Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 582: Biến cố

“Bành!”
Trọng Minh Hỏa Mãng uốn éo thân thể, mang Tần Bá Sinh đã hôn mê bất tỉnh ném xuống đất, liếm môi. “Chủ thượng, may mắn không làm nhục mệnh.”
“Vẫn bị chậm một chút.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ai đã ra tay?”
Với thực lực của Trọng Minh Hỏa Mãng, nếu để tâm thì không đến mức để người này bị hôn mê mới phát hiện ra vấn đề.
“Hắc hắc...”
Trong Minh Hỏa Mãng lúng túng, cái miệng mở lớn hướng ra bên ngoài mà phun.
“Phốc...”
Chỉ thấy mấy khối toái nhục, vải rách và một ít mảnh vỡ pháp khí và một ít chất lỏng kỳ quái theo nhau bắn ra.
“Đều ở đây cả.”
Mạc Cầu nhíu mày, lắc đầu rồi thu hồi ánh mắt. “Thu thập sạch sẽ, đem người trở về, thuận tiện thông báo cho Tiết Lục Y biết là có người nhắm vào đệ tử của Thương Vũ Phái.
“Vâng.” Trọng Minh Hỏa Mãng gật đầu, cái miệng vểnh lên phun ra một sợi hỏa tuyến, trong nháy mắt đã đốt cháy những thứ vừa nhổ ra.
“Chủ thượng, sao người lại ở tại Thương Vũ Phái này? Đây chỉ là một tiểu tông môn có vài vị tu sĩ Đạo cơ, sao có thể dung được bức đại phật lớn là người? Chẳng lẽ là vì chưởng môn gì đó kia của họ?”
“Ta phải giải thích cho ngươi biết sao?” Mạc Cầu lạnh nhạt. “Còn ngươi đấy, cơ duyên mà ngươi nói tới ở đâu?”
“Thời cơ chưa đến.” Trọng Minh Hỏa Mãng trừng mắt nhìn. “Đối đãi tử tế với ta, để ta ngưng kết nội đan rồi nói ra cũng chưa muộn. Tiểu yêu tuyệt không nói láo, đó cũng là một đại cơ duyên với chủ thượng đấy.”
Mạc Cầu đưa mắt nhìn nó. “Hy vọng như vậy!”
Đầu Trọng Minh Hỏa Mãng này có chủ cổ quái, trên thân ẩn giấu rất nhiều bí mật, nếu có thể tìm hiểu được thì có thể mang tới lợi ích lớn. Có điều, Mạc Cầu vẫn luôn không bắt buộc nó phải đi theo và nghe theo sự khống chế của mình.
...
Ở tại nơi thủy vực nào đó, có mấy cột sóng nước cao đến trăm trượng như một bức tường mang theo cự lực, trên có linh chu hung hăng đập xuống.
“Oanh!”
“Răng rắc...”
Thủy tính vốn nhu hòa có thể dung chứa vạn vật, nhưng nếu trở thành hung bạo thì lại có thể tàn phá hết thảy mọi thứ. Màn nước rơi xuống ầm vang, lực lượng cuồng bạo khiến linh chu mặc dù có linh quang lóe sáng vẫn bị vỡ nát tại chỗ. Vô số dòng nước như linh xà xuất hiện thăm dò con thuyền, nhằm thành viên trên đó mà đánh tới.
“A!”
“Cứu mạng...”
“Ai?”
“Phốc...”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, tuy có nhiều người liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra khỏi dòng nước và ngày càng bị kéo vào sâu bên trong. Một lát sau, cả một vùng mặt nước đã bị nhuộm đỏ làm kéo tới không ít ngư thú.
...
“Các ngươi là ai?”
Lý Nguyên Động, Lý Nguyên Mạnh dựa lưng vào nhai, liên thủ tế ra một pháp khí dạng mai rùa, hai mắt gắt gao nhìn vài người mặc đồ đen ở xung quanh. “Vì sao lại ra tay với chúng ta? Các ngươi không sợ tiền bối phái ta trả thù?”
“Hắc hắc...”, ở phía đối diện có một người cười lạnh. “Hai vị, cúi xuống nhìn những thi thể dưới chân mình xem liệu chúng ta còn có thể thương lượng hay nói chuyện được chăng?”
“Động thủ!”
Dứt lời, đôi bên lại một lần nữa lao vào nhau, tiếng va chạm kịch liệt vang lên. Không bao lâu sau, có mấy tiếng bạo liệt trầm thấp như lôi đình, hai đạo thân ảnh hấp hối từ trong hỗn loạn chạy ra.
“Đuổi theo.” Phía sau vang lên tiếng rống giận. “Không được để tên nào chạy thoát.”
...
Thời gian hơn một tháng ngắn ngủi vừa qua, thương lộ thuộc mấy hòn đảo của Thương Vũ Phái có mười mấy đệ tử liên tiếp bị tập kích, tổn thất nặng nề, một số đệ tử được tông môn coi trọng bị tử thương. Cả Thương Vũ Phái trở nên căng thẳng, bầu không khí khắp nơi đều ngột ngạt. Mấy tu sĩ Đạo cơ của tông môn như Tiết Lục Y, Hạng Phủ Minh, Lương Hồng, Phong Duyệt Sơn đều ra mặt, duy chỉ có Mạc Cầu vẫn không thấy đâu.
“Phó môn chủ.” Phong Duyệt Sơn mở lời. “Tình huống hiện giờ đã rõ, có người cố ý nhằm vào chúng ta, mà thế lực của người ra tay không nhỏ, tuyệt đối không chỉ là đám tủy khấu tàn phỉ thông thường. Chúng ta...”
“Đã không chống đỡ được thì chi bằng cứ thông báo cho chưởng môn, có nàng trấn giữ cũng có thể khiến đối phương sợ ném chuột vỡ bình mà không dám làm quá.
“Không được.” Phong Duyệt Sơn đề nghị nhưng ngay lập tức bị Tiết Lục Y gạt đi. “Trước khi sư tỷ rời đi ta đã từng hứa với nàng, khoảng thời gian nàng tìm cơ hội Kết Đan ta sẽ không để việc của tông môn làm nàng phân tâm. Những năm vừa rồi ta vẫn giữ nghiêm lời hứa ấy, chưa từng quấy quả nàng.”
“Phó môn chủ, ta biết thế nhưng chúng ta đã tổn thất không ít người rồi.” Phong Duyệt Sơn đáp. “Chẳng lẽ chờ đến lúc tông môn lâm vào sinh tử tồn vong thì mới để chưởng môn hiện thân? Đến lúc đó dù nàng có về thì cũng đã muộn.”
“Không sai.” Lương Hồng ít có mặt nghị sự cũng gật đầu đồng tình. “Việc này trọng đại, chúng ta có thể thông báo cho chưởng môn được.”
Hắn không quá xem trọng việc Vương Kiều Tịch tìm cơ duyên Kết Đan, chẳng bằng nàng trở về tông môn chuyên tâm xử lý sự vụ thì hơn. Có một tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ tọa trấn, Thương Vũ Phái sẽ tránh được nhiều phiền phức. Tiếc là Tiết Lục Y lại không cho như vậy. Dưới cái nhìn của nàng, nếu Vương Kiều Tịch có thể Kết Đan thì mọi giá phải trả đều là xứng đáng. Thương Vũ Phái có xuống dốc cũng có thể phục hồi lại dễ dàng.
Mâu thuẫn chính ở chỗ này.
Tiết Lục Y ngẫm nghĩ, sau cùng nhìn về phía Hạng Phủ Minh xin ý kiến. “Hạng trưởng lão, ngươi thấy thế nào?”
“Việc này...”, Hạng Phủ Minh ra vẻ khó xử, hắn ngẫm nghĩ rồi đáp. “Cửu Giang Minh nói thế nào? Bắc giang đảo vực xuất hiện sự việc như vậy chẳng lẽ tổng hội không quan tâm gì sao?”
“Giám sát sứ là một vị Đạo cơ trung kỳ có tới tìm hiểu tình hình, nhưng...”, Tiết Lục Y lắc đầu vẻ bất đắc dĩ. “Tốt nhất là chúng ta không nên quá hy vọng từ họ.”
Nghe vậy, Hạng Phủ Minh nhíu mày, ánh mắt trầm tư.
“Vị Ninh đạo hữu kia bảy ngày thì có đến sáu ngày ở Túy Sinh Mộng Tử tầm hoan tác nhạc, nào có ý định kiểm tra cái gì?” Lương Hồng tức giận. “Theo ta thấy, hắn đến đây để chiếm chút tiện nghi mà thôi.”
“Hắc hắc...”, Phong Duyệt Sơn cười lạnh. “Chút tiện nghi đó cũng chúng ta, sợ là hắn cũng chẳng buồn chiếm, có thể có người cho hắn lợi ích lớn hơn nhiều, nếu không sao hắn lại thể hiện thái độ như thế?”
Yên lặng.
Có thể tu thành Đạo cơ, mọi người không ai là kẻ ngu dốt cho nên đều loáng thoáng phát giác được điểm không bình thường. Hạ thủ với người của Thương Vũ Phái tại Bắc giang đảo vực một cách trắng trợn như thế, đối phương chắc chắn có thế lực không kém.
“Vậy...”, Tiết Lục Y hít sâu một hơi. “Rốt cuộc ai đã ra tay với chúng ta?”
“Dù là ai đi nữa, việc đến nước này thì đối phương chắc chắn không có thiện ý rồi.” Hạng Phủ Minh chớp mắt. “Ta có thể mời đến hai vị bằng hữu để hiệp trợ.”
“Lương mỗ cũng có vài vị hảo hữu, gửi thư cho họ thì chắc họ sẽ đồng ý tới giúp nhưng chắc sẽ cần một khoảng thời gian.” Lương Hồng chậm rãi nói. “Mấy vị bằng hữu của ta đều là tán tu, trợ giúp chúng ta một chút thì được, bảo họ đổi mệnh thì khó mà thành.”
“Thật xin lỗi.” Phong Duyệt Sơn lạnh lùng. “Phong mỗ không có bằng hữu như thế.”
“Ta sẽ mời vài vị chưởng môn, tông chủ tới một lần.” Tiết Lục Y cũng ngưng trọng. “Đệ tử Thương Vũ Phái chết như vậy, chúng ta cũng cần phải đòi lại công đạo mới được.”
“Công đạo?” Phong Duyệt Sơn bĩu môi. “Phó môn chủ, Lữ Tử Đồng kia đã tìm thấy chưa?”
Tiết Lục Y biến sắc.
“Phong huynh.” Hạng Phủ Minh vội tiếp lời. “Lữ Tử Đồng phản môn ra đi, đó không phải trách nhiệm của phó môn chủ mà là người phía dưới trông coi không nghiêm để hắn chạy trốn.”
Phong Duyệt Sơn ung dung nói. “Tông môn có truyền ngôn, có người không nỡ giáng tội cho Lữ Tử Đồng, cố ý thả cho hắn đi.”
“Đủ rồi.” Tiết Lục y đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, vẻ giận dữ trừng mắt nhìn Phong Duyệt Sơn một lúc rồi mới thu hồi ánh mắt. “Truyền tin xuống dưới, Lữ Tử Đồng phản bội tông môn trốn đi, tội không thể tha. Phàm là đệ tử của Thương Vũ Phái nếu nhìn thấy đều có thể giết chết, tông môn sẽ có hậu thưởng. Còn bây giờ, Lương trưởng lão, phiền người tạm thời tọa trấn ở Băng Hỏa Đảo trông nom thương đạo nơi đó, chúng ta sẽ giải quyết vấn đề khác.”
Lương Hồng mặt không đổi sắc, hắn chậm rãi gật đầu. “Được.”
Tiết Lục Y hít sâu một hơi rồi hỏi. “Mạc trưởng lão ở đâu?”
Mạc Cầu là tu sĩ Đạo cơ trung kỳ, dù không thiện về đáu pháp nhưng thực lực không yếu, không xuất thủ chiến đấu thì cũng có thể đứng ra duy trì cục diện. Thế mà...
“Bẩm sư thúc.” Dưới điện có một người lên tiếng. “Xích Hỏa Phong đưa tin, Mạc trưởng lão có việc ra ngoài không ở trong động phủ, trưởng lão có nhắn lại nhanh thì mấy ngày, chậm thì hơn một tháng sẽ trở về.”
Mấy người trong điện đưa mắt nhìn nhau, Phong Duyệt Sơn hừ lên một tiếng lạnh lùng, vẻ mặt khinh thường. Vị Mạc trưởng lão này đúng là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.
...
Đứng ở trên thuyền, Trương Vĩnh Lãng tỏ vẻ tiếc nuối. “Kiều Tịch, ngươi thực muốn trở về?”
“Ừm.” Vương Kiều Tịch đứng đó, mái tóc dài tung bay theo gió, đôi mắt đẹp vừa có tiếc nuối vừa có vẻ không cam lòng. “Nhiều năm khổ công tìm kiếm mà không thu hoạch được gì, chúng ta không thể lãng phí thời gian thêm nữa. Hiện giờ chỉ có tông môn ở Bắc giang là khiến ta không yên lòng. Lần này trở về ta sẽ bế quan thử nghiệm Kết Đan.”
“Không có linh dược phụ trợ, Kết Đan nào có dễ dàng?” Trương Vĩnh Lãng lắc đầu. “Ngươi còn thời gian mấy năm nữa, đằng nào cũng một công chờ, biết đâu ngày mai cơ duyên sẽ tới, ngươi sẽ không phải hối hận về sau.”
“Ta sẽ không hối hận.” Vương Kiều Tịch lắc đầu. “Ý ta đã quyết, Trương huynh không cần khuyên nhủ nữa.”
“Ôi!” Trương Vĩnh Lãng than nhẹ một tiếng. “Nếu đã thế, ta chỉ biết chúc Kiều Tịch ngươi đạt được ước muốn, chứng được Kim Đan. Ta đã thiết yến ở trên thuyền để tiễn đưa ngươi. Một lần cuối mong ngươi sẽ không từ chối.”
“Không cần.” Vương Kiều Tịch lắc đầu. “Hảo ý của Trương huynh Kiều Tịch xin tâm lĩnh, ta xin cáo từ.”
Dứt lời, không chờ đối phương mở miệng, nàng đã hóa thành một đạo lưu quang lướt vào không trung.
“Hì hì...”
Có tiếng cười kiều mị vang lên từ sau lưng Trương Vĩnh Lãng.
“Đáng tiếc, người ta lại không quan tâm đến tình cảm của ngươi. Sư huynh, ngươi khổ tâm như vậy lại thành uổng phí, tửu tiên Mê Thần Túy mất tiền mua về xem như lãng phí rồi.”
“Hừ.” Trương Vĩnh Lãng trầm sắc mặt, hai mắt chăm chú nhìn về phương xa, hắn không nhịn được mà thấp giọng mắng. “Tiện nhân làm lãng phí nhiều năm thời gian của ta như thế. Có điều nàng ta còn nhiều phiền phức quấn thân, muốn đi cũng không đơn giản như vậy. Xưa nay ít có người có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Tán Hoa Phái.”
“Nói cũng đúng.” Nữ tử kia cười nói. “Có điều sư huynh ngươi cũng thật là, người được Tán Hoa Phái coi trọng mà ngươi cũng dám động vào, không sợ vị kia trách tội?”
“Ngươi thì biết cái gì.” Trương Vĩnh Lãng đáp. “Thuần âm xử nữ chi thể của một vị Đạo cơ hậu kỳ so với những thiên tài địa bảo trong truyền thuyết kia cũng chỉ có hơn chứ không thua kém. Tất nhiên...”
Nói đến đây trong mắt hắn lóe lên một tia sáng hưng phấn.
“Nàng này tư thái tuyệt hảo, dung nhan cũng vào loại thượng đẳng, nếu có thể vào tay cũng sẽ là một sự hưởng thụ lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận