Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 137: Nhiệm vụ

Thôi lão nói không sai. Đúng là Mạc Cầu muốn có quyển hạ của Phù Đồ, vì trong đó có pháp môn tu luyện cảnh giới Hậu thiên. Chỉ là lúc đầu hắn định chờ đến khi từ Cửu Liên Sơn trở về, tích lũy đầy đủ công lao mới đổi. Trước khi đột phá cảnh giới hắn không sốt ruột.
Bây giờ có chiết khấu lớn, công lao trong tay cũng vừa đủ, hắn không từ chối. Thế là hắn sao chép công pháp luôn. Lúc rời khỏi Vạn Quyển Lâu, trong ngực hắn đã có hai quyển sách.
Khinh công: Chỉ Xích Thiên Nhai.
Phù Đồ: quyển hạ.
Nhạn Hành Công ưu thế linh hoạt, thân pháp Đạp Nguyệt mạnh ở biến ảo khó lường. Ưu thế lớn nhất của Chỉ Xích Thiên Nhai là trong quãng đường thẳng, tốc độ bộc phát rất nhanh.
Theo như lời Thôi lão, thời điểm cần phải chạy trốn để giữ mạng, nếu chỉ có tốc độ sợ rằng chưa đủ, còn cần phải linh hoạt né tránh nữa. Mà nếu thế thì Đạp Nguyệt mới là thứ phù hợp nhất.
Mạc Cầu lại lựa chọn Chỉ Xích Thiên Nhai là có lý do của hắn.
Hiện giờ hắn còn chưa đột phá Hậu thiên, chưa có chân khí, công pháp khinh công bình thường vẫn chỉ mang hình thức vẻ ngoài mà thôi.
Thân pháp Đạp Nguyệt quả thực tinh diệu, nhưng những điểm mạnh của nó không có cái nào là không phải dùng đến chân khí. Điều này rất giống với Âm Dương Thác Loạn Đao, không thành Hậu thiên, không có chân khí thì vĩnh viễn không thể đại thành được.
Chỉ Xích Thiên Nhai thì ngược lại, nếu đạt đến một trình độ vận chuyển khí huyết nhất định là có thể thay thế được chân khí. Khả năng bộc phát trong nháy mắt của nó cũng hòa hợp với Ngũ Bộ Nhất Sát, giúp gia tăng uy lực của chiêu thức.
Xuống núi, hắn cưỡi xe ngựa đi tới chỗ ước định thì đã có không ít người chạy tới. Bên trong một căn nhà nhỏ, có gần trăm người đến từ các phân đường khác nhau.
“Mạc đại phu.”
“Cố huynh!”
“Miêu đường chủ.”
Hai người đi tới, vui vẻ chào hỏi. Ngoài Cố Vũ thì người còn lại cũng là đường chủ của một phân đường.
Miêu Nguyên Thông là đường chủ của phân đường Mễ Nhai, dáng người thấp đậm, cách ăn mặc rất giống một sơn dân, dung mạo không có gì đặc biệt nhưng thực lực đã tiến vào nhập lưu, vũ khí sở trường là hai cây Phán Quan Bút, võ học cũng là gia truyền mà có.
“Lưu trưởng lão đã đến.” Cố Vũ nghiêng đầu ra hiệu. “Ta đã hỏi thăm qua, lần này tuy nói là do Tử Dương Môn ra mặt chỉ huy nhưng kỳ thực là để cung cấp hậu bị vật tư cho Phủ quân.”
“Phủ quân.” Mạc Cầu nghiêm sắc mặt. “Sắp có chiến trận rồi?”
Vất vả lắm mới có được mấy năm yên ổn, hắn không muốn lại phải trải qua quãng thời gian lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng nữa.
“Rất có thể.” Miêu Nguyên Thông cũng ra vẻ nghiêm trọng. “Ta nghe nói bên ngoài có rất nhiều loạn phỉ bị Tư Đồ Lôi của Huyền Y Giáo trấn áp, bây giờ hành quân tiến lui đã có thể uy hiếp được sự an toàn của phủ Đông An rồi. Dự Châu từng xuất binh tiễu phỉ, kết quả sau mấy trận đánh đành phải hướng Lục phủ cầu viện. Phủ quân nhìn mặt mũi triều đình, sợ là không tránh phải động đến đao thương.”
“Đừng lo lắng.” Cố Vũ nhỏ giọng. “Dù có đánh trận, Linh Tố Phái cũng sẽ được an bài ở hậu phương, cùng lắm thì bận rộn vất vả một chút thôi.”
Điều này không sai. Linh Tố Phái có nhiều đại phu, danh y, chỉ cần tiền phương không sụp đổ thì bọn họ gần như sẽ không gặp nguy hiểm.
“Trưởng lão tới.”
Trong đám người vang lên tiếng hô lớn. Ba người ngẩng đầu nhìn hai người đang từ nội đường tiến lại.
Một người dáng vẻ gầy gò, râu dài ba tấc, lưng đeo một thanh trường kiếm. Người này chính là một trong sáu vị trưởng lão ngoại môn của Linh Tố Phái, Thiên Lý Phi Vân Kiếm - Lưu Thủ Kính. Người còn lại là một nữ tử dáng người cũng cao gầy, vẻ mặt thanh tú nhưng hai mắt ẩn hàm lăng lệ.
Trong số mọi người có mặt ở đây thì có rất ít người đã từng gặp qua nàng, nhưng Mạc Cầu thì lại khá quen thuộc.
Nàng là Đổng Tiểu Uyển!
Bình thường nàng chỉ chuyên tâm tu hành trong Dược cốc, đến cửa lớn cũng chẳng bước ra, không ngờ lần này lại tham gia hành động.
“Chư vị.” Lưu trưởng lão liếc nhìn một lượt, giọng nói vừa cất lên, không khí nhộn nhạo liền lắng xuống. “Lần này đi vì mục đích gì chắc không cần ta phải nhiều lời. Mặc Dù có thêm Tử Dương Môn nhưng quy củ vẫn là như cũ.” Hắn chìa tay ra nói. “Ta giới thiệu với các ngươi, vị này là thiên kim của Đổng trưởng lão, Tiểu Uyển. Nàng sẽ cùng ta dẫn đội lần này. Tiểu Uyển chưa từng xuất đầu lộ diện nên các ngươi không biết cũng là bình thường, nhưng sau này tin rằng các ngươi sẽ rất quen thuộc với cái tên này.”
Hắn rất tự tin vào chuyện này. Mới chưa đến hai mươi tuổi mà đã là cao thủ nhị lưu, tốc độ tiến bộ thần tốc, gần như nàng chắc chắn sẽ được liệt tên trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng. Mặc dù hiện giờ không có mấy người biết nhưng chuyện dương danh ở phủ Đông An chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Đổng Tiểu Uyển? Nhìn qua thì tuổi không lớn lắm, không biết có đủ tư cách dẫn đội hay không...”
“Ta nghe nói nàng có thiên phú võ học kinh người.”
“Còn trẻ như vậy, dù có thiên phú kinh người thì có thể mạnh đến đâu chứ?”
Nhất thời, ở giữa sân có không ít người xì xào bàn tán.
“Im lặng.” Đổng Tiểu Uyển bước lên trước một bước, há miệng quát khẽ. Âm thanh nàng không lớn nhưng lại vang như sấm rền bên tai mọi người. Ngay cả Mạc Cầu cũng hơi đổi sắc mặt, một số người không chịu nổi ngã lăn ra đất.
Cả khoảng sân trở nên yên tĩnh.
“Được Môn chủ và trưởng lão coi trọng để ta dẫn đội lần này, Tiểu Uyển đương nhiên sẽ không để các vị tiền bối thất vọng.” Đổng Tiểu Uyển liếc mắt, một cố uy áp vô hình đè lên tinh thần mọi người.
“Lần này chỉ là đi lấy thảo dược mà thôi, dù trời đang giá rét nhưng các ngươi đều là những người biết rõ dược tính, công việc sẽ không quá khó. Hy vọng các ngươi đừng để ta phải thất vọng.”
Nàng nói xong lại đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt, khi nhìn đến chỗ Mạc Cầu thì hơi sững người lại, vô thức gật nhẹ.
“Thật lợi hại.” Cố Vũ ở bên cạnh trở nên nghiêm túc, hắn thấp giọng nói. “Nội công tu vi thế này, sợ là không hề thua kém Lưu trưởng lão chút nào.”
“Không sai.” Miêu Nguyên Thông gật đầu phụ họa. “Mới chừng ấy tuổi mà đã có thể tiến vào nhị lưu, xem ra chỉ mấy năm nữa, Linh Tố Phái chúng ta sẽ lại có người được ghi tên trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng rồi.”
“Ừm...”
Hai mắt Mạc Cầu chớp động. Tại phủ Đông An, Linh Tố Phải chưa được coi là thế lực hàng đầu, cao thủ nhất lưu trong tông môn cũng chỉ có rải rác vài vị. Lưu trưởng lão cũng mới đạt tới chân khí ngoại phóng, tương đương với Đổng Tiểu Uyển. Từ đó có thể thấy càng về sau, võ giả càng bị phân hóa.
“Chuyến này chúng ta chia làm bốn đội, chia nhau đi thu thập thảo dược. Ta và Đổng sư điệt sẽ thay nhau tuần tra giám sát. Phía dưới nghe đây, Du Lâm phân đường và Tịch Mạt phân đường tạo thành một đội, Song Quế phân đường và Mễ Nhai phân đường thành một đội...”
Sau khi an bài xong, Lưu trưởng lão vung tay lên. “Xuất phát.”
Hơn trăm người chia làm bốn tốp, mang theo xe lừa và hành hóa tiến thẳng về phía Cửu Liên Sơn. Mấy người Mạc Cầu cũng làm theo phân phó đóng quân tại một sườn núi, doanh địa nằm trong một sơn động. Nơi này trước kia là một quặng mỏ nên sơn động kéo dài không biết xa bao nhiêu, bọn hắn có thể tận dụng nó để dùng, đồng thời tránh được dã thú độc trung trong núi.
“Thổ Linh Dụ, Sinh Căn Thảo, Bạch Mộc Thụ Tâm...”
Cố Vũ mở tờ giấy ra đọc rồi nói. “Những thứ này đều là nhu yếu phẩm chế tạo Chỉ Huyết Tán, Hành Quân Hoàn, số lượng nhiều như vậy, hai tháng sau chưa chắc đã hoàn thành được.”
“Đúng vậy.” Miêu Nguyên Thông nhìn ra ngoài rồi lắc đầu. “Trời đông giá rét còn chưa dứt, gió tuyết đan xen, tốc độ chậm hơn bình thường, đoán chừng phải tầm bốn tháng mới hoàn thành được. Mạc đại phu, thời gian này sẽ phải chịu vất vả một chút rồi.”
“Ta không phải mấy kẻ được nuông chiều từ bé đâu.” Mạc Cầu cười cười lắc đầu. “Bạch Mộc Thụ sinh trưởng ở nói có nắng, hay tập trung cùng với Thanh Tung nên tương đối dễ tìm, còn việc thu hoạch Thụ Tâm thì hơi phiền phức một chút.”
“Ta dẫn người chặt cây thì sao?”
“Được vậy là tốt nhất.” Cố Vũ nhếch miệng cười to. “Mạc huynh đệ có y thuật cao minh, khả năng tìm thảo dược chắc chắn sẽ không kém, đành nhờ vào ngươi vậy.”
“Không dám.” Mạc Cầu cười khẽ. “Theo số lượng tính toán, mỗi ngày tìm được mười cân Thụ Tâm là được, nếu lấy được nhiều hơn sẽ được Phủ quân ban thưởng một số tiền không nhỏ. Mạc mỗ sẽ tự cố gắng.”
Không chỉ Thụ Tâm, những dược liệu khác cũng vậy, nếu thu hoạch vượt chỉ tiêu, lúc mang về đều sẽ được Phủ quân ban thưởng. Đồ ban thưởng không chỉ có kim ngân mà còn những thứ khác nữa. Ví dụ như binh khí hoặc đan dược. Lục phủ là thế lực lớn nhất ở phủ Đông An, tùy tiện lấy ra thứ gì cũng sẽ khiến người khác động tâm.
“Việc đó...” Miêu Nguyên Thông há miệng làm ra vẻ xấu hổ. “Mạc đại phu, ta nghĩ chúng ta đừng đặt nhiều kỳ vọng như vậy.”
“Sao thế?” Mạc Cầu ngạc nhiên.
“Đường chủ.” Mọi người đang nói chuyện thì có một người chạy tới, vẻ mặt bối rối. “Người của Tử Dương Môn tới, bọn họ muốn chúng ta phải chuyển ba thành thu hoạch sang cho bọn họ.”
“Cái gì?” Mạc Cầu biến sắc.
Cố Vũ và Miêu Nguyên Thông liếc nhìn nhau, vẻ mặt cay đắng nhưng không ngạc nhiên như Mạc Cầu.
Những chuyện như thế này bọn họ đã từng trải qua rồi. Việc gì thấy mãi thì cũng sẽ trở nên quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận