Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 494: Thực lực

Người tới mặc trường bào có những đường vân thêu quỷ dị, thân thể gầy và lùn, cầm trong tay một cây hạc trượng. Đôi mắt người này to chừng bằng hạt đậu nhìn Mạc Cầu thỉnh thoảng lại chớp động, người bình thường sẽ không khống chế được mà run rẩy.
Hình tượng người này làm Mạc Cầu nghĩ tới một người.
“Hạc Tiên Ông Đào Đức?”
Đây là một vị tán tu hoạt động ở gần Thái Ất Tông, thanh danh người này không nhỏ, tính tình cao ngạo luôn thích độc lai độc vãng, tu vi Đạo cơ hậu kỳ. Có điều Mạc Cầu chưa từng nghe nói người này có tham gia vào Tuần sơn tế lễ lần này.
“Chính là lão phu.”
Đào Đức chân đạp gió, lặng lẽ nhìn hắn. “Tiểu tử, không nghe thấy lão phu hỏi sao? Ở gần đây có phải từng cho Đan châu của Kim Đan hiện thế?”
“Có.” Mạc Cầu gật đầu. “Nhưng ngươi tới chậm rồi, chuyện xảy ra đã một tháng trước.”
Đào Đức đưa tay nâng cằm ra điều suy nghĩ.
“Ta hỏi ngươi, ngày đó có phải có một viên Đan chau bị tỷ muội Lý gia ở Thanh Phong Sơn đoạt được?”
Tỷ muội Lý gia ở Thanh Phong Sơn, đây là hai nữ tu Đạo cơ thanh danh cũng không kém, nghe nói trong tay các nàng còn có một kiện pháp bảo. Mà pháp bảo hiếm thấy thế nào mọi người đều biết.
Có điều...
“Xin lỗi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chuyện đó tại hạ cũng không biết.”
Ngày đó hắn bị một đám người vây giết, tự lo còn chưa xong nào có tinh thần để ý đến việc của người khác. Nếu tỷ muội Lý gia lấy được Đan châu thì Mạc Cầu cũng cho là vận khí của các nàng tốt mà thôi. Với tu vi của hai nàng, nếu bị tàn hồn tập kích thì kết quả e là không tốt.
“Thật sao?” Đào Đức chớp mắt rồi gật đầu. “Tiểu tử, ta xem ngươi trung thực, hôm nay sẽ không tìm ngươi gây phiền hà, ta cho ngươi lời khuyên. Ở Nhạn Đãng sơn mạch này nếu thực lực không đủ thì tốt nhất là đừng đi một mình.”
Nói xong hắn xoay người, muốn vượt qua Mạc Cầu bay đi nhưng vừa mới dứt lời thiện ý, hắn đã đột nhiên đổi hướng lao thẳng về phía Mạc Cầu.
“Ha ha..., hôm nay sẽ dậy cho ngươi một bài học.”
Thân pháp Đào Đức biến hóa đột ngột, độn quang khúc chiết có phần vượt quá dự liệu của Mạc Cầu. Mạc Cầu chớp mắt, thân thể hóa thành một sợi khói xanh bay ngược trở lại.
“Đạo hữu muốn làm gì? Ta chính là đệ tử Thuần Dương Cung của Thái Ất Tông, chẳng lẽ ngươi không sợ tông môn của ta trả thù hay sao?”
“Trả thù?” Đào Đức khinh thường, tay áo dài vung lên, chín chuôi phi kiếm đã cách không chém tới. “Ở chỗ này giết ngươi thì ai biết được chứ? Ngươi chỉ nên trách mình, vừa rồi toàn thân ngươi có linh khí tiết ra, đó là tác dụng của việc vừa phục dụng một linh dược cực phẩm nào đó. Nơi này vừa có Đan châu hiện thế, trong đó một viên có sẽ đã rơi vào tay ngươi rồi.”
“Hắc hắc, so với việc cướp đoạt nó từ trên tay của Lý gia tỷ muội thì cướp lấy viên Đan châu ngay trước mắt đây có phải là hơn không?”
Mạc dù thực lực của Đào Đức không yếu nhưng đối mặt với tỷ muội Lý gia mang pháp bảo trên người hắn cũng không nắm được bao nhiêu phần thắng. Hắn mới nghe hiện giờ tỷ muội Lý gia đang bị trọng thương nhưng vị tu sĩ Thái Ất Tông trước mặt này lại mới chỉ là Đạo cơ trung kỳ, lại vừa mới đột phá mà thôi.
Bắt giữ đối phương chẳng dễ như trở bàn tay hay sao!
Đối phương đã luyện hóa một chút Đan chau nhưng tinh nguyên của Kim Đan tất nhiên chưa thể hết được. Kể cả đối phương đã luyện hóa hết đi thì Đào Đức cũng có biện pháp lấy người nhập dược, luyện một lò thuốc để dùng.
“Thì ra là như vậy.”
Mạc Cầu bừng tỉnh, thần hình lóe lên, mang theo phi kiếm lui về sau cả trăm mét trong chớp mắt. Vừa lui lại, Vân Triện Tam Thập Lục Chân phù trong cơ thể hắn run rẩy, U Minh Bộ tự hành phát ra, có rất nhiều độn pháp hòa thành một thể, bên ngoài nhìn không thấy có gì đặc biệt nhưng kỳ thực tác dụng tạo ra vô cùng khác biệt. Lại thêm có Già Phong Bào trên người củng cố gia trì, ngay cả Đạo cơ hậu kỳ cũng phải sững sờ, trong thoáng chốc liền có cảm giác như nhìn thấy ảo giác vậy.
“Ồ.”
Hai mắt Đào Đức có rút lại, vẻ mặt kinh nghi. “Hảo tiểu tử, thảo nào có thể thu được một viên Đan chau, thì ra lại có độn pháp tinh diệu như thế.”
“Tốt, tốt lắm.”
Lời nói ra còn chưa dứt, cửu kiếm đã hiện hình, từng chiếc đứng thẳng tắp, kiếm ý lăng lệ tràn ngập bốn phía. Bộ phi kiếm này của hắn là Thiên Tân Kiếm, chính là lấy Bạch Thiết tinh anh và linh mộc vạn năm dung luyện mà thành.
Từng cây kiếm đều mang theo huyền diệu, kết hợp với nhau thành kiếm trận thì uy năng càng được tăng cường. Đặt nó trong đám cực phẩm pháp khí thì bộ phi kiếm này cũng chắc chắn đứng trong nhóm đỉnh cao. Cũng vì những lý do trên mà dù chỉ là một tán tu, thực lực của Đào Đức không hề thua kém Đao cơ hậu kỳ thuộc các tông môn đại phái.
“Đi.”
Khẽ quát lên một tiếng, Đào Đức liền muốn thả phi kiếm ra, nhưng đúng lúc ấy, nhờ vào Đạo tâm tu hành đã gần ba trăm năm, trong lồng ngực hắn xuất hiện cảm giác nguy hiểm khiến tim đập rộn. Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, đột nhiên thu hồi phi kiếm, hạc trượng trong tay hoàng không trước người, pháp y cũng lấp lóe linh quang.
“Coong!”
Một vòng điện quang xuất hiện từ hư không, điện quang linh động như cá bơi trong nước nhẹ nhõm xuyên qua Cửu kiếm đâm vào phía trên hạc trượng. Va chạm nhìn như nhẹ nàng lại như thiên lôi dẫn ra địa hỏa.
“Oanh!”
Một đoàn lôi đình chói mắt xuất hiện như dị thú giương nanh múa vuốt bao trùm gần một mẫu.
“Xoẹt...”
Trường bào có nhiều đường vân quỷ dị trên người Đào Đức dưới công kích của lôi đình bị xé rách trong nháy mắt. May mắn là trong khoảng thời gian trì hoãn ngắn ngủi, thân thể hắn cuộn tròn hướng vào trong rồi hóa thành một đạo độn quang lui lại phía sau.
Vừa tránh được một kích, toàn thân mồ hôi đã tuôn ra mát lạnh. Trong lòng hắn cuồng loạn, hắn đột nhiên vung hạc trượng trong tay ra.
“Li!”
Một tiếng rít như lôi đình xuyên thủng kim thạch thét dài, một đầu tiên hạc màu trắng giương đôi cánh rồi hóa thành một sợi lưu quang lao về phía Mạc Cầu. Hai mắt tiên hạc như ngọc, lông vũ như kiếm, trên dưới toàn thân đều hiện ra ánh sáng lấp lánh của kim loại. Dưới công kích của lôi đình đánh xuống cũng không bị tổn thương.
“Yển sư khôi lỗi?”
Mạc Cầu chớp mắt, tay áo dài vung lên, hắn ngự sử Thiên Lôi Kiếm chống lại công kích của Cửu kiếm đồng thời vươn tay chộp lấy tiên hạc đang lao tới.
Hắn từng có một đầu phi cầm khôi lỗi nhưng trước đó đã lưu lại nơi địa phương thê tử qua đời để trợ giúp cho hậu nhân về sau. Lần này gặp được tiên hạc ở đây hắn rất cao hứng.
“Li!”
Tiên hạc tuy là khôi lỗi nhưng sinh động như thật, chế tác tinh diệu làm toát ra một cảm giác siêu phàm thoát tục. Lúc chiến đấu cũng lăng lệ dị thường.
Hai cánh tiên hạc khẽ vỗ, cuồng phong đã dâng trào, phong nhận hiện ra đầy trời bao phủ vài mẫu mặt đất. Phong nhận này có thể chém đứt kim thạch. Hiển nhiên, trên thân thể tiên hạc này đã được khắc cấm pháp và không chỉ có một loại.
Ít nhất với tốc độ hiện giờ của nó, tiên hạc có thể bỏ lại tuyệt đại đa số tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ ở phía sau. Mỗi lần tiên hạc mổ về phía trước, không khí liền xuất hiện chân không kèm theo ngũ hành chi lực hội tụ lại một điểm. Một vòng ánh sáng xuất hiện trước cái mỏ của nó. Mạc Cầu không hề nghi ngờ, đây có thể xem như là một kiện pháp khí cực phẩm, chính diện va chạm với nó linh tính sẽ bị hao tổn.
“Bành!”
Bàn tay hắn cùng cái mỏ tiên hạc va chạm. Một tầng hào quang mờ mịt tỏa ra, bên trong có vô số Giáp Binh phù văn rung động kéo theo phong nhận đầy trời. Tình huống tuy khiến người bình thường phải kinh hãi nhưng Mạc Cầu lại không hề để ý. Hào quang kia chỉ giữ được trong một sát na là ta biến. Bàn tay trong suốt như ngọc của hắn co rút lại, chụp về phía tiên hạc.
“Ba!”
Một chưởng đã nắm chặt khôi lỗi này. Cùng lúc đó có một cỗ rung lắc mạnh mẽ từ lòng bàn tay chuyền tới làm cho thân thể Mạc Cầu cũng thoáng cảm thấy rung chấn. May là trải qua quá trình luyện hóa tinh nguyên Đan châu, nhục thể của hắn còn mạnh hơn Đạo cơ hậu kỳ một bậc, lại thêm pháp lực huyền diệu được Diêm La Phiên bổ trợ, Âm Ma Đại Cầm Nã phụ giúp, tiên hạc ra sức giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Cùng lúc đó, ở phương xa có sáu đạo kiếm quang tập trung lại rồi xoắn tít, một người sống nguyên vẹn đã bị chém thành không biết bao nhiêu mảnh nhỏ.
Kiếm Quang phân hóa! Một phân thành sáu, bản thân Đào Đức giống như bị sáu cao thủ Đạo cơ trung kỳ cùng lúc vây công, hắn không chịu nổi một kích mà mất mạng.
Mất đi người điều khiển, tiên hạc đang giãy giụa bỗng dừng lại, thân thể thu gọn rồi hóa thành một hạc trượng màu trắng. Mạc Cầu nhấc tay, túi trữ vật, phi kiếm của đối phương đồng loạt bay về trong tay hắn.
“Đạo cơ hậu kỳ...”
Mạc Cầu chớp mắt, khẽ lắc đầu. Hiện giờ trải qua xung kích của tàn hồn Kim Đan, Diêm La Tâm Kinh lại có tăng tiến, thần hồn mạnh mẽ không kém gì tu sĩ Giả Đan. Lực phòng ngự của nhục thân, Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp được tinh nguyên khổng lồ bồi đắp có thể so với khoảng thời gian tích lũy suốt sáu mươi năm. Nó dễ dàng ngạnh kháng pháp khí cực phẩm.
Độn pháp, kiếm pháp, pháp thuật, thần thông hay cấm pháp... tuy có hạn chế bởi cảnh giới chưa thể đột phá cực hạn nhưng đã mạnh hơn trước kia không chỉ một bậc. Thậm chí mạc Cầu chém giết một tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ mà chưa phải dùng hết sức. Cứ như thể hắn chưa phát lực thì đối phương đã mất mạng rồi vậy.
Lý do không phải vì Đào Đức quá yếu, mà là Mạc Cầu quá mạnh so với đối phương!
Trầm ngâm một lúc, Mạc Cầu từ từ đảo mắt ra quanh mình, hắn nhận ra xung quanh đây ngoài Đào Đức vẫn còn mấy cỗ khí tức khác. Bọn họ nghe tin xong đều nhao nhao chạy tới, tiếc là đã muộn. Lúc phát hiện ra Mạc Cầu đứng đó thì đều lặng yên độn về hướng khác.
Ở giữa dãy núi có một vùng như trăng khuyết kéo dàu, nơi này gần với trụ sở Thiên Tà Minh, bên trong có rất nhiều cao thủ tọa trấn. Những năm qua Tuần sơn tế lễ của Thái Ất Tông chỉ kéo đến đây là dừng lại, lần này ở đây ai nấy đều bận rộn, sẵn sàng trận địa chờ đón quân địch, sát khí tràn ngập.
Ở nơi nào đó.
“Bạch!”
Một đạo điện quang lặng lẽ hiện ra, sau đó để lọ hình dáng của một con quái điểu quỷ dị. Quái điểu đầu người, tay chân vẫn có nhưng toàn thân là lông lá, sau lưng lại mọc thêm một đôi cánh ẩn có điện quang lấp lánh. Nhìn kỹ có thể thấy bên trong điện quang có vô số phù văn li ti.
Nếu có cao thủ Phù đạo ở đây thì nhất định sẽ nhìn ra được, phù căn kia chính là hai chữ Phong - Lôi vô cùng cổ xưa. Hai chữ chỉ chạm vào nhau là thân hình quái điểu đã xuyên qua trăm trượng, tốc độ không chỉ nhanh tuyệt đỉnh mà còn không phát ra chút âm thanh nào.
Quái điểu này chính là Vương Hổ!
Vương Hổ vỗ hai cánh, bay lượn dọc theo khe đá xuống vùng tăm tối bên dưới. Nơi này không có mặt trời, lại có trận pháp che chắn thần niệm nhưng không che được tầm mắt của hắn. Không thể không nói, mặc dù hiện giờ đã bị biến thành hình dáng cổ quái này nhưng thực lực Vương Hổ đã có tăng tiến nhiều. Tu vi đạt tới Đạo cơ hậu kỳ!
Từ trên người cũng có thêm không ít dị năng.
“Là ai?”
Trong bóng tối có tiếng người khẽ vang lên.
“Là ta.” Vương Hổ thấp giọng đáp. “Nông đại tỷ, ta tới cứu ngươi.”
“Vương Hổ?” Nông Nghĩa Tuyết sững sờ, nàng vội vàng nói. “Ngươi thật hồ đồ, nơi này là chỗ nào, ngươi vào bằng cách nào, tiểu muội có sao không?”
“Yên tâm đi, ta không sao, Mạn nhi muội cũng không việc gì cả.” Vương Hổ đáp rồi từ từ tiến lại gần. “Tước tiên chúng ta ra ngoài đã rồi hãy nói.”
Vương Hổ không chờ đối phương trả lời đã lấy ra một vật, nhỏ xuống xiềng xích trên người Nông Nghĩa Tuyết. Một lát sau...
“Răng rắc...”
Trong bóng tối xuất hiện điện quang lấp lóe, một đạo lưu quang từ lòng đất xuyên ra bay thẳng lên không trung.
“Ngươi...”
Thời gian qua đi, đã nhiều ngày không được nhìn thấy ánh sáng, Nông Nghĩa Tuyết không khỏi đưa tay che tầm mắt, vẻ mặt cũng biến đổi. Nàng vốn có tâm tư trầm ổn nên kịp thời đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng để không phát ra thành tiếng.
“Việc nói ra thì dài lắm.” Vương Hổ gượng cười. “Ta gặp một người điên, hắn biến thành bộ dạng thế này. Thôi, chúng ta ra ngoài rồi hãy nói.”
“A?”
“Đợi một chút.” Vừa lúc ấy Vương Hổ biến sắc, hắn vội xòe cánh che khuất bóng dáng Nông Nghĩa Tuyết, bản thân thì ngồi xổm trên cây xoay lưng về phía sau.
Thân hình hắn vốn khác thường, chỉ cần không nhìn mặt chính diện thì khí tức toát ra không khác gì một con đại điểu bình thường, đặt ở chỗ này không khiến ai cảm thấy kỳ quái. Nơi này vốn nuôi nhốt rất nhiều dị loại khác nhau. Không bao lâu sau, từ phía sau lưng hắn có mấy người chậm rãi đi qua, kèm theo đó là những tiếng trò chuyện.
Một lát sau, Nông Nghĩa Tuyết mới trầm giọng hỏi. “Người vừa rồi hình như là người của Thái Ất Tông?”
“Ừm.” Vương Hổ nghiêm sắc mặt, hắn chậm rãi gậ đầu. “Đúng là người của Thái Ất Tông, hơn nữa địa vị còn rất cao. Thật không ngờ hắn lại cấu kết với Thiên Tà Minh. Chúng ta mau quay về rồi đem việc này báo với sư phó.”
Dứt lời, điện quang chớp động, hai người đã biến mất không thấy đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận