Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 168: Lên núi

Trên mặt bàn có phi đao, chủy thủ, cung tiễn, Âm Dương Thác Loạn Đao, Phích Lịch Tử, Khinh Thân Phù.... Mạc Cầu xem kỹ từng thứ vẻ trầm ngâm, cuối cùng quyết định để cung tiễn lại.
Thứ này lúc còn ở cảnh giới Luyện Thể thì có tác dụng nhất định, bây giờ đã không có tác dụng mấy, có khi còn làm ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.
“Mạc đại phu.”
Bên ngoài trướng vang lên tiếng hô. “Mau chuẩn bị nhanh lên , người của phủ quân tới giục rồi.”
“Được.” Sửa sang lại một chút, hắn đeo đao kiếm lên lưng rồi bước ra. Trong doanh địa, mọi người đã nhốn nháo chuẩn bị. Mọi người thu dọn đồ đạc, tụm năm tụm ba bàn tán, vẻ mặt ai nấy cũng thấp thỏm lo âu. Không rõ vì sao mà đột nhiên phủ quân bàn với các thế lực lớn muốn tổng lực tấn công phản phỉ.
Thầy thuốc, hậu cần, bất kể là ai, chỉ cần có võ nghệ thì đều phải tham gia hành động. Mạc Cầu cũng không phải ngoại lệ.
“Mạc đại phu.” Giữa không khí hỗn loạn, có một người bước nhanh tới. “Ngươi đã tìm được đội ngũ để cùng đi chưa? Nếu không ngại thì hãy theo chúng ta cùng lên núi.”
Người vừa tới chính là Tạ Diệu Vũ của Tỏa Nguyệt Quan. Nàng mỉm cười đưa ra lời mời.
“Tạ tiên tử.” Mạc Cầu nhìn đối phương rồi chắp tay, vui vẻ đồng ý. “Được như vậy thì tốt quá.”
Lúc này cả khu vực của Thái Sơn Bang chỗ nào cũng náo động, mọi người tranh thủ tìm kiếm đồng bạn cùng đi, Mạc Cầu vốn không quen biết ai nên còn đang lớ ngớ. Trong tình huống không hiểu rõ địa hình, đối thủ, chọn cách độc hành không phải là giải pháp hay.
Tạ Diệu Vũ cất lời mời, tất nhiên là cũng muốn tạo dựng quan hệ với hắn. Trong mắt mọi người, Mạc Cầu dù đã tu ra chân khí nhưng thời gian quá ngắn, thực lực còn khá yếu. Lần này đối thủ bí hiểm, thực lực không kém, nàng mời hắn gia nhập có khác gì ban ơn cho hắn.
“Có thể đồng hành cùng Mạc đại phu là phúc phận của Diệu Vũ ta. Trên đường đi nếu có gặp cường địch thì cũng chúng ta có thực lực chống lại.” Tạ Diệu Vũ cười nói, vẻ thân thiện không xa cách.
“Vẫn còn mấy vị bằng hữu khác nữa đang ở bên ngoài. Chúng ta cùng nhau lên núi, hỗ trợ lẫn nhau sẽ tốt hơn. Mời!”
Ra khỏi doanh địa, bọn họ nhìn thấy từng đội từng đội binh sĩ mặc giáp sắt đang di chuyển, sát ý ngút trời.
“Đội Chấp pháp.” Tạ Diệu Vũ hạ giọng. “Trong quân đã có lệnh, kẻ nào trốn chạy đều sẽ bị xử lý. Đội quân này được thành lập chính là để xử lý những trường hợp như thế. Thật không ngờ có ngày chúng ta cũng phải đối mặt với bọn họ.”
“Có lẽ quân phủ muốn tất cả chúng ta đều phải tiến lên núi.” Mạc Cầu nhíu mày. “Không biết trên núi đã xảy ra chuyện gì?”
“Có chút ngoài dự định.” Tạ Diệu Vũ chớp mắt. “Nhưng Mạc đại phu cũng không cần quá lo lắng. Bọn chúng chỉ là một đám phản phỉ, dư nghiệt, dù thế nào cũng không thể lật trời khuấy nước được. Huống chi việc này cũng mang lại chỗ tốt cho chúng ta.”
“Chỗ tốt?” Mạc Cầu nghiêng đầu sang nhìn.
“Mạc đại phu không biết?” Lần này đến lượt Tạ Diệu Vũ ra vẻ kinh ngạc. Nàng ngừng lại một chút rồi nói. “Khen thưởng lần này đã nâng lên gấp đôi, không có ai bảo ngươi chuyện đó sao?”
Mạc Cầu im lặng.
Hắn đúng là không biết, những người khác có lẽ cũng không nghĩ việc đó lại có liên quan đến hắn.
Đang lúc hai người nói chuyện, có một đội ngũ nhỏ cũng vừa tiến đến. Đội ngũ này có hai nam một nữ. Một nam tử nhìn thấy Diệu Vũ thì ra vẻ vui mừng, vội vàng tiến đến.
“Diệu Vũ, ngươi về rồi.”
Sau đó người này quay sang nhìn Mạc Cầu, ánh mắt có vẻ phức tạp. Hai người còn lại đang nhỏ giọng thì thầm với nhau chuyện gì đó, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên.
“Ừm.” Tạ Diệu Vũ gật đầu, biểu hiện xa cách. Nàng đưa tay ra giới thiệu ba người.
“Vị này là Nhị công tử của Ngôn gia tên là Ngôn Kỳ, La Chấn Xuyên của Cửu Sơn Trang và sư tỷ Điền Phương Hành của ta thì ngươi đã biết rồi.”
Mạc Cầu gật đầu.
Ngôn Kỳ mặc áo gấm đen, lưng đeo bội kiếm, tướng mạo đoan chính, chỉ có ánh mắt là có vẻ ẩn giấu nội tình.
La Chấn Xuyên ăn nói ý tứ, màu da đen nhánh, nhìn qua khá nghiêm túc.
Còn về Điền Phương Hành, nàng vốn không hợp với Tạ Diệu Vũ, không ngờ lần này cũng đồng hành cùng với nàng.
“Mạc đại phu, chúng ta lại gặp nhau.” So với Tạ Diệu Vũ mị lực không tầm thường, Điền Phương Hành cũng không kém phần quyến rũ. Thân hình nàng mảnh mai như cành liễu, lúc lại gần Mạc Cầu, từ thân thể nàng tỏa ra mùi thơm nồng đậm.
“Yên tâm, lần này lên núi, sư tỷ nhất định sẽ chiếu cố tốt cho ngươi.” Nàng cười lớn, vẻ mặt rất thú vị.
“Sư tỷ đừng nói đùa nữa.” Tạ Diệu Vũ biến sắc. “Đội Chấp pháp đã tới, sẽ nhanh chóng thúc giục chúng ta tiến lên đỉnh núi thôi.”
“Diệu Vũ nói đúng lắm.” Ngôn Kỳ gật đầu phụ họa. “Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện.”
Mấy người tuổi tác không lớn, lại đều là cao thủ tu ra chân khí, người nào cũng là tuần kiệt hơn người nên không ai là không có cá tính. Dọc đường đi, tính tình mỗi người đều ít nhiều được thể hiện ra ngoài.
Ngôn Kỳ vui vẻ hoạt bát, có biểu hiện quý mến Tạ Diệu Vũ. La Chấn Xuyên là ngươi tương đối chất phác mà ít nói, thi thoảng mới tham gia cùng mọi người. Mấy người bao gồm cả Mạc Cầu đều lấy Tạ Diệu Vũ làm trung tâm làm mối dây liên kết.
Nàng là người khéo léo, cũng không giả dối, tuổi còn trẻ nhưng đã biết kết giao với các môn phái thế lực khác. Nếu nàng là con trai, chắc chắn sẽ dễ dàng kết bằng hữu bốn phương, nhưng vì là con gái nên không tránh được việc bị người ta chỉ trỏ bàn tán sau lưng.
Là nữ nhân, có một số việc không tiện làm như nam nhân. Lúc này mọi người cùng đi, mặc dù biểu hiện thoải mái không câu nệ tiểu tiết, lời nói biểu hiện của nàng rất cởi mở nhưng trước sự ái mộ thấy rõ của Ngôn Kỳ thì nàng cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Xa lánh lạnh nhạt hay gần gũi đều không ổn.
“Có người!”
Đi tới giữa sườn núi, La Chấn Xuyên đột nhiên nghiêm mặt. “Mọi người cẩn thận.”
Mạc Cầu hơi nhíu mày, nhìn đối phương ngạc nhiên. Nhĩ lực của hắn không hề thua kém Mạc Cầu.
“Cửu Khiếu Tâm Tỏa của Cửu Sơn Trang có thể khai mở lục thức, thần diệu khác thường.” Tạ Diệu Vũ cười cười. “Dù có cao thủ nhị lưu tới gần cũng đừng hòng qua được hai lỗ tại của La huynh.”
Mạc Cầu gật đầu.
Công pháp Phù Đồ cũng có công dụng này, nhưng thời gian hắn tu hành chưa nhiều, chưa thể khai phá hết tiềm lực của nó.
“Quá khen.” La Chấn Xuyên lắc đầu, tinh thần trầm ổn. “Là mấy tên tiểu tặc mà thôi.”
“Ta thấy rồi.” Ngô Kỳ cười lạnh, hắn bước tới trước.
Rừng lá phía trước đu đưa, có mấy người từ trong đó đi ra, nhìn thấy nhóm của Mạc Cầu thì biến sắc. Người cầm đầu quyết định rất nhanh.
“Tách ra, trốn!”
“Trốn được sao?” Ngôn Kỳ hừ lạnh, hắn lao vọt về phía trước, trường kiếm bên hông đánh ra nhanh như thiểm điện.
“Xùy...”
Kiếm phong phá không mà ra, nhanh chóng đâm xuyên qua đầu một tên. Hắn tiện tay cắt đứt tai trái của tên này.
“Khách khách...”, Điền Phương Hành cười lên mấy tiếng yêu mị, thân thể nhẹ nhàng lao tới, phất tay áo vào ngực đối phương. Tay áo dài mềm mại đánh tới lại chẳng khác nào đá núi khiến đối phương ngã bổ nhào xuống chân ngựa.
“Phốc!”
Máu tươi phun ra bắn đầy trên mặt đất.
Chỉ là mấy tên phản phỉ biết chút ít võ nghệ, hai người xuất thủ, trong nháy mắt đã dọn dẹp sạch sẽ.
Điền Phương hành bỏ hai cái tai vào trong cẩm nang, hành động sát phạt lại được nàng thi triển hết sức ưu nhã.
“Đi thôi.” Tạ Diệu Vũ lắc đầu, tiếp tục cất bước tiến lên. “Chúng ta đến nơi hẹn trước với các tiền bối trong tông môn, đợi sau khi tập trung lại rồi sẽ tiếp tục.”
“Đa tạ tiên tử.” Mạc Cầu nhìn nàng hỏi. “Không biết tình hình trên núi thế nào rồi?”
Những ngày vừa qua hắn chuyên tâm tu hành nên không biết tình hình bên ngoài thế nào, tin tức nắm được so với những đệ tử ưu tú của các tông môn thế lực lớn thì hạn chế hơn nhiều.
“Không biết vì lý do gì mà ở đây xuất hiện rất nhiều cao thủ của Hắc Sát Giáo, bọn chúng phong tỏa đỉnh núi không cho người của ta lại gần.” Tạ Diệu Vũ khẽ vuốt tóc. “Trong đó có mấy tên cao thủ nhất lưu đỉnh cấp, người của mấy thế lực liên thủ cũng không làm sao đánh bại được.”
“Nhiệm vụ chính của chúng ta là ngăn cản đám phản phỉ ở giữa núi để cho các cao thủ tấn công lên trên, đám dư nghiệt Hắc Sát Giáo cũng không thể...”
“Ai!”
Chưa dứt lời nàng đã ngừng lại, quát lớn.
Mấy người còn lại cũng phát hiện ra sự việc khác thường, thân thể căng ra, chăm chú nhìn về khoảng rừng rậm trước mặt.
“Rầm rầm...”
Cây rừng rung lắc dữ dội, có ba tên đại hán mang theo bao đồ xuất hiện trước mặt năm người. Hai phe giáp mặt nhau, vẻ mặt bên nào cũng sững sờ.
“Có ý tứ.” Ngôn Kỳ khẽ vẩy chân mày, không giấu được sự hưng phấn. “Các ngươi muốn chạy trốn? Bao đồ căng phồng có lẽ đựng không ít đồ đạc giá trị, chúng ta chiếm được tiện nghi rồi!”
“Tránh ra.” Đại hán cầm đầu lo lắng nhìn một lượt, vẻ như đang e ngại điều gì đó. Đột nhiên hắn cắn chặt răng, xông thẳng về phía năm người với tốc độ rất nhanh.
“Cẩn thận.” Tạ Diệu Vũ ngưng trọng. “Là cao thủ nhập lưu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận