Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 455: Kim Đan Tông sư

Kiếm Khí Lôi Âm chính là cảnh giới cực cao của thuật ngự kiếm, dù là tu sĩ Đạo hậu kỳ, thậm chí viên mãn nếu không chuyên công kiếm đạo thì cũng khó mà tu thành được.
Một kiếm này của Mạc Cầu xuất ra làm kinh thiên động địa. Kiếm khí tung hoành, tiếng sấm nổ vang trời, trong chớp mắt đã quét sạch mặt đất rộng đến vài dặm. Tu vi Đạo cơ trung kỳ như Ti Hành cũng không kịp phản ứng, bị giết tại chỗ. Vô số phi trùng cũng bị kiếm khí tiễu sát.
Đạo cơ sơ kỳ cự ly nhận biết chỉ tầm gần dặm, mà Kiếm khí lôi âm gia trì có thể khiến Mạc Cầu trong vòng mười dặm tuỳ ý diệt sát hết thảy. Phạm vi này còn vượt qua cực hạn của Đạo cơ trung kỳ.
Sau một phen bị pháp thuật oanh tạc, một góc Dược viên tao nhã hoá thành một mảnh hỗn độn. Bên trong phế tích, Vương Hổ kéo Tiểu Thiền ẩn thân tại một khối đất cao, ngừng thở, không rên một tiếng. Hai người được một vật thể hình bầu dục trong suốt bao phủ, khí tức toàn thân không lộ ra chút nào. Tu sĩ Đạo cơ dùng bí pháp tìm kiếm cũng không thể phát hiện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Thiền cắn chặt môi, hai mắt rưng rưng, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Không phải nàng sợ hãi. Trên đường đến Thái Ất Tông nàng đã trải qua nhiều gian khổ, nhiều lần gặp nạn, sớm đã coi nhẹ sinh tử, nhưng tình hình của La Khỉ khiến nàng vô cùng lo lắng.
“Yên tâm đi.” Vương Hổ đã nhiều năm không gặp nhưng vẫn rất hiểu đối phương, chậm rãi an ủi. “Sư tỷ ngươi mặc dù bị thương nhưng lúc đó còn chưa chết, chạy ra ngoài được. Mục tiêu của bọn chúng là ngươi, cho nên sẽ không quá bận tâm đến sư tỷ ngươi đâu.”
“Ừm.” Vương Thiền nhẹ gật đầu, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
Vương Hổ nhìn vòng bảo hộ xung quanh, vẻ lo lắng hiện ra trong mắt nhanh chóng biến mất, hắn mở miệng hỏi.
“Tiểu Thiền, sư phụ ngươi khoảng lúc nào sẽ tới?”
“Sư phó đang lúc bế quang tu luyện một môn thần thông rất quan trọng, trước lúc bế quan có dặn không kẻ nào được quấy rầy.” Vương Thiền khịt mũi một cái rồi nói. “Mặc dù ta đã truyền tin nhưng ông ấy có tới hay không còn chưa biết được, có đến cũng không thể nhanh ngay. Thiếu gia…”, nàng ngừng lại một chút. “Nếu bây giờ không có cách nào, trước tiên ngươi cứ trốn đi. Dù sao mục tiêu của bọn chúng cũng là ta mà thôi.”
“Ngươi nói mê gì vậy.” Vương Hổ trừng mắt nhìn nàng. “Ngươi đi theo ta lâu như vậy đã bao giờ thấy thiếu gia ta vì mạng sống mà vứt bỏ ngươi? Yên tâm đi, đây là địa bàn của Thái Ất Tông, động tĩnh gây ra lớn như vậy, không bao lâu sẽ có người tìm tới thôi.”
“Ừm.” Vương Thiền gật đầu, bỗng hai mắt sáng lên, nàng ngửa đầu nhìn lên không trung chỉ. “Xem kìa, là Mạc tiền bối.”
“Đừng.”
Không ngờ Vương Hổ ở bên cạnh giữ chặt nàng lại, nhẹ lắc đầu.
“Sao vậy?” Vương Thiền ra vẻ không hiểu.
“Hừ.” Vương Hổ hừ một tiếng. “Hai chúng ta gặp nhau thế này không có mấy người biết, tại sao những người muốn ám hại ngươi lại biết được? Lại còn hạ mai phục trước ở chỗ này? Trên người ngươi có vật của tông sư Kim Đan lưu lại vẫn bị người ta thi pháp phong bế, tất nhiên là có phản đồ rồi. Bên ngươi thế nào ta không rõ, nhưng bên ta thì có hai người chắc chắn biết việc. Đó là Mạc tiền bối và Ti tiên tử.”
“Thiếu gia, ngươi nghi ngờ hai bọn họ sao?” Đôi mắt đẹp của Vương Thiền mở lớn.
“Đương nhiên.” Vương Hổ trợn mắt. “Mặc dù hắn là sư phụ ta nhưng chúng ta không thể không có tâm phòng bị người. Ta cũng là lo trước khỏi họa, chúng ta chờ một chút, có người đến rồi đi ra cũng chưa muộn.”
“Ừm.” Vương Thiền rất tin tưởng Vương HỔ, nàng kiềm chế xúc động trong lòng rồi ngoan ngoãn ngồi lại.
Hai người vừa nói chuyện, độn quang do Mạc Cầu tạo ra đã bay tới gần vị trí hai người ẩn nấp nhưng không dừng lại mà tiếp tục bay đi. Hai người thấy vậy thì không khỏi thở phào.
Xem ra thứ giúp ẩn thân trên người Vương Hổ đã không còn được như lúc đầu nhưng khả năng ẩn nấp vẫn còn rất tốt.
Một lát sau, Mạc Cầu lại quay trở lại hạ xuống vị trí gần hai người.
“Đi ra đi. Chẳng lẽ phải chờ ta cầu xin các ngươi hay sao?”
Vương Hổ sững người, hắn ngoan ngoãn thu hồi thuật ẩn giấu, vẻ mặt cười cười liên tục chắp tay. “Pháp nhãn của sư phó đúng là ta không thể gạt được, cũng may ngài tới kịp nếu không chúng ta khó thoát được một kiếp.”
Hắn đã không còn lo lắng về Mạc Cầu nữa, bởi đối phương trở lại còn mang theo ả La Khỉ đang bất tỉnh. Vừa rồi hẳn Mạc Cầu đã nhìn thấy hai người nhưng không dừng lại, có lẽ là vì muốn đi cứu người trước.
“Sư tỷ.” Vương Thiền nhanh chóng chạy tới, xoay người đỡ La Khỉ, hai mắt đỏ lên.
“Nàng ta không việc gì.” Mạc Cầu cúi nhìn rồi bình thản nói. “Đúng hơn là vận khí của nàng rất tốt, vừa hay gặp được ta có thể ngăn thương thế trên người nặng thêm.”
Hắn trầm ngâm một chút rồi mới nói tiếp. “Nhưng thương thế của nàng rất nặng, thần hồn Tử phủ khí hải đan điền đều bị thương nặng, Mạc mỗ không có cách gì xử lý, có lẽ phải đợi Lý tiền bối trực tiếp ra tay.”
Sự thực là nếu không nhờ hắn mang Măng Tuỷ Pháp trên người thì cũng đang trơ mắt nhìn nàng ta hồn phi phách tán mà thôi.
“Đa tạ tiền bối. Đa tạ tiền bối!” Vương Thiền cám ơn liên tục.
“Sư phó.” Vương Hổ chớp hai mắt. “Kẻ truy sát sư tỷ Tiều Thiền đã bị sư phó giải quyết rồi phải không?”
Hắn không biết nên xưng hô với La Khỉ thế nào, đành gọi là tiền bối.
“Không.” Mạc Cầu lắc đầu. “Người kia thấy việc không thành nên nhanh chóng chạy trốn, độn pháp của hắn rất cao minh, ta đuổi không kịp.”
Đây là sự thực. Người kia có thể qua mặt được nhiều người như vậy để chui vào Dược viên Thái Ất Tông, thiết hạ trận mai phục, dù có TI Hành tiếp ứng thì độn pháp ẩn tàng cũng phải là nhất tuyệt.
“A!” Vương Hổ há hốc mồm, lắc đầu than. “Thật là đáng tiếc.”
“Đi thôi.” Mạc Cầu quét mắt nhìn hắn rồi phất tay áo, bay lên không.
“Sư phó, chúng ta đi đâu đây?”
“Sửu tự, khu Giáp trong Dược viên.”
“Cái gì?” Vương Hổ ngẩn ra. “Đó không phải là chỗ ở của Ti tiên tử hay sao?”
Tại khu Sửu ở Dược viên.
Động phủ.
Mạc Cầu đứng ở trên không hạp cốc nhìn xuống khe núi phía dưới, đôi mắt thỉnh thoang lại lấp loé, sắc mặt biến hoá.
Một lát sau, hắn nhấc tay, không khí quanh hắn lắc lư, chín đầu hoả long dài hơn mười trượng gào thét xuất hiện. Hoả long lân giáp đều có đủ, mắt rồng như ngọc, đầu rồng sinh động như thật, bên trong càng như có nham tương sôi sục, không khí xung quanh cũng vì nhiệt độ cao mà trở nên vặn vẹo.
Cửu Hoả Thần Long!
“Đi.”
Hắn quát khẽ, miệng Hoả long phun ra liệt diễm lao xuống hạp cốc.
“Bạch!”
Hoả long lướt qua một nửa hạp cốc thì như nhập vào một mặt nước vô hình, hư không nổi lên rung động, chín đầu hoả long lần lượt biến mất không thấy gì nữa. Phía dưới chỉ liên tiếp vang lên những tiếng nổ, sau đó đỉnh núi, mặt đất, cỏ cây thi thoảng lại run rẩy, đá núi theo nhau lăn xuống.
Mạc Cầu híp mắt, mắt hắn hiện ra linh quang nhìn xuyên thấu biến hoá qua trận pháp đồng thời vung tay áo xuất ra Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm.
Chỉ một thoáng sau, hoả khí hội tụ, một đạo kiếm hình giống như ngọn lửa hiện ra từ hư không rồi bay lượn giữa trời. Nếu có đại sư trận pháp ở đây hẳn có thể nhìn ra được, trường kiếm lửng lơ giữa không trung kia mơ hồ tạo thành hình thức ban đầu của Cửu Thiên Lôi Hoả đại trận.
Cự ly đạt đến viên mãn còn xa nhưng cũng đã có vài phần uy năng vây nhốt và diệt sát vạn vật.
Cách đó không xa, chủ quản khu vực này cùng đám tạp dịch hoảng sợ, run rẩy nhìn động tác của Mạc Cầu lại không dám ngăn cản, bọn họ cũng không có thực lực để ngăn cản.
“Ông…”
Bên trong khe núi vang lên âm thanh vù vù. Một khắc sau, một làn khói đen xông phá hạn chế của trận pháp bay thẳng lên không trung. Làn khói này nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó được tạo ra từ vô số loại sâu bọ nhỏ bé mà thành. Đám sâu bọ này mặt mũi dữ tợn, khí tức ngang ngược làm người ta kinh ngạc.
Những yêu vật, các loại thú bình thường mặc dù có thiếu đi linh tính hay lý trí cũng không điên cuồng như thế. Chỉ có những loại cổ trùng dựa vào thôn phệ lẫn nhau mới như vậy.
Cổ trùng đầy trời điên cuồng đánh tới làm đám người có mặt sợ hãi, ngay cả Vương Hổ cũng không nhịn được lùi lại mấy bước. Sắc mặt Vương Thiền đã trắng bệch, đỡ lấy La Khỉ trốn sau lưng Vương Hổ.
Mạc Cầu không đổi sắc mặt, chỉ đưa tay lăng không ấn xuống.
“Khốn!”
“Oanh…”
Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm đang lơ lửng ở chân trời nghe tiếng mà động, từ bốn phương tám hướng đánh tới đám cổ trùng. Trận thế hình thành làm điên đảo càn khôn, rất nhiều cổ trung vừa nhập vào trong đó đã không phân biệt được phương hướng, ngã trái ngã phải không duy trì được đội hình, lực đạo theo đó mà phân tán.
Lôi Trạch Âm Hoả, Cửu Hoả Thần Long thì lại tha hồ vùng vẫy, chẳng bao lâu đã đốt cháy rất nhiều cổ trùng.
Trong không trung, Mạc Cầu phát nhẹ tay áo, toàn bộ thân thể hoá thành tia sáng đột nhập vào động phủ phía dưới. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, yên lặng chờ hắn trở lại.
Mạc Cầu bay lên không trung, hắn cầm trong tay một vật, hướng lên trên mở miệng mà không biết là đang nói với ai.
“TI Hành cấu kết tà đạo, ám hại Tiên Thiên Thú Thổ đạo thể, đồ vật trong này chính là chứng cứ.”
Hắn vừa dứt lời, hai người Vương Hổ, Vương Thiền biến sắc. Đám người trông coi Dược viên càng tỏ ra kinh hoàng sợ hãi.
“Yên tâm.” Mạc Cầu lạnh nhạt. “Chỉ cần không làm gì thì các ngươi sẽ không bị liên luỵ, có điều… điều kiện tiên quyết là không dính líu.”
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nghiêm mặt không nói gì nữa.
Lúc này, từ chân trời hiện ra một vệt kim quang.
“Bạch!’.
Kim quang vượt ngang hư không tựa như thuấn di xuất hiện trong sân, sau đó hiện ra một vị thiếu niên môi hồng răng trắng. Thiếu niên này tóc dài như thác nước, tướng mạo tuấn tú không giống người thường, chu thiên tinh thần pháp y càng là sáng chói.
Người này vừa xuất hiện đã kéo theo một cỗ âm dương ngũ hành chi lực bao trùm thiên địa trải khắp toàn trường. Với tu vi của Mạc Cầu cũng không khỏi khom lưng, vẻ mặt ngưng trọng khó mà động đậy.
Thái Ất Kim Quang Độn.
Tông sư Kim Đan Thái Hoà Cung, Lý Vong Sinh!
Nhìn thấy người tới, hai mắt Vương Thiền sáng lên, hoan hỉ gọi. “Sư phó.”
Sau đó nàng vội vã nói. “Sư phó, sư tỷ bị trọng thương, người mau nhìn xem.”
“Ừm.” Lý Vong Sinh nhẹ gật đầu, tay áo phẩy một cái, chân mày hơi nhíu lại như thể không ngờ thương thế La Khỉ lại nặng như vậy, cũng may còn được người hỗ trợ giữ mạng. Hắn ngẩng đầu nhìn Mạc Cầu, giọng nói lạnh lùng.
“Sự việc ta đã biết, làm không tệ.”
“Tiền bối quá khen.” Mạc Cầu chắp tay, đưa vật cầm trong tay lên. “Đạo cơ TI Hành toạ trấn nơi đây cấu kết tà đạo, tựa như có quan hệ với một tông sư Cổ đạo nào đó, đây là vật chứng.”
Lý Vong Sinh gật đầu, đưa tay thu lấy di vật, thần niệm càn quét bên trong xong thì sắc mặt trầm xuống.
“Sư phó.” Vương Thiền ngẩng đầu. “Đồ vật người cho con không dùng được.”
Lý Vong Sinh nhấc tay, một sợi tơ lựa từ bên hông Vương Thiền rơi vào tay hắn, từng tia hắc mang thoáng hiện ra.
“Bành!”
Đại thủ nắm lại, hắc mang bạo toái hiện ra linh quang bên trong nhưng vẻ mặt vị tông sư Kim Đan đến từ Thái Hoà Cung này lại âm trầm, có phần giận dữ. “Được, được lắm.”
Nở nụ cười lạnh xong, Lý Vong Sinh bấm tay, một vệt kim quang đã rơi vào trên người Vương Thiền.
“Mau theo ta trở lại động phủ, vi sư sẽ đòi lại công đạo cho ngươi.”
“Ngươi.” Hắn nhìn Mạc Cầu khẽ gật đầu. “Ba ngày sau đến Thái Hoà Cung gặp ta.”
“Vâng.” Mạc Cầu chắp tay.
Chớp mắt sau đó kim quang bạo khởi bay thẳng lên mây, sau đó nhanh chóng ảm đạm, đám người Vương Thiền đã biến mất không thấy đâu nữa.
Một vị tông sư Kim Đan cứ thế rời đi.
“Hừ.”
Đến lúc đó Vương Hổ mới khinh thường bĩu môi. “Một tên tiểu bạch kiểm, so với ta sinh ra sớm mấy năm mà thôi, sớm muộn gì lão tử cũng sẽ thành tựu Kim Đan.”
Tuy bĩu môi lẩm bẩm ra vẻ nhưng trên mặt hắn không dấu được nét kinh sợ. Trước mặt một vị Kim Đan, chỉ cần đối phương không nguyện ý, hắn muốn nói cũng không thốt ra lời được.
Mạc Cầu nghe xong thì im lặng lắc đầu.
“Trở về đi.”
“Vâng.” Vương Hổ vội gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận