Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 346: Thu hoạch (2)

Trừ các thứ trên, trong túi trữ vật còn có hơn hai trăm khối linh thạch, một ít linh dược có thể giúp tăng tiến tu vi và một ít pháp khí hạ phẩm. Hắn không đoán được đã có bao nhiêu tán tu gặp nạn trong tay nữ yêu này.
Nàng không hổ là đệ tử tinh nhuệ của Hợp Hoan Tông, tài sản cất giữ còn nhiều hơn Bạch Cốc Dật nữa. Chỉ có điều trong số các đồ vật nàng có không có pháp khí thượng phẩm nào.
Mạc Cầu khẽ lắc đầu rồi lấy ra một cái túi trữ vật khác. Cái túi này đến từ Vạn Nhậm Bình, hiện cũng bị hắn cởi bỏ cấm chế. So với sự phong phú đa dạng đồ vật của yêu nữ thì túi trữ vật của Vạn Nhậm Bình ít ỏi hơn nhiều. Ngoài pháp khí Vạn Kiếm Hồ Lô thì chỉ còn một viên ngọc như ý, một thanh phi đao là pháp khí hạ phẩm. Những pháp khí này có phẩm chất không tệ, nhất là Vạn Kiếm Hồ Lô. Số lượng linh thạch trong túi trữ vật có gần một trăm khối.
Ngược lại với pháp khí, trong túi có ba bình linh dược, còn là Độ Linh Đan với dược hiệu kinh người đủ cho việc khổ tu của Mạc Cầu trong cả một năm. Trong túi còn một ít ngọc giản, phần lớn là tạp ký dã sử, cũng có cả bản đồ địa hình Kiếm Nam Đạo và một ít pháp môn cảm ngộ thường ngày của Vạn Nhậm Bình.
Vạn Kiếm Quyết.
Vân Triệu Tam Thập Lục Pháp.
Thiên Vân Phi Đoạn.
Thất Tinh Sát Chú.
Mấy môn kiếm quyết và pháp thuật này khiến cho Mạc Cầu lắc đầu thầm thân. Giống như Vạn Kiếm Hồ Lô, các pháp thuật này tuy tốt nhưng lại thuộc về đệ tử nội môn, nếu để người khác nhìn thấy hắn sẽ gặp phải rắc rối lớn. Chỉ có Thất Tinh Sát Chú là có lai lịch khác hẳn, hắn có dùng chắc cũng không sao.
“Soạt!”
Thu túi trữ vật lại, Mạc Cầu chớp mắt. Dù không tính đến thu hoạch từ trên người đám Hạ Bạch Thạch thì lần thu hoạch này của hắn quả thực đã không ít. Nhất là linh dược để tăng tiến tu vi đủ giúp hắn an tâm tu luyện trong khoảng mười năm mà không phải lo lắng gì. Về phương diện pháp khí, tuy có thu hoạch lớn nhưng lại khó bỏ ra dùng. Không phải hắn không muốn, mà là không dám!
Công pháp…
Vô Tương Liễm Tức, Thất Tinh Sát Chú chỉ cần tích lũy đầy đủ tinh quang là có thể tu hành, các môn khác nếu có tu luyện cũng phải hạn chế không để người khác biết được.
Cuối cùng , thứ hắn quan tâm chính là thanh kiếm phôi.
Mạc Cầu chậm rãi đưa tay ra, lòng bàn tay hắn như có lôi đình nhảy nhót, một đạo lôi quang chói mắt bay ra như thiểm điện, cuối cùng hoá thành một phi kiếm cổ phác lơ lửng trong lòng bàn tay.
Kiếm phôi Thiên Lôi Kiếm!
Theo lời Lôi Thiên Quân nói thì vật này chính là xuất ra từ khối đá núi đặc thù nhất ở hạch tâm của Thiên Lôi Phong, trải qua thời gian vô số năm được lôi đình đánh vào mới dần nảy ra lôi đình chi lực. Tổ tiên Lôi gia tạc ra vật này, hao phí bao tâm huyết tế luyện thành hình, lại dùng Lôi thoả thiêu đốt mấy trăm năm đến bây giờ vẫn chỉ là một thanh kiếm phôi mà thôi.
Muốn điều khiển nó không được, sử dụng không lưu loát, cũng không thể dùng để giết địch nhưng kiếm phôi pháp bảo, chỉ riêng cái tên đó thôi đã hứa hẹn một tương lai bất phàm.
Xích Hoả Phong có mấy môn truyền thừa, Huyền Hoả Thập Nhị Cung chưa phải môn công pháp quá đặc biệt. Sau khi tiêu hao mấy vạn tinh quang để cảm ngộ, Mạc Cầu đã thấu hiểu nó đến cực hạn. Thời khắc tu hành, dù bị giới hạn bởi căn cốt Tiên thiên không đủ thì tốc độ tu hành cũng không chậm.
“Hô…”
Linh khí như thuỷ triều phun trào xung quanh, Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên núi đá yên lặng vận công. Thân thể hắn như một cái phễu lớn điên cuồng thôn phệ linh khí quanh mình, pháp lực trong thể nội cũng đang từ từ tăng lên.
“Đát… đát…”
Có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới. Hắn mở mắt, thấy Lôi Thiên Quân đã lâu không đến đi xuống, vẻ mặt mệt mỏi.
“Mạc huynh.” Hắn chắp tay. “Những ngày qua có nhiều việc bận rộn quá nên không tới được, thật xin lỗi.”
“Không sao.” Mạc Cầu đáp lại bình thản. “Vừa lúc thương thế của ta cũng ổn, nên ra ngoài xem tình hình thế nào. Không biết tông môn có thay đổi gì không?”
“Trịnh huynh đi Đạo phủ, một thời gian nữa mới trở về. Mấy ngày vừa rồi đám người Tần huynh chưa ra ngoài, vẫn đang chờ thượng sứ đến đây. Còn Lôi gia chúng ta thì lại xảy ra chút sự tình.”
“Ồ.” Mạc Cầu hỏi. “Có chuyện gì?”
Đối phương đã mở miệng nhắc tới là có ý muốn cho hắn biết, hắn cũng hỏi thẳng mà không kiêng kỵ.
“Những ngày vừa rồi gia phụ, Tam thúc, Nhị thúc theo nhau gặp nạn, Lôi gia không còn ai chủ sự.” Lôi Thiên Quân chớp mắt. “Cửu thúc tuy có bối phận cao, tu vi lại không thấp nhưng tuổi còn nhỏ khó mà phục chúng. Ta cũng có mấy người không phục, cho nên… Để cho Mạc huynh chê cười rồi.”
Mạc Cầu ra vẻ trầm ngâm.
Lôi gia toạ trấn phủ Vân Lan đã ba trăm năm, tích lũy sâu dày, có rất nhiều tán tu bị xua đuổi nên một nhà độc đại. Thân phận của gia chủ đương nhiên là càng quan trọng. Việc này dẫn tới tranh luận là lẽ đương nhiên. Nhưng đó dù sao vẫn là việc riêng của Lôi gia, nếu không có việc đối phương chắc chắn sẽ không cần phải nói cho hắn biết làm gì.
Cho nên…
“Lôi huynh cũng muốn tranh vị trí gia chủ kia?”
“Gia phụ vốn là gia chủ, ta cũng thuộc tông gia nhất mạch, nếu không phải gia phụ đột nhiên gặp nạn thì cũng chưa đến lượt nhị thúc thay người chưởng quản.” Lôi Thiên Quân trầm tư. “Dù là vì nguyện vọng của gia phụ hay là để nhanh chóng bình định phân loạn trong gia tộc, Lôi mỗ đều muốn làm cái vị trí gia chủ kia.”
“Mạc huynh!” Hắn ôm quyền chắp tay, nghiêm mặt nói. “Xin người hãy giúp ta chút sức lực.”
“Lôi huynh.” Mạc Cầu đáp. “Mạc mỗ là người ngoài, thực sự không hợp xen vào chuyện nội bộ của Lôi gia.”
“Bằng không thì…”, Lôi Thiên Quân lắc đầu. “Thương Vũ Phái thụ lệnh triều đình hiệp trợ Kiếm Nam Đạo trấn áp một phương, há có thể nhìn Lôi gia lâm vào cảnh nội loạn?”
“A…”, Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. “Lôi huynh nói có lý, nhưng chuyện này Mạc mỗ còn chưa đến lượt xen vào, tốt nhất là ngươi đi tìm Tần sư huynh thì hơn.”
“Lôi mỗ tất nhiên sẽ xin ý kiến của Tần đạo huynh, nhưng Mạc huynh cũng đừng xem nhẹ bản thân mình.” Lôi Thiên Quân nói. “Ngô tiên tử đã đáp ứng Lôi mỗ rồi.”
Mạc Cầu chau mày.
“Mạc huynh.” Lôi Thiên Quân nhắm mắt lại nói. “Ví như Lôi mỗ có thể leo lên vị trí gia chủ, ta nguyện hàng năm sẽ cung cấp mười mai linh thạch cho Mạc huynh cùng nhiều loại linh dược khác.”
Phần lễ này nếu đặt ở Thương Vũ Phái có thể không tính là gì, nhưng ở thế giới phàm nhân đã là một khoản không ít.
“Lôi huynh.” Mạc Cầu suy nghĩ một chút rồi nói. “Linh thạch và linh dược không nhất thiết phải có, nhưng có vật này không biết có thể cho ta một nửa không?”
Nói xong hắn đưa tay chỉ về phía trước. Lôi Thiên Quân quay đầu nhìn theo thì chính là hoả diễm ở giữa tế đàn kia. Hoả diễm đỏ thẫm ẩn chứa lôi đình lấp lánh. Sắc mặt Lôi Thiên Quân khẽ biến đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận