Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 277: Hồi cuối

Sự hỗn loạn ở Lục phủ diễn ra cho đến khi các thế lực lớn trở lại thì dần đi đến hồi cuối. Huyền Y Giáo, Thượng gia mang theo rất nhiều Tiên thiên xông vào Lục phủ, những người nhân lúc cháy nhà hôi của trước đó đều biến mất dạng.
Trong đại điện, Mộ Thiên Phong vỗ tay vào đại ỷ, nở nụ cười lạnh.
“Vơ vét sạch sẽ đấy, ngay cả đồ vật khảm trên này cũng không tha.”
“Giáo chủ.” Sau lưng có một người chắp tay. “Chúng ta đã bắt đầu xử lý đám người xông vào đây, nhất định bắt bọn chúng phải phun ra bằng hết.”
“Không cần vội vã.” Mộ Thiên Phong khoát tay. “Chỉ cần bọn chúng còn ở phủ Đông An này, chúng ta còn nhiều thời gian để giải quyết. Hiện giờ Lục gia thế nào?”
Đây mới là vấn đề quan trọng cần quan tâm lúc này.
“Vâng.” Gã thuộc hạ bẩm báo. “Đời thứ tư Lục phủ có cả thảy tám mươi bảy người, trong đó đa phần là không có thiên phú tu hành, cả ngày ngồi ăn chờ chết mà thôi. Lục Vân Tiêu, Lục THất, Lục Bắc Hải đều đã đền tội. Nhị lão thái gia, Cửu gia tọa trấn Lục phủ cũng bị vây giết mà chết, đám vãn bối không một ai thoát được, hiện giờ còn đang kiểm lại nhân số. Chỉ có Lục Dung và Lục Mộc Hủy là may mắn đào thoát nhưng Lục Mộc Hủy đã bị trọng thương, sợ là khó thoát một kiếp. Lục Dung khống chế dị thú Đằng điêu, có người nhìn thấy ở thành nam. Thuộc hạ đã phái người đi tìm, một khi có tin tức sẽ lập tức cử binh đến vây giết.”
Tu Tiên giả tuy mạnh nhưng không phải là không thể giết, nhất là khi đối phương đã trọng thương, pháp lực khô kiệt, một vị Tiên thiên thôi cũng có thể lấy mạng nàng.
“Còn một người nữa.” Thượng Vân Tường đột nhiên lên tiếng. “Lục Dung có một tiểu thúc, lúc trước có đi Tiên đảo, tuy không thể bái nhập tiên môn nhưng cũng ở đó thành gia lập nghiệp, nếu tin tức truyền đi sợ là cũng sẽ gây ra không ít phiền phức.”
“Không sao.” Mộ Thiên Phong phất ống tay áo ngồi trên ghế. “Chúng ta đã làm việc này thì cũng không sợ trả thù, huống hồ bọn họ chỉ có một người thì có thể làm được gì? Chưa kể tin tức chưa chắc đã truyền tới đó được.”
Nói đến đây hắn biến sắc, che ngực họ nhẹ mấy tiếng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
“Giáo chủ?”
“Không vấn đề gì.” Mộ Thiên Phong nhấc tay ra hiệu, nhắm mắt hô hấp một hơi thật dài rồi tiếp tục nói. “Là do nhất thời chủ quan, không ngờ bọn chúng lại quyết liệt đến vậy, đáng tiếc, thượng phẩm pháp khí trên tay hắn... Còn tin tức gì khác không?”
“Vâng.” Tên thuộc hạ vội đáp. “trước mắt chúng ta đã chiếm Quỳnh Nguyệt Hồ, đã kiểm kê các loại vật tư, Linh thạch hai mươi ba khối, có bốn kiện pháp khí hạ phẩm, mười bảy tấm linh phù... Hoàng tiền bối gặp kẻ mang Vô Định Kiếm đã thành Tiên thiên bị chém mất một tay.”
“Vô Định Kiếm Mạc Cầu?” Thượng Vân Tường biến sắc, ánh mắt hiện lên sát cơ. “Hắn hiện đang ở đâu?”
Muội muội của hắn bị người này chém thành hai nửa, cả đời này chỉ còn biết ngồi trên xe lăn, thù này hắn không thể không báo.
“Chắc là ở phía đông thành.”
Thuộc hạ Huyền Y Giáo đáp. Nhìn thấy Thượng Vân Tường định ra ngoài báo thù Mộ Thiên phong vội nói.
“Khoan đã. Có thể lấy thân thể phàm nhân đánh bại Hoàng lão quái thì đối phương chắc chắn phải là một kỳ tài võ học. Thượng công tử tuy mang pháp lực trên người nhưng không nên mạo hiểm đi một mình. Cẩm Tịch, ngươi đi theo công tử một chuyến đi.”
“Vâng.” Diệp Cẩm Tịch hô to.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, sắc mặt Mộ Thiên Phong cũng hòa hoãn trở lại.
“Tình hình của Thượng Mặc hiện thế nào?”
“Không chết được, mất một khoảng thời gian tĩnh dưỡng là sẽ ổn.” Một người xuất hiện sau lưng hắn chậm rãi nói. “Bên cạnh hắn có không ít người, Phù gia, Phương gia, Trích Tinh Lâu đều tụ tập ở đó. Nghe nói một tiểu gia tộc tu Tiên ở phủ Đông An cũng có liên hệ trong bóng tối với hắn.”
“Hừ!” Mộ Thiên phong hừ nhẹ. “Bọn họ sợ rằng sau khi diệt Lục phủ, Huyền Y Giáo chúng ta sẽ tìm bọn họ tính sổ đây.”
Trước kia, rất nhiều thế gia lớn dưới trướng Lục phủ có mâu thuẫn với Huyền Y Giáo. Bây giờ việc diệt vong của Lục phủ đã định, các đại thế gia nhao nhao đi tìm chỗ dựa khác, Thượng gia đương nhiên là một lựa chọn tốt. Còn như Huyền Âm Bí Các... Tông môn này sớm đã có liên hệ với Huyền Y Giáo trong bóng tối từ nhiều năm trước.
“Không cần phải để ý đến bọn hắn.” Mộ Thiên Phong nói. “Hiện giờ còn chưa phải lúc trở mặt với Thượng gia. Sau này có rất nhiều việc còn phải cần đến bọn họ. Tạm thời cứ thả lỏng một chút.”
“Vâng.” Tên thuộc hạ khom người.
Mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng việc đã đến nước này, Mạc Cầu không có cách nào khác. Chỉ còn mong Huyền Y Giáo phản ứng chậm một chút, khi mọi người đi xa rồi thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn. Có điều số lượng người càng nhiều thì tốt độ di chuyển sẽ càng chậm. Mấy người Đổng Tịch Chu thì không sao, Hà bá tuy cao tuổi nhưng có thực lực của cao thủ nhị lưu đỉnh phong. Mấy người nha hoàn đi theo Đổng Tịch Chu, lớn lên cùng Đổng Tiểu Uyển nên không có người nào không phải là võ giả nhập lưu. Còn những người khác thì... phần lớn họ là phụ nhân đi theo Tần Thanh Dung và Lý Linh, bọn họ đa phần đều không biết võ nghệ.
“Giá!”
Mạc Cầu cưỡi ngựa đi trước, khống chế Tranh mã kéo theo một cỗ xe ngựa xa hoa đi giữa đường lớn. Cửa thành hiện đã đóng lại, một đám binh sĩ đứng trên tường thành la lớn.
“Theo lệnh phủ chủ, tất cả mọi người không ai được phép ra vào.
Phủ chủ?” Hiện giờ bọn họ lấy đâu ra một phủ chủ?
Xem ra Huyền Y Giáo đã bắt đầu tiếp quản mọi việc trong phủ Đông An rồi. Tốc độ làm việc của bọn họ nhanh thật. Suy nghĩ một lát, Mạc Cầu bay lên từ lưng ngựa xông thẳng tới. Khi còn cách cửa thành độ trăm mét, tay áo dài của hắn lắc lên, chân khí xuất hiện như sóng triều, quấn lấy một cây cọc gỗ bên cạnh rồi nhổ nó lên. Cây cọc gỗ dài hơn một trượng, to chừng một thước, nặng đến mấy trăm cân như một mũi tên khổng lồ.
“A!”
Quát lên một tiếng, thân thể đang bay trên không của hắn đột nhiên dừng lại.
“Băng!”
Có bắp gồ cao, quần áo tung bay, huyền quang phủ quanh thân.
Hắc Sát chân thân!
“Bành!”
Hắn cầm cây cọc gỗ lớn vững vàng đáp xuống đất, nhanh chóng vận chuyển Bất Động Như Sơn Ấn, Cự Linh Thân, chân khí trong cơ thể tuôn trào như sắp nổ tung.
Oanh Thiên Chùy!
Đây là một chiêu chùy pháp vô cùng bá đạo, trong rất nhiều công pháp có ở Vân Lâu, nói về lực bộc phát nó có thể xưng là đệ nhất. Lực lượng kinh khủng nhanh chóng tuôn vào trong cây cọc gỗ. Nó nhẹ nhàng chấn động, nửa sau vặn vẹo, nửa trước đột nhiên không thấy đâu.
Trong chớp mắt sau đó...
“Oanh!”
Một tiếng vang lớn nổ ra, cửa thành kiên cố đổ sụp. Trên tường thành, thân thể đám binh sĩ cứng đờ, vẻ mặt giống như bị Định Thân Thuật tác động không dám cử động.
“Đi.”
Mạc Cầu quay về phía sau vẫy tay, lắc mình mấy cái đã tung người đáp xuống lưng Tranh mã, dẫn đầu đội ngũ đi ra khỏi thành.
“Giá!”
“Xuy...”
Một nhóm kỵ binh từ quan đạo xông ra, vung vẩy xích huyết trường đao hướng về mấy người Mạc Cầu rống to.
“Dừng lại!”
“Đan Dương kỵ binh.” Mạc Cầu nhướng mắt. “Không ngờ, binh chủng Lục phủ hoa tâm tổn lực bồi dưỡng cũng đã đầu nhập theo người khác rồi.”
Hắn lắc đầu, thân hình nhảy vọt lên giữa không trung, vô số kiếm quang như mưa rơi xuống.
“Phốc... phốc...”
“Coong!”
Kiếm ngân vang vọng, thân hình Mạc Cầu đáp trở lại xuống lưng ngựa. Phía trước hắn, mấy chục lính tinh nhuệ trở nên ngây ngốc nhìn áp giáp trên người liên tiếp vỡ vụn.
“Không muốn chết thì cút đi cho ta.”
Âm thanh đạm mạc nhưng lại khiến cả đám hãi hùng khiếp vía.
“Đường này không đi được.”
Phía trước, một người hoành đao trước ngựa ngăn lại, rồi nhìn đám Mạc Cầu hét lớn.
“Tang Hồn Tiêu Diêm Sơn Tẫn.” Mạc Cầu gật đầu nhìn về phía cánh rừng rận ở bên cạnh. “Hai vị đều không phải là hạng vô danh, cần gì phải che giấu như thế, cứ việc đi ra đi.”
“Nhãn lực tốt lắm.” Sau tiếng nói, hai thân ảnh từ trong đó theo nhau nhảy ra, một người cầm bảo kiếm chắp tay nói. “Kinh Đào Đường Hạng Phi, nghe qua thanh danh Vô Định Kiếm Mạc thần y, hôm nay tại hạ thật muốn kiến thức một phen.”
Một người khác vuốt râu gật đầu ra hiệu. “Nam Hải Tiên Ông Sở Hoài phụng mệnh chờ Mạc thần y ở đây, xin chư vị theo đường cũ mà quay lại.”
“Ba vị Tiên thiên.” Mạc Cầu lạnh nhạt nói. “Các ngươi đã chú ý đến ta, chỉ tiếc là...”
Lời còn chưa dứt, thân ảnh hắn đã biến mất không thấy đâu, chỉ để lại một vòng hư ảnh.
“Chỉ tiếc là các ngươi còn chưa xứng để ta để mắt tới.”
“Cùng nhau động thủ.”
Tang Hồn Tiêu Diêm Sơn Tẫn trợn mắt, hé miệng rống lên đồng thời vung tay, phi tiêu bay ra liên tiếp.
Sắc mặt Hạng Phi âm trầm, hắn giẫm chân, Kinh Đào Chưởng nghịch thế mà lên, chưởng kình cuồng bạo quét sạch một phương. Nam hải Tiên Ông ở bên cạnh cũng than nhẹ một tiếng, quải trượng trong tay như có linh tính, như chậm như nhanh điểm tới trước.
Bọn hắn rất rõ, người trước mặt cũng là võ giả nhưng lại có thực lực chống lại tu Tiên giả, là người mang kiếm pháp Vô Định Kiếm, đơn đả độc đấu không ai trong bọn họ xứng là đối thủ. Thậm chí cả ba người bọn họ ra tay cũng chỉ là tiền đội, sát chiêu chân chính còn ở phía sau.
“Coong!”
Trong rừng rậm chợt vang lên tiếng đàn, sóng âm tạo ra lướt qua hư không phủ kín quanh Mạc Cầu. Các chủ đương đại Phương Tri Nam của Huyền Âm Bí Các cũng có mặt rồi. Bốn vị Tiên thiên, trong đó một vị đã đạt tới đỉnh phong, lại là người mang pháp khí. Đội ngũ như thế bình thường đối mặt với tu Tiên giả cũng có phần thắng không nhỏ.
Đối mặt với thế công dồn dập, Mạc Cầu không kinh không giận, ngược lại còn ra vẻ hài lòng há miệng hét lên.
“Đến hay lắm!”
Thân còn ở giữa không trung, quanh người hắn hiện ra một cỗ sóng âm vô hình xoắn nát lưỡi đao âm của đối phương. Nhuyễn kiến trên người gảy nhẹ như độc long xuất động va chạm với quải trượng của Nam Hải Tiên Ông, đồng thời tay trái hắn khẽ nâng, chưởng thế cuồn cuộn đánh về phía Kinh Đào Đường Hạng Phi.
“Ầm ầm...”
Hắc bào rung lên, từ xa nhìn lại nó như một tấm màn đen quét lên, bao nhiêu phi tiêu đột kích đều bị gom lại rồi vung ra bắn ngược trở về.
“Kinh Đào Chưởng.”
“Long Xà Huyền Tâm Trượng.”
“Âm Ba Công...”
Ở phía sau, ánh mắt Đổng Tịch Chu trở nên đờ đẫn quan sát những gì diễn ra trước mắt, hắn lẩm nhẩm. “Trên đời này sợ là không gì hắn không biết.”
Nhưng vấn đề mấu chốt là Mạc Cầu không chỉ biết, hắn còn tinh thông đến mức dễ dàng đàn áp những Tiên thiên cùng giai.
“Bành!”
“Đát...”
“A...”
Ngoài Phương Tri Nam ẩn thân trong rừng, ba người khác kêu thảm, liên tiếp bay ra ngoài.
“Bạch!”
Thân hình Mạc Cầu lóe lên leo về phía rừng rậm. Không bao lâu sau, cây cối trong rừng bị gẫy rạp, bụi mù nổi lên bốn phía, một tiếng kêu quỷ dị vang lên.
“Lão gia.” Hà bá nghiêng đầu thấp giọng nói. “Kia hình như là...”
“Không sai.” Đổng Tịch Chu mang vẻ mặt phức tạp chậm rãi gật đầu. “Quỷ Ngục Âm Phong Hống, là Âm Ba Công đỉnh tiêm của Huyền Âm Bí Các, ngay cả Phương Tri Nam cũng chưa từng tu thành.”
Thê tử của hắn từng là môn hạ Huyền Âm Bí Các, lại là đệ tử chân truyền nên hắn rất rõ môn Âm Ba Công quỷ dị này. Đã không phải là do Phương Tri Nam thi triển thì còn là ai nữa đây?
Một lát sau, Mạc Cầu cầm một cái đàn cổ quay lại, vẻ mặt không buông lỏng mà cau mày nhìn về phía sau.
“Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp.” Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó nhìn Đổng Tịch Chu. “Ta quay lại sau xem tình hình, tiền bối dẫn bọn họ đi trước.”
“Được.”
Trong đội ngũ còn có Cương thi, nhưng rắc rối bình thường nó có thể giải quyết được.
Nửa ngày sau, ở hậu phương hiện lên một đoàn hỏa diễm bùng lên như núi lửa phun trào, cách hơn mười dặm cũng có thể thấy rõ. Sau đó một canh giờ, Mạc Cầu trở về. Lần này trong tay hắn là một kiện pháp khí hư hư thực thực càng khiến Đổng Tịch Chu ngây ngốc.
Sắc mặt Mạc Cầu trắng bệch, tinh thần uể oải nhưng lại thở ra nhẹ nhàng, dựa vào khung xe cất giọng hữu thanh vô lực.
“Lần này sẽ không phát sinh vấn đề gì nữa.”
Trước đó không lâu, hắn nhờ Hỏa Long Bội kích phát pháp thuật đánh chết Thượng Vân Tường, đánh trọng thương một tu Tiên giả là nữ nhân khác. Thượng Mặc, Mộ Thiên Phong hiện đều đang bị thương, thời gian tới chắc sẽ không còn truy binh đuổi theo nữa.
“Đi.”
“Đi Tiên đảo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận