Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 581: Môn quy

Mỗi lần Mạc Cầu ra ngoài là mất cả tháng, mọi người trong tông môn cũng quen dần. Lần này cũng giống như thế. Sau khi trở về từ tiên phường bí thị, Mạc Cầu cảm thấy trụ sở Thương Vũ Phái có điểm khác lạ. Trên bậc thang đá lên trên núi có hai người quỳ gối, cúi đầu. Một người mặc đồ trắng đã nhiễm bẩn, làn da sưng đỏ ứ đọng máu chính là Lã Tử Đồng, vị thiên chi kiêu tử của Thương Vũ Phái.
Mạc Cầu ra điều suy nghĩ, lúc đi ngang qua kẻ này cũng liếc mắt nhìn mà không dừng chân, chỉ tiếp tục bước về phía đại điện. Ở trong điện, Tiết Lục Y đứng cạnh một nam tử tráng hán đang nơ nụ cười lạnh lùng, còn khuôn mặt Tiết Lục Y đã tái xanh.
Nam tử kia tên Phong Duyệt Sơn, chính là tu sĩ Đạo Cơ mấy năm trước tiến nhập Thương Vũ Phái, tu vi Đạo cơ trung kỳ, hắn còn mang theo một ít đệ tử có quan hệ huyết thống nhập môn. Danh vọng người này tại Thương Vũ Phái không thấp hơn so với Tiết Lục Y.
Thậm chí, mơ hồ còn có ý lập môn hộ khác. Điều này khiến Hạng Phủ Minh không vừa lòng. Phong Duyệt Sơn không giống Mạc Cầu, đối phương rất hứng thú với quyền thế, chiêu thu hắn nhập môn có khác nào bảo hổ lột da mình?
Điều này Mạc Cầu hiểu rất rõ. Nếu nói đến việc hứng thú với quyền thế thì Phong Duyệt Sơn còn chưa là gì, Tiết Lục Y mới là nhất. Sở dĩ nàng này mời Phong Duyệt Sơn nhập môn cũng là vì muốn áp chế danh tiếng của Mạc Cầu trong tông, đồng thời trợ giúp nàng xây dựng được một vị trí vững chắc. Nhưng mong muốn với thực tế chưa chắc đã giống nhau.
Trong điện có nhiều đệ tử đi qua đi lại mà không dám lớn tiếng, bầu không khí ngột ngạt không tiêu tán.
“Mạc trưởng lão.” Nhìn thấy Mạc Cầu, Tiết Lục y khẽ buông lỏng tâm tình nở một nụ cười. “Ngươi đã về rồi, thu hoạch thế nào?”
“Cũng không tệ.” Mạc Cầu gật đầu. “Hai năm tới đây sẽ không cần lo lắng về vấn đề dược liệu.”
Nói xong hắn quét mắt nhìn ra xung quanh rồi thuận miệng hỏi. “Sao không thấy Hạng đạo hữu và Lương trưởng lão đâu?”
“A!” Phong Duyệt Sơn nghe thế thì than thở. “Đám thủy khấu tàn phỉ năm xưa lại gây chuyện, phía dưới có mấy đảo có người bị thương, hai người đó đi qua xử lý chứ không được như Mạc trưởng lão không cần để ý tới ngoại sự, nhàn nhã riêng mình.”
Đối phương nói với ngữ khí có phần mỉa mai rồi cười nhạt. Dù sao tất cả mọi người đều bận rộn, chỉ có Mạc Cầu là khoảng thời gian qua không thấy làm gì, dường như không phải người của Thương Vũ Phái vậy.
Mạc Cầu không để ý đến thái độ của đối phương, chỉ hỏi. “Lữ Tử Đồng gặp chuyện gì vậy?”
“Hắn!”
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Tiết Lục Y liền trầm xuống, một cỗ uy áp từ trên người hiện ra, không khí trong đại điện trì trệ, chúng đệ tử không khỏi lo sợ trong lòng, ngay cả Phong Duyệt Sơn cũng ra vẻ kiêng kỵ.
Nàng này không hổ là người có xuất thân từ tiên tông đại phái, tu vi mặc dù không cao nhưng thực lực không yếu, pháp lực rất cô đọng.
“Đồ phế vật mang lòng lang dạ sói. Ta thật sự là có mắt như mù.”
Tiết Lục y giận dữ la mắng, rồi nàng hít sâu một hơi quay về phía sau. “Mời Mạc trưởng lão đến hậu điện một chuyến.”
“Ta thì không đi được.” Phong Duyệt Sơn duỗi tay chân. “Cứ xử lý theo môn quy, Tiết phó chưởng môn còn nhớ tình cũ, chọn cách xử lý thế nào thì cứ việc lựa chọn là được, các đệ tử đều chờ tin tức của ngươi. Ta đi Lục Thụ Đảo xem có thể tìm ra đám chuột trốn đông trốn tay kia không.”
Nói xong hắn cung tay làm lễ rồi thản nhiên đi ra khỏi đại điện. Mạc Cầu quét mắt nhìn đối phương rồi cũng trở thân đi vào hậu điện. Vào trong này rồi sắc mặt Tiết Lục Y mới hơi thả lỏng, vẻ mặt đắng chát, nàng than nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống.
“Là ta thức thời không nhận biết được lòng người, nhiều năm qua vẫn gửi ký thác lên hắn mà hắn lại lựa chọn phản bội.”
“Phản bội.” Mạc Cầu không đổi sắc mặt. “Lữ Tử Đồng phản bội tông môn?”
“Không hẳn như vậy.” Tiết Lục Y vuốt đôi lông mày nói. “Hắn chủ động tìm tới nói là có người ra giá mời chào, khai ra bảng giá Trúc Cơ Đan, hy vọng ta sẽ để cho hắn rời đi.”
Nói đến đây nàng trở lại vẻ mặt giận dữ. “Những lời như thế mà hắn cũng có thể nói ra được sao.”
“Bành!”
Bàn tay nàng khẽ vung, một mé chiếc bàn ầm ầm vỡ nát, quần áo Tiết Lục Y chấn động tung bay, một cỗ sát cơ lăng lệ hiện ra trong mắt.
“Theo môn quy, đệ tử phản tông giết không tha. Hôm nay nếu ta niệm tình cũ thả hắn rời đi, thì môn quy còn có tác dụng gì? Sau này ta sao có thể phục chúng?”
Mặc dù nói ra những lời như thế nhưng nàng cũng không hẳn là người vì quyền lợi mà xem nhẹ con người. Lữ Tử Đồng do nàng dìu dắt từ lúc nhỏ, nhiều năm gửi gắm hy vọng, nàng không đành lòng ra tay hạ sát thủ.
“Ôi...”, Tiết Lục Y nhắm mắt, hai hàng lông mày nhăn lại. “Bây giờ ta mới biết, người ở trên cao quả không dễ lựa chọn, có lúc tình cảm với môn quy cũng khiến cho người thật khó chọn lấy hay từ bỏ.”
Giết, nàng không nhẫn tâm. Không giết thì môn quy khó lập. Huống chi Lữ Tử Đồng chủ động tìm đến cửa nói rõ nguyên do để cầu đại đạo chứ không thực tâm có lòng phản bội với tông môn.
“Việc này Mạc mỗ không hiểu, Tiết tiên tử cứ đưa ra lựa chọn của mình.” Mạc Cầu không đổi sắc, hắn lấy từ trên người ra một bình đan dược. “Lần này xuất ngoại, nhờ cơ duyên xảo hợp ta có được hai hạt Trúc Cơ Đan. Mạc mỗ độc chiếm Xích Hỏa Phong nhưng những năm qua chưa từng vì tông môn lập nên công lao gì, hai hạt đan dược này tiên tử hãy tự xử lý.”
“Trúc Cơ Đan!” đôi mắt đẹp của Tiết Lục Y sáng lên, vội vã nhận lấy đan dược, thần niệm quét qua xong vẻ mặt không khỏi cuồng hỉ. “Quả thực là Trúc Cơ Đan. Mạc trưởng lão, ngươi thực sự là...”
“Đa tạ!”
Bao nỗi mừng vui kích động rốt cuộc hóa thành hai chữ Đa tạ đơn giản, nàng nói xong thì thu hồi đan dược, dợm bước muốn đi ra ngoài điện.
“Tiết tiên tử.” Mạc Cầu mở lời. “Ngươi muốn đem đan dược cho Lữ Tử Đồng?”
“Đương...”, Tiết Lục Y vô thức gật đầu, nhưng lời nói còn chưa ra hết khỏi miệng thì sắc mặt đã biến hóa. Không ai vô duyên vô cớ lại có được trọng thưởng từ tông môn cả, nhất là linh dược như Trúc Cơ Đan này! Theo như quy củ của tông môn, ngoại trừ tu vi tự thân đầy đủ ra còn cần lập xuống đại công mới được ban thưởng linh đan, như thế mới hợp tình hợp lý. Chỉ bằng vào sự yêu thích của cá nhân mà quyết định đan dược thuộc về ai thì không có lợi cho sự phát triển của tông môn về sau.
Hơn nữa, Lữ Tử Đồng làm như vậy lại được ban cho linh đan, những người khác sẽ nghĩ sao?
Nhưng nếu không ban cho hắn linh đan thì... phải làm thế nào?
Nhất thời Tiết Lục Y cũng cảm thấy bối rối, sắc mặt biến đổi liên tục nhưng vẫn không biết phải quyết định thế nào. Quản lý một tông môn chưa bao giờ là việc dễ dàng.
Mạc Cầu cung tay làm lễ. “Ta còn có việc nên xin cáo từ trước, tin rằng Tiết tiên tử sẽ đưa ra lựa chọn hợp lý, Mạc mỗ chắc chắn sẽ không phán xét.”
“Được.” Tiết Lục Y đáp, vẻ không chắc chắn lắm.
Mạc Cầu độn quang bay ra hòn đảo, tầm mắt nhìn xuống có thể thấy một ít linh chu được tu sĩ khống chế dùng tốc độ kinh người tản ra bốn phương. Đây đều là chiến thuyền Thương Vũ Phái mua về, bên trên có trận pháp có khả năng kích phát pháp thuật thủy lôi. Xem ra là lực lượng đi thanh lý tàn phỉ.
Thương Vũ Phái quản lý mấy chục hòn đảo, tài nguyên không ít, có thể chiếm một địa bàn như thế tất nhiên không phải là do người ta nhường lại cho mình.
Chủ nhân trước đây của chúng là một đám thủy phỉ. Thực lực đám thủy phỉ không yếu, nhưng đụng phải Vương Kiều Tịch không ngại liều chết cương mãnh giết tới, dần dà mới chiếm được cương vực to lớn này. Sau khi Vương Kiều Tịch rời đi, đám thủy phỉ còn sót lại dần ngóc đầu dậy, mặc dù không có cao thủ khó thành đại thế nhưng cũng là một đám phiền phức không dễ tận diệt. Cứ cách một khoảng thời gian Thương Vũ Phái lại phải đi tiễu trừ.
Mạc Cầu lắc đầu, tay áo khẽ vung, thân hình hóa thành một đạo hỏa tuyến độn thẳng về phía Xích Hỏa Phong. Trước cửa động có một hán tử thân hình cao lớn, hùng tráng không biết đã đợi từ bao giờ đang ngồi yên xếp bằng vận công. Nghe thấy tiếng động, Tần Bá sinh mở mắt, đứng dậy chắp tay.
“Mạc trưởng lão.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, đưa mắt nhìn qua đối phương, bước chân hơi dừng lại. “Không tệ, xem ra ngươi đã đưa ra quyết định rồi.”
“Trước kia vãn bối hãm thân vào động phủ của yêu nữ, mất đi nguyên dương tổn hại đến căn cơ, mù quáng tu hành mà vô vọng cảnh giới Đạo cơ.” Tần Bá Sinh nhỏ giọng. “Hiện giờ có lại một tia hy vọng nên quyết không để nó trôi qua mất.”
“Chỉ là có hy vọng mà thôi.” Mạc Cầu không dừng bước, hắn phất tay mở cửa động phủ. “Bây giờ mặc dù ngươi có thể chữa trị hao tổn căn cơ nhưng lại tốn rất nhiều thời gian, có thể công đức viên mãn trước đại hạn hay không cũng còn khó nói.”
“Vãn bối nguyện ý thử nghiệm.” Tần Bá Sinh cương quyết. “Bất luận thế nào cũng đa tạ trưởng lão đã chỉ điểm.”
Mạc Cầu thuận miệng hỏi. “Ai nói cho ngươi là ta có biện pháp?”
“Hạng tiền bối.” Tần Bá Sinh cúi đầu. “Tiền bối nói, ngài là cơ hội duy nhất của ta.”
“Hắn ư.” Mạc Cầu hiểu ra. “Vào đi.”
“Vâng.”
Một lát sau, Tần Bá Sinh nhận lấy linh dược, tế phi kiếm bây về phía trụ sở Thương Vũ Phái. Thời khắc phi độn hắn quay đầu nhìn lại Xích Hỏa Phong, ánh mắt phức tạp. Tông môn có vài vị tu sĩ Đạo cơ, mỗi vị đều có sở trường, tính cách cũng khác biệt, duy có vị Mạc trưởng lão này là đặc thù nhất. Đối phương gần như không lộ diện, tu vi lại là tối cao. Đệ tử mới nhập tông thậm chí còn không biết tông môn có một vị trưởng lão như thế.
Đối với vấn đề của tông môn, vị trưởng lão này cơ hồ không quan tâm, nghe nói có thủy phỉ tấn công lên đảo cũng không thấy hắn có động tĩnh gì. Tính cách thật cổ quái. Có điều, người này hẳn là có đại bản lãnh!
Ý niệm vừa động, hắn sờ lên túi trữ vật bên hông, vừa muốn tiếp tục phi độn thì sắc mặt bỗng trầm xuống, hắn cúi đầu nhìn về mặt nước phía dưới, ở đó có mấy bóng đen đang lao đi với tốc độ kinh người về phía hắn.
“Hoa...”
Linh quang lóe lên.
Cực Nhạc Đảo.
Cái tên đúng như thực tế, hòn đảo này thiết lập nên cho những người muốn tìm kiếm cực lạc. Trên đó có đủ sòng bài, kỹ quán, tửu lâu... thứ dùng để đánh cược là linh vật, pháp khí, kỹ nữ cũng là người có tu vi, đồ ăn uống trong tửu lâu toàn là linh thú dị loại quý hiếm. Có thể nói, trên đảo này chỉ có thứ ngươi không nghĩ ra chứ không có thứ ngươi tìm không thấy.
Nghe nói trên đảo từng có người triệu ra cả nữ tu Đạo cơ, tùy ý thưởng thúc mấy ngày, lưu luyến đến quên lối về.
Tại một chỗ tửu lâu, Dương Tà mở cửa sổ, hở ngực hở bụng, một tay cầm bầu rượu, gương mặt đã say hồng trông về đạo đạo linh quang ở chân trời xa.
Hắn đã hơn hai trăm tuổi, trước kia bị thương, thân thể bị tổn hại, thọ nguyên không còn nhiều nhưng vẫn tận tình thưởng thức rượu ngon gái đẹp, chỉ tiếc là không có huynh đệ xưa kia bên cạnh.
“Thập bát thủy khấu!”
“Chỉ còn lại mình ta...”
“Kẽo kẹt!”
Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, có hai người bước vào, một người trong đó cười lên ha hả. “Cái lão dê rừng ngươi, lần này bỏ ra cái vốn thật lớn mời chúng ta đến Cực Nhạc Đảo, nhưng Thương Vũ Phái cũng không phải dễ đối phó đâu.”
Một người khác gật đầu đến trước bàn ngồi xuống, không khách khí bưng một bầu rượu tự mình rót vào.
“Ừng ực...”
“Nghe nói, chưởng môn của Thương Vũ Phái là một tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ có hy vọng Kim Đan, giá tiền ngươi bỏ ra sợ còn chưa đủ.”
“Tin tức của các ngươi đều đã cũ rồi.” Dương Tà bĩu môi. “Theo tin ta có thì Vương Kiều Tịch không lấy được linh dược, ngược lại còn vướng vào chuyện gì đó với một vị quý nhân, tự thận hiện giờ còn khó mà lo được. Đây đúng là cơ hội của chúng ta.”
“Thương Vũ Phái mặc dù lập phái chưa lâu, Vương Kiều Tịch lại có không ít đồ tốt, hai vị hẳn sẽ không động tâm chứ?”
Nói xong hắn ném ra một mai ngọc giản. “Ngoại trừ ta thì còn có người khác trả thù lao nữa.”
Hai người vừa đến nhận lấy ngọc giản, đưa mắt nhìn nhau, chân mày đều chau lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận