Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 331: Thượng sứ

Trong một nhà dân giàu có trong thị trấn, dùng mắt thường cũng thấy khói hồng bao phủ trang viên kèm theo âm thanh vang lên các nơi để ý lắng nghe thì thấy có cả giọng nam nhân thô trọng và giọng nữ tử kiều mị hưng phấn. Chỉ âm thanh lọt vào tai cũng khiến cho người ta khí huyết sôi trào, dục niệm sinh sôi.
Chu Ngọc Dung ngồi xếp bằng bên trong thạch đình trong hậu viện, mười ngón tay kết động, nhanh chóng thu thập từng tia dục niệm nơi này.
Dục niệm phàm nhân không giúp ích cho việc tu hành của người bình thường nhưng lại là vật thiết yếu cho rất nhiều pháp thuật của Hợp Hoan Tông. Giống như Lục Dục Mê Hồn Chú mà nàng đang tu luyện đây. Một khi có người trúng chú này, nhược tâm không kiên định, thần hồn không mạnh thì sẽ bị nó mê hoặc thất thần không kiềm chế được.
Đến lúc đó nam nhân chẳng khác nào quỷ đói, trầm mê tình ái, nữ tử thì dục niệm quấn thân mà trở nên ngây ngốc, đến chết cũng khó mà thoát khỏi được.
Những loại pháp thuật như thế Hợp Hoan Tông có rất nhiều. Cho nên dù biết chốn phàm tục còn có điều không tốt cho việc tu hành thì các nàng vẫn đến để tu luyện pháp môn.
“Sư tỷ.” Bụi hoa rung rinh, một người trẻ tuổi dáng vẻ tuần mỹ, tay cầm quạt xếp dạo bước đi tới. “Liễu sư muội bị người của Thương Vũ Phái giết chết, chúng ta chẳng lẽ cứ để sự việc trôi qua như vậy hay sao?”
“Không thì sao?” Chu Ngọc Dung ngẩng đầu, trợn mắt. “Ngươi cũng đã thấy, chúng ta thiết lập mai phục rồi vẫn không thể giữ được tên họ Vạn kia, cho nên đừng trông mong đến việc báo thù cho nàng ấy.”
“Sư tỷ, kế sách đều do ngươi làm.” Người trẻ tuổi ra vẻ âm trầm. “Ngươi định cứ như vậy mà rời đi sao?”
“Sư đệ.” Chu Ngọc Dung thở dài, thu tay lại, giọng nói trở nên ngưng trọng. “Chỗ này là địa bàn của người khác, chúng ta tới ăn vụng thì phải chuẩn bị tâm lý khi bị người ta nhòm ngó vào. Huống hồ nếu chúng ta thực muốn báo thù thì sẽ dẫn tới chuyện bị Thương Vũ Phái trả thù, tổn thất lúc ấy có thể còn nặng nề hơn.”
“Ta biết quan hệ của ngươi với Liễu sư muội không cạn nhưng vẫn khuyên ngươi một câu. Nữ nhân không thiếu, không nên tự mình làm khó bản thân mình. Vượt qua vạn bụi hoa mà không vương phấn diệp mới là tác phong tông môn chúng ta.”
“Ngươi...”, người trẻ tuổi nghe xong thì biến sắc, trừng mắt nhìn Chu Ngọc Dung nửa ngày mới cắn răng nói. “Sư tỷ không muốn Thiên Lôi Kiếm của Lôi gia nữa rồi?”
“Vật đó ta đã gặp một lần, thấy không phù hợp với công pháp ta chuyên tu, mà có vẻ như đó chỉ là phôi của pháp khí nên không cần cũng được.” Chu Ngọc Dung bình thản đáp. “Sư đệ đừng suy nghĩ nhiều, thu xếp một chút đi, qua một đoạn thời gian chúng ta lại chuyển sang nơi khác.”
“Hừ.” Người trẻ tuổi hừ lạnh. “Sư tỷ sợ tên họ Vạn kia?”
“Không phải sợ hãi, mà là không đáng.” Chu Ngọc Dung đáp. “Ngươi cũng đừng kích động ta, ta không dễ mắc lừa như vậy đâu.”
“Tên họ Vạn không động được thì thôi, nhưng còn người giết chết sư muội thì sao?” Người trẻ tuổi tiếp tục nói. “Người kia chỉ là tu sĩ Luyện khí tầng sáu, giết hắn không phải chuyện khó khăn gì chứ?”
“A...”, Chu Ngọc Dung ra vẻ trầm tư. “Người kia tu vi không cao nhưng thực lực lại không yếu. Bọn họ đều đi phủ Vân Lan, nơi đó cao thủ rất nhiều, còn có trận pháp thủ sơn của Lôi gia. Đại đạo gian nan, bảo mệnh là quan trọng nhất, ngàn vạn lần đừng có mạo hiểm.”
“Đủ rồi.” Người trẻ tuổi nổi giận, hắn phất tay áo. “Ta đã hiểu. Xin cáo từ.”
“A...”, Ở sau lưng, Chu Ngọc Dung nhếch miệng cười. “Nếu không nhận lời Đại sư tỷ chiếu cố cho ngươi thì ta đã cho ngươi nếm thử hương vị của bách mị yến rồi, nhất định sẽ để cho ngươi hưởng hết cực lạc.”
Nàng lắc đầu rồi tiếp tục thu thập dục niệm của phàm nhân. Trong trang viên, suốt cả ngày lẫn đêm, nam tử nữ nhân say mê không rời, điên cuồng trầm mê cho đến lúc tiêu hao hết giọt tinh huyết cuối cùng trong người.
Trọng địa quân doanh, ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống mấy vạn binh sĩ lưu dân, hoặc ngồi hoặc nằm có quắp trên mặt đất. Người nào cũng mặt ủ mày chau, chỉ mong mỗi ngày lấy được chút lương thực cho vào bụng. Cũng may bên ngoài doanh địa còn có một ít binh sĩ tinh nhuệ vũ trang đầy đủ trông coi để phòng bị người đánh lén.
“Nhìn kìa.”
Đột nhiên có một người ra hiệu cho đồng bạn. “Chỗ đó có người phải không?”
“Nào có ai.” Đồng bạn nghiêng đầu rồi than thở. “Ngươi bị hoa mắt hay sao...”
Còn chưa dứt lời hắn đột nhiên nhảy dựng lên.
“Có Quỷ!”
“Đừng có nói bậy.” Một người quát lên. “Là cao thủ khinh công, tay nâng cự thạch, bước một bước là vượt qua mấy trượng mà thôi. Ta nghĩ đó chắc là một cao thủ Tiên thiên nào đó. Mau giữ vững tinh thần.”
“Rõ!”
Chúng binh sĩ cùng dạ ran, đồng thời có người nhanh chóng chạy về quân doanh để truyền tin. Toàn bộ doanh địa dần náo động. Tại cửa doanh người tới ngày một gần, sắc mặt tướng lĩnh trông coi ngày càng căng thẳng, trong lòng đã có dự cảm về người tới.
Ở phía xa, một khối cự thạch cao bằng mấy người bay trên mặt đất đang nhanh chóng lại gần. Nhìn kỹ mới thấy bên dưới cự thạch còn có một bóng người. Bóng người này không tráng kiện mà gầy nhỏ, thân hình lắc lên một lần là vượt qua mấy trượng, tốc độ không thua kém mũi tên xạ kích.
“Hô...”, Cự thạch đằng không.
“Oanh!”
Đại địa chấn động, toàn bộ cửa doanh lắc lư như sắp không chống đỡ nổi. Sau khi vượt qua cửa trận doanh nó lăn trên đất chừng ba thước, mặt đất mấy trượng xuất hiện khe nứt khiến đám binh sĩ biến sắc.
Một người đứng trên đó nhìn cánh cửa sắp đổ sụp. Người này tướng mạo bình thường, thái dương có sợi tóc bạc, mặc đạo bào thêu hoa văn màu đỏ đang đón gió bay phấp phới.
“Ngươi... người là ai?”
Vị tướng lĩnh nắm chặt trường thương trong tay, liều mạng ngăn lại. “Nơi này là trọng địa quan doanh, người ngoài không được tự tiện xâm nhập.”
“Đạo nhân nơi sơn dã tên Mạc Cầu. Ta muốn gặp chủ tướng ở đây.” Mạc Cầu ngẩng đầu, chắp tay, tiếng nói chậm rãi. “Làm phiền mở cửa doanh một chút.”
“Đạo nhân, Mạc Cầu.” Cổ họng người kia động đậy. Trong lòng hắn rất rõ, vừa rồi nếu đối phương không cố tình ném cự thạch sang một bên thì cửa trận doanh khó mà chịu được, mấy chục người quanh đó cũng khó mà toàn mạng.
Lực lượng lớn như thế dù là cao thủ Tiên thiên cũng chưa chắc đã làm được.
Mà nếu đã thế thì người này chỉ có thể là... tu Tiên giả trong truyền thuyết?
“Xin đạo trưởng chờ một lát.” Quay đầu nhìn thoáng qua một lượt, vị tướng lĩnh gượng cười. “Ta bảo người đến xin chỉ thị của tướng quân.”
“Được.”
Mạc Cầu không vội, hắn gật đầu đồng ý, đồng thời lấy vọng khí thuật ra quan sát toàn bộ quân doanh.
Dưới vọng khí thuật, khí tức toàn quân doanh hỗn tạp, mạnh yếu không đồng nhất nhưng có một nơi trọng yếu khí tức binh sĩ là cường thịnh nhất. Ngoài ra còn có một cố khí cơ vô hình ẩn nấp đâu đó áp chế tác dụng của linh khí.
Chiến trận?
Có thể dùng lên tu Tiên giả, dù công hiệu yếu ớt cũng đã bất phàm. Xem ra cái tên Tề vương phản phỉ này cũng không phải không có bối cảnh.
Không bao lâu sau.
“Kẽo kẹt...”
Cửa doanh mở ra, một vị đại tướng mặc giáp cười lớn tiến ra nghênh đón.
“Làm phiền tiên sư phải chờ, tại hạ đang đánh cờ với Hồng tiên sư nên tới chậm, xin thứ tội.”
“Tư Mã tướng quân phải không?”
“Chính là tại hạ.”
Tư Mã Tịch không phải kẻ ngốc, đối mặt với Mạc Cầu là để lộ ra sự ngưỡng mộ đối với tiên sư nhưng không để mất đi khí thế của mình. Hắn cố tình nhắc đến việc đang bồi tiếp một vị tiên sư khác để nhờ đó trấn áp người khác.
“Mời.”
Hắn vung tay, binh sĩ phía sau tránh ra để thành một con đường. Mạc Cầu đảo pháp nhãn, người tới chủ yếu là võ giả Hậu thiên, cảnh giới Tiên thiên tính cả Tư Mã Tịch cũng chỉ có bốn người. Đám ấy nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt kính sợ xen với cảnh giác cao độ.
Tư Mã Tịch vừa dẫn đường vừa ân cần hỏi han.
“Không biết tiên sư ngự ở nơi nào?”
“Lăng Vân sơn mạch, Xích Hỏa Phong.” Mạc Cầu đáp. “Tướng quân sợ là không biết.”
“Ha ha...”, Tư Mã Tịch cười lớn. “Thứ cho tại hạ cô lậu quả văn, đúng là không biết nhưng có thể đoán đó nhất định là một nơi tiên cảnh.”
Hắn nhầm to rồi. Xích Hỏa Phong không chỉ không phải là nơi tiên cảnh mà cả đỉnh núi to lớn như thế cũng không có mấy vật sống. Đi vào trung tâm quân doanh, Mạc Cầu hơi dừng bước chân. Nơi này có một cỗ sát khí thuộc về quân đội vô hình có khả năng ngăn pháp lực trong cơ thể hắn vận chuyển. Ở phía trước cũng có một cỗ chi khí âm lãnh giống như muốn làm giảm đi cái uy của hắn.
A...
Hắn nhẹ lắc đầu rồi lại tiếp tục cất bước.
“Soạt!”
Màn trướng kéo lên, đoàn người cùng Mạc Cầu đi vào trong, phía trước có một người đang ngồi ngay ngắn. Người đó tuổi chừng bảy tám mươi, mái tóc trắng xóa, dáng người hơi còng, cầm trong tay một cái mộc trượng có tạo hình quỷ dị.
“Ta giới thiệu cho hai vị.” Tư Mã Tịch vội mở lời. “Vị này là Hồng...”
“Không cần.” Mạc Cầu khoát tay, cất giọng lạnh lùng. “Hôm nay ta tới không phải để kết giao bằng hữu.”
“Hả?” Nghe vậy vị Hồng tiên sư kia sa sầm sắc mặt. “Các hạ là người của Lôi phủ?”
“Thật to gan, chỉ có tu vi Luyện khí tầng sáu mà cũng dám xông vào nơi này. Ngươi thật không biết sống chết!”
“Soạt!”
Hồng tiên sư còn chưa dứt lời, đám người xung quanh đã tuốt đao rút kiếm, túc sát chi ý hướng Mạc Cầu phủ xuống. Nhiều người như vậy, lại thêm việc hắn đang ở giữa quân doanh nên pháp lực trong cơ thể bị áp chế gần một nửa, nhưng vị Hồng tiên sư ở trước mặt kia lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Mạc Cầu không đổi sắc mặt, hắn lấy từ túi trữ vật ra một thứ, cầm trong tay rồi giơ lên.
“Đệ tử Thương Vũ Phái, muốn hỏi ngươi mấy câu.”
Thương Vũ Phái?
Là ở nơi nào?
Đám người Tư Mã Tịch mơ hồ không hiểu.
“Soạt...”
Hồng tiên sư đang muốn đứng lên, nghe xong câu nói của Mạc Cầu thì sắc mặt đại biến, thân thể run lên, cái bàn trước người cũng bay ra ngoài.
“Tiên... thượng sứ Tiên tông?”
Giọng nói của hắn run rẩy, thân thể vô thức lùi về sau mấy bước. Mọi người có mặt xung quanh cũng không ngu ngốc, thấy thái độ của Hồng tiên sư là biết có chuyện không bình thường.
Lúc trước rõ là đã có chuẩn bị, thế mà còn chưa động thủ, đối phương chỉ mới nhắc đến thân phận đã sợ rồi sao?
Thương Vũ Phái?
Tiên tông thượng sứ?
Trong lòng Tư Mã Tịch trở nên lạnh lẽo, binh khí trong tay đã hơi run run.
“Không sai.” Mạc Cầu thu lệnh bài, nói giọng lạnh lùng. “Tại phủ Vân Lan có một đám tu sĩ Hợp Hoan Tông, ngươi có biết không?”
“Không biết, không biết.” Hồng tiên sư vội khoát tay. “Thượng sứ minh xét, ta chỉ theo lời mời của Tề vương mà đến làm giúp hắn vài việc, ngay cả người của Lôi phủ cũng chưa gặp qua chứ nói gì đến tu sĩ Hợp Hoan Tông. Chuyện không liên quan đến ta.”
Tu vi của hắn rõ là Luyện khí tầng bảy, tức là cao hơn đối phương một tầng nhưng danh tự Thương Vũ Phái đã khiến cho hắn sợ hãi.
“Không biết.” Mạc Cầu nhíu mày, quét mắt nhìn đối phương. “Thân thể các hạ tản ra toàn khí tức âm quỷ lãnh túc, ẩn mang chi khí huyết sát, pháp môn tu luyện cũng không phải là chính pháp gì.”
“Ừm...”
“Ngươi trước tiên cứ đi theo ta, hỏi rõ mọi chuyện rồi lại nói tiếp.”
“Ngươi!” Hồng tiên sư bất mãn, ánh mắt chớp động, rồi đột nhiên hắn cắn răng gầm lên.
“Động thủ.”
Âm thanh vừa dứt, Ô Mộc trượng trong lòng bàn tay đã bắn ra một viên đen như đan hoàn xạ kích về phía Mạc Cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận