Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 534: Trận pháp

Trong quân doanh, bầu không khí đang nghiêm trọng, Bắc Mang Vô Thường hai mặt nửa đen nửa trắng đứng khống chế, Câu Hồn Tác ở sau lưng rầm rầm rung động. Thiên Sơn Lão Mẫu, Thanh Khâu Hồ Cơ đều mang vẻ âm trầm, gắt gao nhìn đám người phía trước mặt. Đại quân giơ cao binh khí quây ở xung quanh.
“Chư vị, đây là ý gì?” Quảng Nguyên lui lại một bước, hai cây ngân bút trong tay hạ xuống. “Chỉ lên núi một chuyến, khi trở xuống đã trở mặt thanh thù hay sao?”
“Quảng Nguyên Tử.” Một võ tướng tóc hoa râm giậm chân bước tới, hắn trầm giọng. “Chỉ lên núi một chuyến sao? Các ngươi đã quên mất vì sao mình lên núi, cùng người kia thông đồng làm bậy còn gân cổ lên. Thánh thượng đã có chỉ, những người cấu kết với Thái Ất Tông đều giết không tha.”
“Hoang đường.” Bị đám quan quân vây quanh, một người cầm Long Đầu Trượng trong tay gầm lên. “Chúng ta ngay cả hình dáng người kia thế nào cũng không nhìn thấy, các ngươi dựa vào cái gì mà nói chúng ta thông đồng làm bậy?”
“Dựa vào cái gì à?” Vị võ tướng kia cười lạnh. “Xem ra, các ngươi quên mất mình vì sao mà tới. Trên núi thu hoạch không ít, ta thấy các ngươi lòng đầy vui vẻ, sợ là đã nhận giặc làm cha rồi.”
“Hạ đại nhân không cần vờ vịt.” Một văn sĩ trung niên khinh thường. “Thứ các ngươi muốn biết chính là truyền thừa của Thái Ất Tông mà thôi.”
Nói xong người này đưa mắt nhìn ra cách đó không xa đang có mấy người dựa vào bàn, dưới sự giám sát của một đám binh sĩ đang hí hoáy viết gì đó.
“Lớn mật.” Có người khác gầm lên. “Thiên hạ đều là đất của vương thổ, chỗ nào chẳng có vương thần, các ngươi âm mưu hại người.”
“Quảng Nguyên đạo huynh.” Thiên Sơn Lão Mẫu chậm rãi. “Ma đầu kia ở đây thuyết pháp chính là muốn chào mời môn nhân đệ tử, một ngày kia sẽ hoạ loạn thiên hạ, việc đó chúng ta không thể không đề phòng.”
“Hừ.” Văn sĩ hừ lạnh. “Ta thấy các ngươi đang lấy lòng tiểu nhân mà dò bụng quân tử mà thôi. Các ngươi nghĩ ai cũng có thể bái nhập vào Thái Ất Tông sao? Những ngày qua lên trên núi số lượng có đến cả ngàn người, nhưng vì sao chân chính lên đến đỉnh lại chỉ còn vài người? Đó là vì muốn lên núi đều phải trải qua khảo nghiệm trùng trùng về tâm tính, thiên tư, ngộ tính. Thiếu một thứ thôi cũng không được. Nói thật, Hàn mỗ không cho rằng những người có thể leo lên đỉnh núi sẽ là những người vì Ma đầu kia mà làm việc ác.”
Lời hắn nói ra làm một đám nhao nhao gật đầu đồng tình nhưng lại khiến cho đám người của triều đình nhất loạt biến sắc.
Đám người kia đã trúng phải tà pháp của Thái Ất Tông rồi?
Thanh Khâu Hồ Cơ cầm viên phiến trong tay, nhẹ nhàng nói. “Họ Hàn kia, ta biết ngươi không cam tâm vì chuyện đã xảy ra với gia tộc của mình trước kia, nhưng cũng không nên thiên vị cho Thái Ất Tông như thế.”
“Thái Ất Tông có hoạ loạn thiên hạ hay không ta chưa từng tận mắt chứng kiến.” Văn sĩ ngẩng đầu. “Nhưng triều đình ngoại phóng đại quan ỷ thế hiếp người, làm xằng làm bậy thì Hàn mỗ đã tận mắt trông thấy nhiều rồi. Đúng sai Hàn mỗ tự biết, không cần các ngươi phải nhiều lời.”
“Nói nhảm.” Vô Thường quỷ rung rung xiềng xích, cất giọng the thé. “Vẫn là quy củ cũ, những người hạ sơn đều bị bắt, ai không phục: giết!”
“Rầm rầm…”
Đao binh nhất loạt xuất vỏ, bầu không khí càng thêm khẩn trương. Vị võ tướng kia cau mày. Hắn không biết trên núi đã xẩy ra việc gì nhưng có thể cảm nhận rõ thái độ của họ về Thái Ất Tông đã thay đổi rất nhiều. Hơn nữa thời gian ở trên núi càng dài thì biến đổi trong nhận thức càng rõ nét, dù là chân nhân cũng không ngoại lệ. Giống như đối phương có một loại tà thuật nào đó trong vô thức đã thay đổi nhận biết của bọn họ từ tận gốc rễ.
Trước đây những người hạ sơn phần lớn là người bình thường, dù có cao thủ cũng không nhiều. Hiện giờ tình thế lại khác, chân nhân vị vây khốn ở đây lên đến tám vị, thêm những người khác nữa là đủ để tạo nên áp lực lớn với quan quân triều đình. Cố tình trấn áp chắc chắn sẽ tạo ra thương tổn cho cả đôi bên, đến lúc phải đối phó với Ma đầu kia thì…
“Quảng Nguyên đạo huynh.” Thiên Sơn Lão Mẫu thức thời lên tiếng. “Không bằng thế này, trước tiên các ngươi cứ lưu lại nơi này, không vọng động, chờ chúng ta tiêu diệt mà đầu kia xong sẽ lại tiếp tục xem xét. Vậy được chứ?” Hai mắt vị võ tướng kia sáng lên.
“Ừm…”, Quảng Nguyên nhíu mày, những người khác cũng đều lâm vào trầm tư, không dám bác bỏ.
“Chư vị.” Sau một lúc trầm ngâm, Quảng Nguyên lên tiếng. “Thực không dám giấu, mặc dù ta chưa từng nhìn thấy vị tiền bối kia nhưng tác phong làm việc của người đó thực sự không giống với hạng người thủ ác việc gì cũng làm. Có lẽ, bệ hạ thánh minh có thể nói chuyện với người đó để làm rõ sự tình, chưa chắc người này đã giống với Trác Bạch Phượng năm xưa.”
Bản thân đã từng là đệ nhất Thần bộ của triều đình, hắn vẫn còn tương đối tin vào cách nhìn nhận và đánh giá người khác của mình, nhưng mấy người kia nghe xong thì đều sa sầm nét mặt.
“Thôi được.” Quảng Nguyên thấy thế thì khẽ than. “Chúng ta ở đây chờ, các ngươi tự mà lên núi.”
“Tốt.” Vị võ tướng kia gật đầu, vừa định nói tiếp thì khuôn mặt đã thất sắc, hắn quay đầu nhìn về phương nam mà thốt lên.
“Không được. Là bảy vị chân nhân của Vạn Pháp Hội.”
“Âm Dương ngũ hành, biến hoá chi cơ.” Mạc Cầu đi lại trong rừng rậm, quét mắt nhìn biến hoá xung quanh thì không khỏi gật đầu tán thưởng. “Trận pháp không tệ. Nghe nói hơn ba mươi năm trước triều đình mượn việc tiêu diệt Thái Ất Tông để đoạt lại pháp môn của chư tông trong thiên hạ. Sau đó vạn pháp quy nhất, Vạn Pháp Hội mời chào cao thủ thiên hạ muốn tìm ra pháp môn đỉnh phong để bình định yêu tà các phương. Hiện nay yêu tà chưa định, nhưng Vạn Pháp Hội cũng không hẳn là không có thành tích gì.”
“Ma đầu.” Một tiếng quát từ xa vang lên. “Việc của Vạn Pháp Hội ngươi thì biết cái gì? Nếu nói đến yêu tà trong thiên hạ, ngươi mới chính là kẻ cầm đầu. Tru sát ngươi chính là trách nhiệm của Vạn Pháp Hội chúng ta.”
“Khẩu khí không nhỏ.” Mạc Cầu lắc đầu. “Thời gian chuẩn bị đã đủ lâu, thế nào, các ngươi vẫn còn chưa bố trí xong trận pháp à?”
“Ngươi…”
“Được lắm. Để cho Ma đầu kia kiến thức một chút sự lợi hại của Thất Huyền bí trận của Vạn Pháp Hội chúng ta."
Tiếng quát chưa dứt, thiên địa đột nhiên có biến hoá.
“Thuỷ!”
Rầm rầm…
Mạc Cầu khẽ động trong lòng. Trong cảm nhận của hắn, thuỷ khí xung quanh đột nhiên tràn ngập như một cái phễu điên cuồng thu nạp Thuỷ hành chi lực. Tiếng còn chưa đến, mưa phùn rả rích đã từ trên trời giáng xuống. Nước mưa vốn giúp cho vạn vật tươi tốt sinh sôi, lúc này rơi xuống lại khiến cho vạn vật tan rã. Cây cối bị nó nhỏ xuống trong chớp mắt điêu linh. Khoảnh khắc trước còn rậm rạp, khoảnh khắc sau đã trơ trụi. Mặt đất tràn đầy động nhãn như thế thứ rơi xuống không phải nước mưa tự nhiên mà chính là a xít.
“Ầm ầm…”
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một dòng nước từ trống rỗng thoát ra vọt tới vị trí của Mạc Cầu. Đám người kia tất nhiên đã biết mạc Cầu có khống hoả chi thuật kinh người nên mới muốn thử nghiệm dùng thuỷ để khắc chế. Dòng nước to bằng cánh tay trẻ con nhưng từng hạt tròn vo như hạt gạo, mỗi hạt lại nặng đến vài chục cân. Dòng nước đánh xuống nhìn như đơn giản, song có thể đập nát cả đá núi, cương thiết.
“Bành!”
Dòng nước đến cách Mạc Cầu mấy trượng thì đồng thời bạo toái, sau đó bị một tầng bảo hộ vô hình ngăn lại. Mặt đất chấn động, nước bùn sôi sục. Dòng nước nghịch thế bay lên trời, tập trung lại một vị trí rồi như trút xuống từ Thiên hà.
Sóng nước chưa đến, mặt đất đã rung động. Mạc Cầu ngẩng đầu, vẻ mặt đã có phần ngưng trọng. Lực lượng trận pháp liên kết với thiên địa chi uy, chỉ cần có đủ thời gian thì có thể vượt cấp giết địch. Hoàn cảnh lúc này cũng chính là như thế.
Bảy vị chân nhân chỉ có tu vi Luyện khí, bình thường Mạc Cầu không để vào mắt, nhưng bọn họ kết thành trận pháp thì uy lực phát ra kinh khủng không thể xem thường. Đại thụ cao mấy chục mét bị dòng nước kia xối qua liền vỡ nát, nổ tung giữa trời. Mảnh gỗ vụn bay tán loạn như mưa. Mạc Cầu há miệng hướng lên trời khẽ thả.
“Hô…”
Một sợi hoả tuyến từ trong đó bay ra. Lúc đầu hoả tuyến chỉ có một tia, sau khi bay ra hơn một trượng thì đột nhiên bành trướng, thoáng chốc đã có uy thế che lấp cả bầu trời.
“Bành!”
Hoả tuyến đụng với sóng nước tạo ra khí lãng kinh khủng đè ép xung quanh, cây cối trong phạm vi ảnh hưởng bị nhổ bật. Từ trong đó hiện ra bảy thân ảnh cùng rất nhiều binh sĩ đãng ngã trái ngã phải, dưới sự gào thét của tướng lĩnh đang liên tiếp rút lui về sau.
“Phong!”
Có tiếng quát khẽ vang lên, vô số đạo phong nhận mỏng như cánh ve hiện ra từ hư không, xoay tròn xoắn về phía Mạc Cầu. Phong đao lăng lệ bất kể cây cối hay đá núi đều bị nó cắt gọt thành khối vụn.
“Địa!”
Mặt đất run rẩy, hỗn hoàng chi khí tràn ngập như có một ngọn núi lớn từ trên cao đè xuống. Uy áp kinh khủng từ bốn hương tám hướng ép lại khiến cho việc di động mỗi bước chân thôi đã rất gian nan.
“Kim.”
“Mộc.”
Kim chi lực hội tụ cùng phong đao dung hợp hoá thành lưu quang nhàn nhạt, chớp mắt đã vượt qua trăm trượng. Cây khô còn sót lại tức thì lay động, cành nhánh nhúc nhích vươn về phía Mạc Cầu. Ất Mộc chi lực sinh cơ dạt dào hoá thành thôn phệ sinh cơ vật còn sống duy nhất gần đó.
“Bành!”
“Oanh…”
Tiếng vang liên miên bất tuyệt muốn đinh tai nhức óc, Mạc Cầu ở bên trong, quanh thân là hoả diễm quanh quẩn, Cửu Hoả Thần Long Tráo vẫn một vực giữ vững một vùng rộng mấy trượng. Thế công đối phương hung hăng ngang ngược thế nào thì nó vẫn bất động.
“Âm!”
“Dương!”
Trận pháp lại một lần nữa biến đổi, âm dương lưu chuyển giữa thiên địa, một khối ngọc hồ lô, một thanh bảo kiếm cùng hiện ra.
Pháp khí!
Hai thứ này không phải âm khí, quỷ khí của người tu hành thuộc giới này mà là pháp khí hàng thật giá thật, hơn nữa phẩm chất cực cao!
Chính xác là pháp khí cực phẩm! Nhưng nếu có thể tập hợp lực lượng cả nước thì việc rèn ra pháp khí cực phẩm cũng không phải là việc không thể. Ngọc hồ lô nghiêng nghiêng, cái miệng hướng về phía Mạc Cầu rồi chấn động, phun ra từng hạt đan được. Đan dược nổ tung hoá thành một mảnh hắc ám. Bảo kiếm run rẩy phóng ra quang minh sáng rực.
“Ông…”
Gợn sóng xuất hiện từ rừng rậm rồi nhanh chóng khuếch trương ra bốn phương tám hướng, những nơi nó đi qua cây cối đều hoá thành bụi phấn. Những binh sĩ không kịp đào thoát cũng không có ngoại lệ, sau tiếng gào thảm thiết là im lặng ghê sợ. Mạc Cầu sững người, hắn trơ mắt nhìn xem hai cỗ khí cơ một sáng một tối cuốn về phía mình, như thái cực xoay tròn phong toả thiên địa.
Trận pháp áp chế làm hắn nhất thời khó mà di động, cũng may là thần hồn chi lực không bị hạn chế. Ý niệm vừa động, một đạo lôi đình đã xuất hiện chính giữa Thái cực. Lôi đình vằn vện xé rách một phương thiên địa.
Thiên Lôi Kiếm!
“Phong!’.
Ở xa có một người hét lớn. Âm Dương giao hội tạo thành một mặt lưới ánh sáng bao trùm lấy Thiên Lôi Kiếm. Mạc Cầu kinh ngạc phát hiện liên hệ giữa hắn và Thiên Lôi Kiếm giảm xuống đến cực hạn.
Bình thường hắn tu hành Thần Hồn Ngự Kiếm Chân quyết, bản thân và phi kiếm tương liên như một thể. Môn trận pháp này lại có thể phong bế cảm giác của hắn?
Có điều, nếu chỉ như thế thì mọi việc cũng nên kết thúc rồi.
Hai mắt Mạc Cầu nổi lên linh quang, hắn muốn tế ra thần thông đại phá trận pháp thì đúng lúc ấy, một đạo đao mang diễm lệ xuất hiện trong tầm mắt, lướt qua gần một dặm chỉ trong chớp mắt.
Đao mang ngưng thiên bạo trảm.
“Bát Thức Quy Nguyên!”
“Anh phách, khai!”
“Lực phách, khai!”
“Khí phách, khai!”
“Thiên Tuệ, khai!”
“Nhất Tự Minh Tâm Trảm.”
Đao mang kinh thiên vượt ngang chân trời. Uy thế cực thịnh của nó khiến Mạc Cầu cảm thấy báo động trong lòng.
Nguy hiểm!
Sẽ chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận