Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 194: Tiễn ưng

Một sáng đầu thu, mưa phùn giăng giăng. Mạc Cầu chống ô lên, chậm rãi ra khỏi trụ sở Linh Tố Phái trong thành nội, thẳng đến Anh Tiền Nhai. Đây là con phố phồn hoa nhất ở phủ Đông An. Lúc này trời còn hơi u ám, hoàng hôn vừa lên nhưng đường phố đã rộn ràng tiếng người.
Đứng quan sát ở đầu đường một lúc, Mạc Cầu thu ô, đi vào một tiệm vải vô danh.
“Chủ quán.” Hắn hô lên. “Đô của ta sửa xong chưa?”
“Mạc thần y.” Chủ quán đang xếp lại quầy hàng, ngước nhìn người tới thì hiện ra vẻ vui mừng, liên tục khom người. “Được rồi được rồi, để ta đi lấy.”
Nói xong hắn hướng người giúp việc dặn dò một tiếng rồi vội vã đi vào trong hậu viện. Không lâu sau, chủ quán mang theo một cái áo bào đi ra.
“Mạc thần y, đồ vật củ ngài rất đặc biệt, chúng ta không chữa lại hoàn toàn như cũ được, dù sao có nhiều chỗ đã bị tổn hại nặng.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, đưa tay nhận lấy. “Để ta xem một chút.”
Đó chính là hắc bào hắn lấy được từ trên người tán nhân ngự thú, sau này nó bị Phích Lịch Tử công kích nên tổn hại nghiêm trọng. Hắn vẫn nghĩ đến việc tìm cách sửa chữa. Trong một dịp nào đó, hắn có nghe nói tới Hạ bà bà ở nơi này là người tinh thông thêu thùa, có thể xưng là nhất tuyệt nên tìm tới xem thử.
Không ngờ thực sự có thể sửa lại.
Giở hắc bào ra, hắn quan sát thấy sau khi sửa thì nó không khác là mấy so với trước kia, trọng lượng cũng rất nhẹ nhàng, chỉ có năng lực ẩn tàng thì có vẻ giảm đi rất nhiều.
Hắn trầm ngâm một lúc rồi khoác áo lên vai, bước đi mấy bước đến trước một tấm gương đồng.
Lúc trước dưới hắc bào là một khoảng không tối đen như mực, dáng người, khí tức đều không có, người ngoài không thể cảm giác được gì. Bây giờ lại phát hiện thấy có ánh sáng mù mờ, khuôn mặt cũng hiện ra nhưng không rõ đường nét, miễn cưỡng xem như giấu được nhân dạng.
Còn khí tức thì đã không còn che giấu được nữa.
“Mạc thần y...”, chủ quán ở bên cạnh xoa tay, ra vẻ thấp thỏm. “Vật này là linh vật, chúng ta chỉ là phàm phu tục tử, có thể làm như thế này đã là dốc hết sức rồi.”
“Không sao.” Mạc Cầu khoát tay. Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng hắn cũng hiểu, đây là giới hạn cao nhất của đối phương rồi, hắn không thể cưỡng cầu hơn được. Sau đó hắn lấy ra mấy khối bạc.
“Làm phiền chủ quán đưa cho Hạ bà bà giúp ta để thay lời cám ơn.”
“Mạc thần y, không cần đâu.” Chủ quán vội xua tay. “Ngài chăm sóc sức khỏe cho mọi người, làm việc thiện tích đức, tiểu nhân vì ngài làm chút chuyện cũng là việc cần làm, sao có thể lấy tiền của ngài được?”
“Ngươi không cần phải làm vậy.” Mạc Cầu cười nhạt. “Tiền vẫn phải trả, giống như ta chữa bệnh cũng lấy bệnh phí vậy thôi. Ngươi cứ cầm lấy đi.”
Nói xong hắn đưa bạc cho đối phương, gói kỹ hắc bào rồi cáo từ rời đi.
Tới Anh Tiền Nhai rồi, hắn cũng muốn dạo chơi nơi này một lúc xem có gì thú vị hay không.
“Mạc thần y.”
“Thần y, nơi này có mấy loại dược thiềm, không biết ngài có cần hay không. Nếu cần xin ngài cứ lấy.”
“Đa tạ lão bản, hiện tại ta không thiếu.”
“Tề lão bản, gần đây có thứ gì mới hay không?”
“Có có. Hôm trước ta kiếm được mấy thứ có chút thú vị, mời ngài đến xem.”
Trên đường đi, thi thoảng lại có người hướng về hắn chào hỏi. Mạc Cầu cũng gật đầu đi vào trong tiệm, ngó nghiêng xem xét xem có đồ vật gì hợp ý hắn hay không. Lúc này hắn đang bước vào một cửa hàng có treo mấy lồng chim. Một hai năm nay, ngoài việc lĩnh ngộ y thuật, mọi tiêu hao tinh quang trong thức hải của hắn đều dùng cho việc cảm ngộ Ngự Thú Chân Quyết.
Đã có chút thành tựu, hắn cũng muốn thử nghiệm xem thế nào. Một vài lần qua lại, hắn đã trở thành khách quen ở chỗ này. Dọc con đường này có rất nhiều người biết, ngoài khả năng chữa bệnh cứu người, hắn cũng rất có nghề và hiểu biết về phương diện chim thú.
“Li...”
Một tiếng kêu sắc nhọn vang lên khiến Mạc Cầu dừng chân. Âm thanh này thường là của phi cầm mới bị người ta bắt giữ cách đó không lâu nên còn chưa được thuần hóa. Nghiêng đầu nhìn lại, hai mắt hắn sáng lên, vội tiến vào một cửa hàng.
“Tiễn ứng thế này thật là hiếm thấy.”
“Mạc đại phu.” Chưởng quỹ nơi này là một lão giả râu dài ba tấc. “Ngài nói không sai. Tiễn ưng rất khó bắt sống, thuần dưỡng càng không dễ, ta xem con này cũng sống không được bao lâu.”
Trước mặt hai người, trong cái lồng cao hơn bốn thước là một con hùng ưng mang ánh mắt kiêu ngạo đang không ngừng thét lên. Trên người nó nhuốm máu, một ít lông vũ cũng bị rụng ra như dính nước nhưng khí thế nó biểu hiện ra lại không hề run sợ. Tiếng kêu của nó sắc nhọn, biểu hiện của một tinh thần bất khuất không chịu cúi đầu.
Trước mắt nó có một cái chén nhỏ đổ thức ăn nhưng nó không thèm để ý đến, chỉ không ngừng xô đẩy cái lồng nhốt, dù trên người có đầy thương tích nó vẫn không dừng.
Xem tình trạng của nó, có lẽ chưa kịp thuần hóa thì nó đã không sống được nữa rồi.
“Lãnh lão.” Mạc Cầu trầm ngâm. “Lão bán nó bao nhiêu?”
“Mạc đại phu muốn mua nó?” Lãnh lão ngạc nhiên, lập tức mở miệng cười. “Tiễn ưng tuy hiếm thấy nhưng khó thuần dưỡng, giữ nó ở chỗ chúng ta cũng chỉ để nó chờ chết mà thôi. Nếu Mạc đại phu đã muốn thì cứ lấy, trả tiền hay không cũng không sao hết.”
Nói xong, lão vỗ nhẹ bàn tay.
“Tiểu Niên, tới đây thu dọn một chút rồi mang con Tiễn ưng này đến nơi ở của Mạc đại phu.”
“Vâng.” Một người giúp việc vội vã đi tới.
Mạc Cầu cười cười gật đầu. Hắn không từ chối, chỉ bước lên trước một bước, khẽ mĩm môi phát ra vài tiếng.
“Chít chít...”
Âm thanh thanh thúy vang lên, con tiễn ưng đang tấn công cái lồng vội dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn. Ánh mắt nó phức tạp, sau một lúc thì ngoan ngoãn ở trong lồng không phá phách nữa.
“Thuật ngự thú thật tinh diệu.” Ngoài cửa có người bước vào, lên tiếng khen. “Thật không ngờ Mạc đại phu không chỉ có y thuật cao minh mà còn là một người chơi chim thú có nghề như thế.”
“Thiếu gia!”
“Phù thiếu gia.”
Thấy người đến, chưởng quỹ, giúp việc trong quầy vội vàng hành lễ.
“Thì ra là Phù công tử.” Mạc Cầu quay lại, hướng đối phương chắp tay. “Không nghĩ công tử cũng có thời gian nhàn hạ để đến nơi này.”
Người vừa đến tuổi chừng hai mươi mấy, khuôn mặt tuấn lãng, phong thái hơn người. Hắn là lục thiếu gia Phù Ngao của Phù gia, một tỏng tam đại gia tộc trong thành nội.
Người này xưng là Thiệp Hải Kim Ngao, là một nhân vật có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, nhờ Vạn Pháp Chưởng mà nổi danh tứ phương.
Sau lưng hắn có mấy vị nam nữ ăn mặc lụa là cao sang, nhìn là biết con nhà phú quý.
“Mạc đại phu có lẽ không biết.” Phù Ngao cầm quạt xếp trong tay, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay còn lại rồi cười nói. “Tiệm này là sản nghiệp của nhà ta, ta tới xem một chút cũng là việc bình thường.”
“Thì ra là vậy.” Mạc Cầu giật mình.
Phù gia là hào môn, sản nghiệp đông đảo là lẽ thường. Phù Ngao vốn là thành viên đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi, để ý học hỏi, quan tâm đến việc kinh doanh của nhà mình cũng là việc nên làm. Việc này không có gì kỳ quái.
Nói xong hắn chắp tay hướng đến một người đứng bên cạnh Phù Ngao. “Phương tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”
“Ừm.” Phương tiểu thư nhẹ gật đầu. “Không ngờ năm xưa vô tình gặp ngươi, bây giờ đã là Mạc thần y danh nổi như cồn rồi.”
“Có chuyện đó sao?” Phù Ngao nghiêng đầu vẻ ngạc nhiên. “Các ngươi biết nhau sao?”
Phương Bình là nữ nhi của Phương gia, cũng là vị hôn thê của Phù Ngao. Bởi vậy nên hắn mới mang theo đối phương đến xem một số sản nghiệp của nhà mình. Sau này hai người kết thành vợ chồng, hắn một lòng tu tập võ nghệ, đối phương thì phụ trách quản lý việc kinh doanh, sắp xếp như thế thật là vẹn toàn. Hơn nữa Phương Bình dung mạo tư thái đều tốt, ăn nói văn nhã, rất phù hợp với một vị thê tử trong suy nghĩ của Phù Ngao.
“Có từng quen biết.” Phương Bình nhoẻn miệng cười. “Thời điểm Mạc thần y vừa tới phủ Đông An ta có gặp một lần, sau đó gặp thêm vài lần nữa.”
“Ta còn phải cảm tạ Phương tiểu thư nữa.” Mạc Cầu chắp tay. “Nếu không nhờ Phương tiểu thư tương trợ, sư tỷ của tại hạ không thể an cư lạc nghiệp ở phủ Đông An này được.”
“Hừ.” Phía sau có một người nghe thấy thế thì hừ lạnh. “Uổng cho ngươi còn nhớ đến lòng tốt của Phương gia, cuối cùng lại là chúng ta tự dẫn sói vào nhà, Quân Động thì mất mạng, việc kinh doanh của Tứ phòng cũng phải trả lại.”
“Quân Nhân.” Phương Bình nhíu mày. “Sự việc của Quân Động không liên quan gì đến Tần tiểu thư, còn việc kinh doanh cũng chỉ là việc người tới thì ta đi thôi.”
“Thế nhưng...”, người trẻ tuổi phía sau vẫn ra vẻ không cam lòng. “Những việc kinh doanh ấy lúc trước đều là của chúng ta, bây giờ đều bị Tần Thanh Dung lấy mất rồi.”
“Im ngay.” Phương Bình sa sầm sắc mặt. “Đồ của Tần tiểu thư chất lượng tốt hơn, tự nhiên sẽ thu hút được khách hàng đến mua, chuyện này không thể trách người khác được. Nếu ngươi có năng lực thì hãy tìm cách kéo khách tới là được.”
Nói xong, nàng quay sang nhìn Mạc Cầu gật đầu. “Mạc thần y bỏ qua cho, Quân Nhân còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ăn nói lỗ mãng, ta sẽ quản giáo thêm.”
“Phương tiểu thư khách khí rồi.” Mạc Cầu cười cười. “Việc buôn bán ta không rõ, chẳng qua nếu đôi bên có thể hợp tác được với nhau thì là tốt nhất, không cần thiết phải tổn thương hòa khí của đôi bên.”
“Mạc đại phu nói đúng lắm.” Phù Ngao hòa hoãn.
“Ừm.” Ánh mắt Phương Bình chớp động như có điều suy nghĩ, còn Phương Quân Nhân đứng sau vẫn hậm hực không nguôi.
Bước ra khỏi cửa hàng, Mạc Cầu dừng lại một chút, lắc đầu mấy cái rồi dứt khoát rời khỏi. Lâu nay hắn không nắm rõ tình hình của Tần Thanh Dung, nhưng Đổng Tiểu Uyển vẫn hay đi cùng nàng, vấn đề an toàn hẳn không phải lo.
Còn như việc kinh doanh... Việc này rốt cuộc cũng có liên quan đến Đổng Tịch Chu nữa.
Phiêu Hương Tán có thể tinh luyện, dung hợp các loại mùi hương, là thứ các vị phu nhân và tiểu thư rất thích. Tần Thanh Dung buôn bán son phấn kem thoa các loại, không hiểu vì sao lại từ chỗ Đổng Tịch Chu có được một ít, cho nên sản phẩm nàng bán ra rất thu hút người mua.
Việc này nếu đã có liên quan đến Đổng Tịch Chu, dù có phiền toái gì thì đã có cha con họ đứng ra giải quyết.
Hiện giờ, hắn cũng nên đi Lục phủ một chuyến rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận