Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 631: Hang hổ

Mấy ngày sau độn quang hạ xuống một đỉnh núi. Mưa phùn không ngớt, hai người một yêu nhìn về phương xa.
“Đó chính là trụ sở của Thánh tông.” Vương Kiều Tịch đưa mắt nhìn có vẻ lo lắng. “Ngươi thực muốn đi?”
“Ừ.” Mạc Cầu gật đầu. “Với nội tình của Thánh tông muốn thu thập đồ ở giới địa này dễ như trở bàn tay mà thôi, nơi đó là trụ sở nên sẽ có không ít thiên tài địa bảo. Hơn nữa, ta cũng rất tò mò. Lần này Thánh tông vượt giới mà tới lại khiến hạ nhân vơ vét tinh huyết sinh linh không biết là để làm gì?”
“Không cần quá lo lắng.” Nhìn Vương Kiều Tịch chau mày, hắn cười nhạt. “Theo tin tức sau khi sưu hồn, nơi này chỉ có một vị Kim Đan toạ trấn, tuy là hậu kỳ nhưng ta cũng không sợ.”
Dù sao bọn họ cũng có ba người. Không phải tất tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đều có thực lực tương đương với Tán Hoa lão tổ, hơn nữa hắn cũng không phải muốn đấu pháp với người ta.
“Cho nên, mục đích của chủ thượng là tìm được địa đồ, trộm lấy linh dược, thuận tiện hỏi thăm mục đích chuyến đi lần này của Thánh tông?”
Trọng Minh Hoả Mãng vặn vẹo thân thể, cất giọng lo lắng. “Ngài phải cẩn thận.”
Mạc Cầu liếc mắt nhìn nó. “Nếu ngươi không yên tâm thì có thể cùng đi qua đó.”
“A…”, vẻ mặt Trọng Minh Hoả Mãng cứng đờ lại, cười khan. “Tiểu yêu cũng muốn nhưng thực lực không đủ, đi qua sợ lại làm liên luỵ đến chủ thượng.”
Vương Kiều Tịch chỉ nói ngắn gọn. “Cẩn thận.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, thân thể khẽ động, da thịt và xương cốt động đậy.
“Lốp bốp..”
Sau một lúc biến đổi, thân hình của hắn đã thay đổi hẳn. Đầu đầy tóc xám, vóc người cao gật, giống hệt với người mới mất mạng lúc trước.
Người đó tên là Hoắc Nghĩa. Di hình đổi dung với Mạc Cầu không phải việc khó. Là người mang theo rất nhiều pháp môn, còn có nhất mạch tương thừa của Diêm La Tâm kinh, diễn hoá ra khí tức trên người đối phương chỉ là việc dễ như trở bàn tay. Kiểm tra lại bản thân một lượt, hắn nhìn một người một yêu bên cạnh gật đầu.
“Các ngươi cứ ở đây chờ tiếp ứng, chờ ta trở về.”
Âm thanh giọng nói của Mạc Cầu đã thay đổi không khác gì giọng của Hoắc Nghĩa kia. Nếu không tận mắt nhìn thấy, Vương Kiều Tịch cũng không thể biết người trước mắt này là giả.
Dứt lời, âm phong phiêu đãng, bóng người Mạc Cầu dần hoá thành hư vô.

Nơi ở tạm thời của Thánh tông ở trên đỉnh núi. Âm phong Mạc Cầu hiện hình giữa không trung, có mấy đạo thần niệm đảo qua thân thể hắn rồi trận pháp mở rộng.
“Hoắc trưởng lão.”
Một vị bạch y tuấn mỹ trẻ tuổi mới sơ nhập Đạo cơ phụ trách trông coi việc ra vào nhìn về hướng Mạc Cầu chắp tay. “Sao không thấy hai vị trưởng lão còn lại?”
Trước giờ ba vị trưởng lão vẫn cùng ra cùng vào.
“Cái gì?” Mạc Cầu sầm nét mặt. “Ta phải báo cáo mọi việc với ngươi hay sao?”
“Không dám.” Người trẻ tuổi kia biến sắc, vội cúi đầu. “Là vãn bối nhiều lời.”
“Hừ.” Sau khi sưu hồn có được ký ức đối phương, Mạc Cầu học theo cung cách giậm bước tiến lên, đi được hai bước thì liếc nhìn rồi hỏi. “Bên kia đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Một nhóm hơn mười người đè ép ba người độn về hướng đỉnh núi, ba người kia máu me dính khắp, tình trạng hấp hối, bản thân đã bị trọng thương.
Người trẻ tuổi vội chắp tay. “Là mấy người tính thoát ly khỏi Thánh tông, lại dòm ngó bí ẩn của tông môn nên bị Hạ sư huynh phụng mệnh dẫn người cầm nã, bắt sống. Những người khác đã bị giết tại chỗ.”
“Bí ẩn?” Mạc Cầu nhíu mày. “Bí ẩn gì?”
“Việc đó…”, người trẻ tuổi lúng túng. “Vãn bối không biết.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, nhìn người này một chút rồi bất động thanh sắc phất tay áo bỏ đi.
Lữ Tử Đồng.
Người kia chính từng là phản đồ của Thương Vũ Phái, hiện giờ lại tính một lần nữa phản bội Thánh tông.
Thật thú vị!
Có điều hắn không có ý định nhúng tay vào. Lần theo ký ức của Hoắc Nghĩa, Mạc Cầu đi đến động phủ đối phương. Trong động phủ có không ít đồ tốt, hắn đã tới thì tất nhiên không thể bỏ qua. Từ Lôi Vân kính thu lấy một sợi khí tức, kích phát lệnh bài, Mạc Cầu thản nhiên đi vào động phủ.
“Chủ nhân.”
“Lão tổ.”
“Bái kiến tiên sư.”
Bên trong vang lên tiếng chào hỏi. Một đám người dung nhan bất phàm, có cả nữ tử quần áo buông lỏng bước nhanh tới, người nào cũng thơm nức hương hoa, mắt hiện ý mị, dục niệm chập trùng nhưng lại không dám tuỳ tiện tới gần.
Mạc Cầu hơi sững người. Ký ức của tông sư Kim Đan hắn không dễ biết hết được, trọng điểm tìm kiếm của hắn vốn ở phương diện công pháp sở học của Hoắc Nghĩa mà thôi, thật không ngờ đối phương còn hứng thú với những thú vui này.
Trong những pháp môn Hoắc Nghĩa tu tập có một môn Tố Nữ Công, có thể hưởng thụ nam nữ chi nhạc, tẩm bổ tinh khí thần song phương. Chả trách… nơi này nữ nhân mắt mang tơ tình, nhìn thấy hắn thì dục niệm phấn chấn. Mặc dù ngoại hình của Hoắc Nghĩa không xuất sắc nhưng với một tông sư Kim Đan thì hình dáng tướng mạo không tính là gì, một ý niệm trong đầu là đủ khiến người thường cam tâm tình nguyện.
Mạc Cầu lắc đầu, lạnh lùng phất tay. “Tất cả lui ra.”
“Vâng.”
Chúng nữ nhân không cam lòng nhưng không ai dám nhiều lời, thận trọng lui ra.
Đan phòng, tĩnh thất, thư phòng… Sau một phen vơ vét, Mạc Cầu thu hoạch không ít. Nếu đặt ở ngoại giới cũng đủ chèo chống được một cái tiểu tông môn trong mấy chục năm. Hắn hài lòng gật đầu, định ra ngoài thì có người cầu kiến.
“Phong Tứ Nương bái kiến Hoắc trưởng lão.”
Nữ tử quỳ gối xuống đất, khuôn mặt vũ mị, dáng người yểu điệu, tu vi đã tới Đạo cơ trung kỳ nhưng khí tức trên người mười phần thuần tuý, hoàn toàn khác những tu sĩ Mạc Cầu gặp trên đường đi tới. Bên trong Thánh tông ngư long hỗn tạp, dụ hoặc rất nhiều, lục dục tung hoành, có thể trong đó bảo trì khí tức thuần tuý thì chắc chắn là hạng người ý chí kiên định.
“Có việc gì?” Mạc Cầu cúi đầu, lạnh lùng hỏi.
“Xin hỏi tiền bối.” Phong Tứ Nương cẩn thận ngẩng đầu, vẻ mặt hơi vội. “Gia sư khi nào trở về?”
Sư phụ của nàng chính là đồng bạn của Hoắc Nghĩa, là vị thiếu niên tông sư bộ dáng lạnh lùng kia, nhưng hắn đã không còn khả năng trở lại nữa.
“Trong thời gian ngắn sẽ không trở về.” Mạc Cầu đáp. “Ngươi tìm hắn có việc gì?”
Phong Tứ Nương biến sắc, vội la lên. “Không biết hiện gia sư hiện ở đâu? Mấy ngày nay vãn bối một mực đưa tin nhưng không nhận được hồi đáp, vãn bối… thật có việc gấp.”
“Thế thì đáng tiếc.” Mạc Cầu lắc đầu. “Trước mắt hắn không về được, nếu không có việc gì khác thì ngươi mau lui ra đi.”
“Nhưng…”, Phong Tứ Nương lo lắng, thái độ chần chừ rồi bỗng nhiên gập người. “Tiền bối, mong ngài mở lòng từ bi xuất thủ giúp đỡ, xá muội cùng kẻ Lữ Tử Đồng kia tuyệt không có ý phản bội tông môn.”
“Lữ Tử Đồng…”, Mạc Cầu nhíu mày. “Bọn hắn phản bội tông môn hay không cũng không dựa vào lời nói của ngươi được. Mọi việc đã có Vạn đạo hữu xử trí, Hoắc mỗ không hứng thú với việc đó. Ngươi lui xuống đi.”
“Tiền bối, tiền bối.” Phong Tứ Nương quỳ xuống đất, phủ phục lết lại gần. “Dù Lữ Tử Đồng kia có ý phản bội tông môn thì xá muội cũng không có, nàng… nàng chỉ là nhất thời bị họ Lữ kia mê hoặc, nhất thời hồ đồ thôi.”
“Tiền bối…”, nàng nghiến chặt răng, đột nhiên nói. “Nếu tiền bối có thể cứu xá muội, vãn bối nguyện trả bất cứ giá nào.”
Nói xong, người này tỏ ra ngượng ngùng, thân thể mềm mại uốn éo, đầu vai áo trượt xuống lộ da một đoạn da thịt lóng lánh như ngọc.
“Bất kỳ giá nào?” Mạc Cầu không để ý đến biểu hiện bên ngoài của nàng, trong lòng càng không có chút rung động nào. “Thứ ta muốn ngươi không bỏ ra nổi. Thừa dịp còn chút thời gian, tranh thủ nhìn mặt muội muội của ngươi lần cuối đi.”
Dùng thần hồn chi lực của hắn, trên đường đi đã nghe được tin Lữ Tử Đồng và mấy người kia bịn định tội xử đến hồn phi phách tán rồi.
Mạc Cầu dứt lời, không để ý đến Phong Tứ Nương vẫn đau khổ cầu cứu, hắn bước ra ngoài động phủ dạo bước về hướng hạch tâm của bảo tàng. Cứ điểm này được Thánh tông lập ra đã mấy trăm năm. Trong mấy trăm năm đó, chư vị tông sư Kim Đan thu thập linh vật đều cất ở mật thất nơi này. Qua bao năm tích lũy, chỉ suy đoán cũng biết tài nguyên nơi này vô cùng phong phú.
Ở đây không chỉ có Kim Đan là Hoắc Nghĩa. Bình thường những tông sư Kim Đan khác không thường trú nơi này mà thay phiến qua lại. Tổng cộng có tới mười ba tông sư Kin Đan hoạt động ở quanh trụ sở này. Hiện giờ nơi này chỉ có một vị Kim Đan hậu kỳ toạ trấn, chính là thời cơ tốt nhất.
Có thân phận Hoắc Nghĩa, việc ra vào trụ sở sẽ không gặp trở ngại. Mạc Cầu chắp tay sau lưng, không bao lâu đã xuất hiện bên ngoài mật thất.
“Hoắc trưởng lão.”
“Hoắc tiền bối.”
Mấy người trông coi nơi đây nhìn thấy hắn thì vội hành lễ.
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu nói. “Mở cửa.”
Là một tông sư Kim Đan thường xuyên vãng lai cất đặt linh vật, Hoắc Nghĩa có tư cách mở cửa đại môn mật thất này. Kế hoạch của Mạc Cầu rất đơn giản. Hắn tiến vào mật thất, đem người trông coi đánh cho ngất xỉu rồi cướp lấy linh vật bên trong, sau đó thừa dịp chủ nhân trận pháp chưa kịp phản ứng bỏ trốn mất dạng. Còn bí mật của Thánh tông thì còn phải xem có cơ hội biết được hay không đã.
Chưa từng nghĩ…
“Bẩm trưởng lão.” Một người trông coi chắp tay. “Đoạn thời gian trước, thiếu tông chủ và Tư Không tiền bối đã tới nơi này, phong bế mật thất, đợi bọn họ lúc rời đi sẽ mang theo linh vật. Nếu ngài muốn cất đặt linh vật thì có thể trực tiếp giao cho Thiếu tông chủ, hiện giờ nơi này không thể mở ra được.”
Thiếu tông chủ Thánh tông Lục Văn Trọng!
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại. Thân là con của chi chủ thánh tông, Lục Văn Trọng tuy chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ nhưng thực lực còn mạnh hơn nhiều Kim Đan hậu kỳ khác. Mới qua mấy năm, người này danh truyền Vân Mộng Xuyên, đứng ngang hàng cùng với Tứ công tử, Tam tiên nữ. Hắn cũng tới đây?
“Thật sao?” Cúi đầu trầm mặc, Mạc Cầu nhẹ gật đầu rồi chắp tay trở về.
Kế hoạch ban đầu tuy đơn giản cũng rất thực dụng, chỉ cần là kẻ tài cao gan lớn, trên lý thuyết sẽ không phải khó khăn gì. Hiện giờ ngay cả bước đầu tiên là tiến vào mật thất cũng khó khăn rồi.
Thiếu tông chủ…
Còn có cái tên họ Tư Không kia, là nhất mạch Hắc Thuỷ, tu vi Kim Đan hậu kỳ, thực lực bất phàm.
Ba vị Kim Đan hậu kỳ, một thế lực như thế ngay cả Tán Hoa lão tổ cũng phải kiêng nể ít nhiều. Huống chi nơi này lại còn là cứ điểm của Thánh tông, có trận pháp thủ hộ. Mạc Cầu muốn mạnh mẽ cướp đoạt chỉ là việc si tâm vọng tưởng.
“Ngươi còn chưa đi?” Trở lại động phủ tay không, Phong Tứ Nương vẫn chưa rời đi mà cúi đầu đứng đó không biết suy nghĩ cái gì.
“Tiền bối.” Phong Tứ Nương nghe tiếng Mạc Cầu thì ngẩng đầu, ánh mắt bi thương. “Vãn bối thật không có cách nào, nhưng ta chỉ có một người muội muội như thế, không muốn nàng ấy gặp nạn, mong tiền bối xuất thủ cứu giúp.”
Nàng lại quỳ xuống đất. “Vãn bối mỏng liễu chi thân không xám cầu xin tiền bối thương tiếc, nhưng nếu tiền bối có thể cứu xá muội một mạng, vãn bối nguyện lấy một mạng đổi một mạng. Tính mạng này xin giao cho ngài định đoạt.”
“A!”
Mạc Cầu chau mày, trong lòng khẽ động. Người này tình cảm với muội muội thật thâm sâu, ở nơi Thánh tông chướng khí mịt mù, thứ tình cảm thuần tuý như thế thực là hiếm thấy. Ngẫm nghĩ một lúc hắn phất tay ra ý bảo đám nữ tỳ rời đi rồi mới nói.
“Ngươi thật muốn cứu muội muội của ngươi?”
“Tất nhiên.”
“Nguyện vì nàng mà bỏ qua tính mạng của mình?”
“Không sai.” Phong Tứ Nương nghiến răng, không biết nghĩ đến điều gì rồi trầm giọng. “Vãn bối nhất sinh ý niệm, chỉ có xá muội.”
Đây là chấp niệm.
Mạc Cầu hiểu rõ, giống như ý niệm trọng lập Thương Vũ Phái của Vương Kiều Tịch lúc trước. Chấp niệm này sâu tận xương tuỷ, theo một ý nghĩa nào đó thì nó đã trở thành tâm ma cản trở việc tu hành.
Vương Kiều Tịch còn đỡ, vì nàng cuối cùng cũng giải khai chấp niệm, mặc dù tâm treo tại tông môn nhưng không đến mức không buông ra được.
“Muội muội ngươi dòm ngó bí ẩn tông môn là phạm vào tội chết, ngay cả ta mở miệng khuyên nhủ cũng chưa chắc thay đổi được quyết định của Vạn đạo hữu.” Mạc Cầu chậm rãi nói. “Nhưng muốn cho bọn họ sống sót thì cũng không phải là không có cách.”
“Còn có biện pháp gì?” Phong Tứ Nương vội vã ngẩng đầu. “Mong tiền bối chỉ dạy.”
“Cướp ngục.” Mạc Cầu lạnh lùng đáp.
Phong Tứ Nương ngẩn người ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận