Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 253: Tứ gia

“Ầm ầm...”
Mưa rào tuôn xối xả, căn miếu cũ bị mưa bao phủ, từng giọt mưa nặng hạt đập trên mái ngói vỡ tan thành những hạt nhỏ li ti. Cửa miếu rộng mở nhưng không thấy tượng Phật từ bi mà chỉ có một khối thịt to lớn ngồi xếp bằng trên giường mềm cười to thoải mái.
Tiếng mưa, tiếng cười, tiếng khóc chen nhau.
Phẫn nộ, không cam lòng, khinh thường lẩn khuất.
Cảnh tượng kỳ dị hiện ra trước mắt Mạc Cầu, còn hắn thì vẫn bất động. Phù Ngao mang vẻ mặt hoang mang vội xông vào hậu điện, lớn giọng hô to.
“Xá muội vô tri đã mạo phạm Tứ gia, mong Tứ gia nể mặt mà giơ cao đánh khẽ!”
“Dừng lại!”
Hai thủ vệ đứng trước điện đưa tay ra chặn lại, kình khí như một bức tường ngăn hắn ở bên ngoài cùng với màn mưa.
Ngôi miếu thờ rách nát bị hư hỏng nhiều chỗ, đám hòa thượng tá túc trong chùa vá chằng vá đụp chỗ được chỗ không, qua cửa sổ có thể nhìn rõ tràng cảnh bên trong điện.
Tứ gia như một núi thịt ngồi xếp bằng trên giường, bên cạnh là mấy nữ nhân nằm ngả nằm nghiêng, trong đó có một người bị hắn dùng tay nắm chặt. Ngoài ra còn có một thi thể mềm oặt nằm cách đó không xa, dưới đầu nhuộm đầy máu tươi, xem ra khó mà sống được. Trong tay hắn là một nữ tử xinh đẹp đang run rẩy, nàng chính là tiểu thư Phù Tú Ngọc của Phù gia.
Dáng vẻ kiêu căng lúc trước đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ánh mắt hoảng sợ, quần áo bị xé rách một mảng lớn lộ ra da thịt trắng nõn bên trong.
“Tứ gia.” Phù Ngao dừng bước, mặc cho mưa rơi xối xả ướt từ trên xuống dưới, hắn vẫn hướng vào bên trong hô lớn. “Ngài muốn nữ nhân ta sẽ đi tìm cho ngài, trước mắt có mấy người ở đây xin ngài cứ hưởng dụng. Xin ngài thả xá muội của ta ra. Đại ân đại đức này Phù Ngao không bao giờ dám quên.”
Nói xong lời cuối cùng, tâm tình xúc động dâng lên đến đỉnh điểm khiến giọng hắn khàn hẳn đi.
“Ca!” Thân thể mềm mại của Phù Tú Ngọc run lên, đôi mắt đẹp đẫm nước mắt. “Cứu ta, cứu ta với!”
“Ô... ô...”
“Xì!”
Chính giữa phật điện bị thân thể to lớn của Tứ gia chặn mất, gương mặt hắn hiện lên đầy vẻ khinh thường.
“Phù Ngao, ta không cần những thứ kia. Bọn chúng toàn lũ người hư yếu, chỉ là đám túi da bên ngoài mà không chịu được nhu cầu của ta.” Hắn quay đầu sang nhìn Phù Tú Ngọc, khuôn mặt đầy vẻ hưng phấn. “Người này thì không giống vậy. Nàng ta là xử nữ, khí huyết dồi dào rất vừa ý Lục mỗ.”
“Cút đi.”
“Nàng là của ta!”
“Tứ gia!” Sắc mặt Phù Ngao đã trắng bệch, hắn tiến lên lần nữa. “Không thể được! Nàng là muội muội của ta, Phù gia chúng ta trung thành với Lục phủ đã trăm năm qua chưa từng bất kính, xin ngài hãy tha cho nàng ấy.”
“Cái gì?” Lục tứ gia trầm giọng. “Ngươi muốn uy hiếp ta?”
Thân thể hắn lắc lư, đôi mắt lạnh lẽo như Di Lặc đã nhập ma, cả người phát ra một cỗ sát khí. “Họ Phù kia, ngươi đừng quên, lão tổ Phù gia các ngươi năm xưa cũng chỉ là một gia bộc trong nhà chúng ta mà thôi. Phù gia có hôm nay đề là do Lục gia chúng ta ban ơn. Không có Lục gia, Phù gia các ngươi chẳng là cái thá gì. Cả Phù gia các ngươi cũng là của chúng ta, chỉ là một nữ nhân thì có là gì?”
Nói xong, hắn duỗi bàn tay giật lấy một mảnh vải lớn trên người Phù Tú Ngọc.
“Tứ gia.” Phù Ngoa vô ý vọt tới trước nhưng bị một bức màn kình khí đẩy ngược trở lại. Mắt thấy muội muội gặp nạn mà không làm được gì, hai đầu gối hắn mềm nhũn, hắn quỳ rạp xuống đất.
Phù Ngao liên tục dập đầu xuống đất kêu xin. “Tứ gia, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ! Nếu Tứ gia tha cho muội muội lần này, tại hạ nguyện ý làm trâu ngựa mặc cho người sai khiến.”
“Ca...”, giọng Phù Tú Ngọc run run, hai mắt đã đỏ sọc.
“Làm trâu làm ngựa?” Lục tứ gia nghe vậy thì cười lạnh, thân thể cao lớn khẽ lúc lắc rồi nghiêng về phía trước. “Phù gia các ngươi vốn đã là trâu ngựa cho chúng ta rồi. Ngươi tưởng mình có địa vị lắm sao? Hừ! Trước khi nói chuyện thì phải soi mình trong bãi nước tiểu mà xem mình có chút phân lượng nào không chứ. Thật đúng là đồ đui mù.”
“Ngươi...”, thân thể Phù Ngao run lên, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chuyển thành dữ tợn. Hai bàn tay hắn nắm chặt, cả người bật dậy định lao về phía tiền điện.
“Phù công tử.” Trước mắt hắn đột nhiên hiện ra một bóng người. Mới vừa rồi Mạc Cầu còn đứng trước mặt quản sự, trong chớp mắt đã chặn trước người Phù Ngao. Viên quản sự nhìn hắn cười lạnh.
“Ngươi muốn đi đâu đây?”
“Làm sao?” Phù Ngao đáp lạnh lẽo. “Tại hạ cầu xin Lục tứ gia giơ cao đánh khẽ không thành, chẳng lẽ cũng không thể đi?”
“Thật xin lỗi.” Viên quản sự bĩu môi. “Ta đề phòng ngươi vào tiền điện hành động mất lý trí, quấy rầy sự hưng phấn của Tứ gia mà thôi. Trước tiên ngươi nên ở bên này mà chờ.”
“Phù công tử, nghe ta khuyên một lời, ngươi đừng có vọng động.”
Hai tay Phù Ngao nắm chặt, khí lực toàn thân chỉ muốn phát tiết. Hắn đúng là đã triệu tập thủ hạ với ý định liều mạng với người của Lục phủ một phen, nhưng lúc này hắn chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy bi thương. Người bên ngoài nhìn Phù gia cao cao tại thương nhưng trong mắt đám người của Lục phủ thì bọn họ cũng chẳng khác nào con sâu cái kiến.
“Mời!” Viên quản sự chìa tay ra, đồng thời ra hiệu cho Mạc Cầu. “Mạc đại phu, làm phiền ngài tự mình qua đưa thuốc cho Tứ gia.”
“Được.”
Mạc Cầu gật đầu, mặt không thể hiện cảm xúc gì đi sượt qua người Phù Ngao để vào hậu viện. Trong điện, Lục tứ gia đang nhếch miệng cười lớn, cái miệng hắn còn đung đưa lè lưỡi liếm lên thân thể nữ tử trong tay. Thân hình hắn đẫy đà, khuôn mặt như cối xay, đầu lưỡi đổ chót đầy nước khiến Phù Tú Ngọc sợ mất mật không ngừng le hét ầm ĩ.
“Hắc hắc...”
Lục tứ gia thấy thế thì càng cười không ngừng. Hắn nhìn nữ nhân trong tay như dã thú đang nhìn con mồi của mình.
Hưng phấn. Kích động và tàn nhẫn.
“Tứ gia.” Mạc Cầu lạnh lùng đặt chén thuốc trên mặt sập nói. “Thuốc của ngài đây.”
“Ừm.” Lục tứ gia gật đầu, nhanh chóng cầm bát thuốc đổ thẳng vào trong miệng. Bình thường những việc như thế đều do nữ nhân bên cạnh làm thay cho hắn.
Mạc Cầu ngẩng đầu, quét mắt nhìn về phía Phù Tú Ngọc thân trí đã mơ hồ rồi khom người rời đi. Chưa ra khỏi hậu viện, nét mặt hắn chợt biến đổi.
“Giết ác bá, diệt Lục phủ, trả lại bình yên cho bách tính!”
“Giết!”
“Bạch! Bạch!”
“A! Cẩn thận có ám khí. Là cao thủ...”
Chỉ một thoáng, tiền điện rối loạn. Tiếng la giết, tiếng gầm gừ thay nhau nổi lên át cả tiếng mưa. Chỉ trong chớp mắt...
“Oanh!” Một bức tường ở tiền điện đổ sập, mấy thân ảnh từ phía sau xông ra, từ trong tay đám người bay ra mấy chục ám khí.
“Lớn mật!”
Hộ vệ trước điện mờ trừng hai mắt, chân khí Hậu thiên tinh thuần kinh khủng phun trào ra ngoài. Kình khí như bức tường ngăn chặn ám khí, hai người hóa thành hư ảnh đánh vỡ màn mưa lao vọt tới.
“Răng rắc!”
“Ầm ầm...”
Ở phía chân trời, sấm sét nổ vang. Ngôi miếu thờ nhanh chóng trở thành một bãi chiến trường. Ở tiền điện ngôi miếu có không ít người xông vào nhưng dưới thực lực mạnh mẽ của đám binh lính Lục phủ, bọn họ vẫn bị ép cho từng bước lùi ra ngoài ngôi miếu. Nhưng đám người này hình như đã có chuẩn bị từ trước.
“Lục Nam Thù, viên thịt béo ú kia, hôm nay chúng ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi.”
Tiếng quát vang lên như sấm từ trong rừng truyền ra, một người tay cầm trường thương đánh đổ bức tường viện mà xông tới. Trong đám bụi mù, một vòng hàn mang chợt hiện.
Tiên thiên!
“Đinh...”
Hai thanh trường kiếm đột ngột xuất ra rồi đánh vào thân thương. Một người tay cầm nhuyễn kiếm phá vỡ nóc nhà lao xuống, trường kiếm trong tay như khổng tước giương cánh mang theo kiếm ảnh đầy trời. Nhưng một đao một kiếm nhanh chóng ngăn lại, khí lực bộc phát đẩy người tới lui ngược về trong màn mưa.
Đạo binh!
Theo lời Đổng Tịch Chu, Đạo binh của Lục phủ có nhiều khuyết điểm, tuổi thọ không cao nhưng tu vi thì đúng là kinh khủng. Bọn họ không phải Tiên thiên nhưng lại có đến bảy phần uy lực của Tiên thiên, lấy hai đánh một thì dư sức ngăn lại đối phương.
Đúng vào lúc ấy, ở hậu điện to lớn, ngoài trừ Mạc Cầu, Phù Ngao, viên quản sự thì Lục tứ gia lại không thể dùng được ai khác. Cùng với đó, người tới thực sự mang theo sát chiêu đã xuất hiện.
“A di đà Phật!”
Theo tiếng Phật tụng vang lên, từ trong màn mưa đột nhiên xuất hiện một người di chuyển như thuấn di hiện ra ở giữa sân. Người này là một hòa thượng mặt mũi hiền lành, chắp tay trước ngực, trên người mặc áo cà sa màu vàng nhạt. Chỉ có lời nói lại không hề hòa ái như vẻ ngoài.
“Lục tứ gia, bần tăng tới để tiễn ngươi lên đường đây.”
“A!” Lục tứ gia quay đầu nhìn lại rồi phất tay ra hiệu. “Đi!”
“Tứ gia...”, Viên quản sự run run đáp, mắt thấy viên hòa thượng sắp tới gần thì bất đắc dĩ cắn răng gầm lên. “Cùng lên nào. Ta liều mạng với ngươi!”
Vừa dứt lời hắn đã nhanh chóng xông lên. Chỉ có Mạc Cầu là vẫn đứng yên bất động. Phù Ngao lộ vẻ mặt phức tạp, hắn nhìn hòa thượng rồi lại nhìn muội muội đang nằm trong tay Lục tứ gia, cuối cùng vẫn cắn răng lựa chọn đứng yên không nhúc nhích.
Đối mặt với thế tới của viên quản sụ, viên hòa thượng bấm tay điểm nhẹ, đồng thời từ miệng vẫn tụng niệm phật hiệu. “Tam phật lâm phàm, Di Lặc độ thế!”
Phật Tâm Chỉ!
“Đát...”
Một chỉ này mang theo thiền ý nồng đậm lại không câu nệ biến hóa trong chiêu thức của viên quản sự, trước ánh mắt hoảng sợ của đối phương, một chỉ ấy điểm lên một điểm trên trán của hắn.
Đầu ngón tay khẽ xuất kình lực, cả người viên quản sự như bị trọng chùy đập trúng, thân thể cứng đờ từ từ ngã ra đất. Trên thân thể hắn đã không còn chút khí tức của sự sống nào.
“A di đà Phật!”
Viên hòa thượng chắp tay trước ngực thi lễ với thi thể, sau đó nhìn sang hai người Mạc Cầu với vẻ hòa ái. “Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ. Hai vị đã biết sai mà sửa, không giúp Trụ làm trái thật đúng là đại thiện.”
Lời còn chưa dứt, viên hòa thượng đã xuất hiện trước người Lục tứ gia, đồng thời một chỉ như vừa nãy lại điểm ra.
Một chỉ này nhìn như đơn giản nhưng hàm chứa chân lực tinh tu mấy chục năm, đừng nói là người, ngay cả thần binh làm từ tinh thiết cũng có thể bị nó xuyên phá.
Nhưng chỉ sau một khắc, sắc mặt của hắn đã biến đổi.
“Đát...”
Tại khoảng cách còn cách trán Lục tứ gia một tấc, đầu ngón tay của viên hòa thượng bị chặn đứng lại, từ trước đó hiện ra một tầng gợn sóng vô hình.
“Hắc...”
Dưới gợn sóng đó, trong mắt Lục tứ gia không hề có một chút ý niệm sợ hãi nào, tất cả chỉ là vẻ khinh thường mà thôi.
“Oanh!”
Ngay sau đó, một cỗ lực lượng cuồng bạo như núi lửa phun trào từ trong điện dâng lên.
“Rầm rầm!”
Một bàn tay to lớn nâng lên như muốn chống đỡ mái vòm rồi đột nhiên lập úp, năm ngón tay mở rộng như có thể bắt trói hết thảy Ngũ Chỉ sơn bổ xuống.
“Oanh!”
Mặt đất rung chấn, một miệng hố rộng hơn một trượng, sâu tới ba thước thình lình hiện ra. Dưới đó, viên hòa thượng nâng cao hai tay, thất khiếu phun máu, hắn há miệng muốn nói nhưng lại bị thêm một chưởng nữa giáng trúng khiến thân thể nổ tung.
Một vị Tiên thiên cứ như vậy chết đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận