Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 585: Liên lụy

“Tống đạo hữu, ngươi thấy thế nào?”
Liễu Diệp Thiên của Thất Tinh Đường nhìn xuống rồi nói. Tống Đốc là gia chủ của Tống gia, cũng là người có tu vi cao nhất trong những người ở đây, kinh nghiệm đấu pháp phong phú. Hai người đang đấu pháp ở bên dưới cũng không kém những người khác bao nhiêu, muốn bình phán sợ không có sức thuyết phục.
“Phong Duyệt Sơn xuất thân bất phàm, tính tình cao ngạo, bộc trực nhưng căn cơ vững chắc, truyền thừa không yếu. Pháp khí trong tay hắn cũng rất lợi hại.” Tống Đốc khẽ vuốt sợi râu đáp. “Âu Dương Ác là một tán nhân, luận về truyền thừa, công pháp tất nhiên không bằng Phong Duyệt Sơn nhưng hắn có thể đạt được như hôm nay không phải là việc dễ dàng. Lần giao thủ này… Âu Dương Ác chiếm lợi thế hơn một chút.”
Bình thường tán tu khó mà so được với đệ tử của đại môn tiên tông, nhưng Phong Duyệt Sơn tuy có truyền thừa nhưng cũng không tốt lắm, trong khi Âu Dương Ác lăn lộn ở ngoài, trải qua nhiều năm cướp bóc, luyện ra được một pháp khí cực phẩm, phần thắng có phần lớn hơn.
Mấy người đang nói chuyện thì phía dưới vang lên tiếng nổ rền vang, tiếng va chạm vang lên không ngớt. Chỉ thấy linh quang nở rộ mà không thấy bóng người, thỉnh thoảng lại có độn quang hiện lên, thấp thoáng rồi nhanh chóng bị linh quang che mất, trận chiến nhất thời khó phân ra thắng bại.
“Thương Vũ Phái lập phái chưa lâu nhưng không thiếu cao thủ.” Tề Vạn Niên trầm sắc mặt. Vạn Đao Ô gần với Thương Vũ Phái nên vẫn thường xảy ra tranh chấp, nhìn tràng chiến đấu tất nhiên hắn không thấy vừa mắt chút nào.
“Chưởng môn Vương Kiều Tịch thì thôi không nói, nhưng ngoài Phong Duyệt Sơn ra, trưởng lão Mạc Cầu cũng là một tu sĩ Đạo cơ trung kỳ, còn thêm Tiết Lục Y kia nữa…”
Dù không tính Vương Kiều Tịch vào thì Thương Vũ Phái vẫn là một phương thế lực không kém. Khuyết điểm duy nhất của bọn họ chính là thời gian lập phái ngắn ngủi nên căn cơ chưa vững. Chỉ cần cho họ đủ thời gian nhất định sẽ lại sinh ra thêm một Tống gia nữa. Mà điều này thì không chỉ có Vạn Đao Ô ở ngay cạnh Thương Vũ Phái không cho phép, cả Tống gia, Thất Tinh Đường đều sẽ như bị gai đâm. Lần này có người nguyện ý xuất thủ với Thương Vũ Phái, chỉ mời bọn hắn tới quan khán, ba phương thế lực tự tin sẽ thu được kết quả tốt.
“Ừm…”, Tống Đốc nheo mắt lại. “Phong Duyệt Sơn tuy gia nhập Thương Vũ Phái nhưng vẫn có tâm tư khác, trưởng lão Mạc Cầu kia lại không hỏi đến việc của tông môn cũng không cần quá để ý đến làm gì. Còn Tiết Lục Y, nàng này rất ít khi động thủ nhưng nhất định không được khinh thường. Ta nghe nói trên người nàng có truyền thừa cực kỳ cao minh.”
“Răng rắc…”
Mấy người còn đang bàn luận, ở phía dưới đã phát sinh biến cố. Tam Âm Lục Hồn Xoa vốn đang đại triển thần uy bỗng hiện ra tiếng nứt vỡ, linh quang trên thân nhanh chóng trở nên ảm đạm.
“Không ổn.”
“Thủ đoạn thật độc ác.”
“Ngừng tay.”
Nhất thời, đám người song phương đều biến sắc. Gương mặt xinh đẹp của Tiết Lục Y trở nên trắng bệch, nàng nôn nóng quát lên một tiếng, Phi Tiên Kiếm xuất ra như thiểm điện rồi hoá thành một sợi khói xanh lao về phía Âu Dương Ác.
Phản ứng của nàng không chậm, có điều…
“Bạch!”
Kiếm quang đen nhánh loé lên rồi biến mất, ngăn trước Phi Tiên Kiếm ở giữa không trung.
“Đinh…”
Song kiếm va chạm rồi cùng lui về phía sau. Giữa hư không, thân thể Phong Duyệt Sơn cứng đờ, há miệng muốn nói nhưng một vết nứt xuất hiện nơi cổ đã kéo dài xuống đến lưng eo.
“Phốc xích…”
Huyết vụ tràn ngập, hai đoạn tàn thi đổ nhào xuống phía dưới.
“Không hổ là tội phạm giết người không ghê tay, hạ thủ tàn nhẫn không nể mặt mũi ai.” Tề Vạn Niên cau mày. “Pháp khí của Âu Dương Ác có lực lượng băng diệt, pháp khí của Phong Duyệt Sơn nhìn bên ngoài thì vẫn bình thường nhưng kỳ thực bên trong đã bị hao tổn nghiêm trọng. Một khi bộc phát, vội vàng không kịp chuẩn bị…”
Hắn nhẹ lắc đầu nhìn Âu Dương Ác, trong mắt đã có thêm một tia kiêng kỵ. Tán tu không có bối cảnh, mặc dù không có chỗ dựa nhưng cũng vì thế mà bớt đi không ít điều cố kỵ, có thể ra tay hạ thủ mà không cần lưu tình hay trông trước ngó sau.
“Ác tặc.”
Ở phía dưới, thân thể mềm mại của Tiết Lục Y run lên, nàng quát lên một tiếng giận dữ, Phi Tiên Kiếm lấp loé giữa trời hoá thành một kiếm quyết phiêu miểu bao phủ lấy Âu Dương Ác. Chân Tiên Đạo là tông môn cao cấp nhất đương thế, nghe nói truyền thừa được lưu lại từ một tồn tại nào đó từ thời thượng cổ. So với Thái Ất Tông và Yển Tông còn mạnh hơn một bậc. Truyền thừa lưu lại tất nhiên bất phàm.
Kiếm quang bao phủ xuống huyền diệu dị thường như bao trùm tứ cực, khoá chặt bát phương, phiêu miểu vô tung khiến Âu Dương Ác phải biến sắc. Cảnh giới nàng này không cao nhưng phương pháp ngự kiếm đúng là thần diệu.
Âu Dương Ác vội thu hồi phi kiếm, ổn thủ trong mấy trượng quanh mình, đồng thời giật vòng phật châu trên cổ xuống rồi vung tay phóng ra.
“Đi.”
Theo tiếng quát khẽ, mười tám viên phật châu hoá thành một cái đầu lâu lớn chừng một trượng há miệng bổ nhào về phía Tiết Lục Y. Mắt đầu lâu hiện ra bích hoả, cái miệng tràn ngập khói đặc, mười tám cái đầu nối thành một mảnh điên cuồng cắn xé.
Tiết Lục Y hơi biến sắc, nàng quát lên một tiếng rồi lần nữa tế ra phi kiếm. Phi kiếm bay lượn một vòng rồi hướng về đám đầu lâu mà công kích.
“Bành!”
“Oanh…”
Tiếng va chạm trầm thấp vang lên như sấm, Bích lân quỷ hoả vung vẩy tứ phương. Trảu qua công kích của phi kiếm, những đầu lâu kia chỉ lui về sau một chút mà không hề bị thương tổn. Sau khi chỉnh đốn chúng tiếp tục lao tới trước.
“Ma La Thập Bát Hư tướng.”
Hai mắt Tống Đốc co rút lại, hắn thấp giọng. “Tướng này có cửu phẩm, cửu phẩm đại thành có thể so với pháp bảo. Bộ pháp khí của Âu Dương Ác sợ là đã đạt tới thất phẩm rồi. Hắn… giết người mà không toan tính.”
Một tán nhân tâm tính hung tàn như thế, nếu để thay thế Thương Vũ Phái liệu có phải là một lựa chọn tốt?
Ý niệm vừa động, mười tám đầu Ma La Thập Bát Hư tướng đã phát ra những tiếng kêu quái dị rồi từ bốn phương tám hướng bao bọc lấy Tiết Lục Y vào giữa.
“Tiết tiên tử.”
“Phó môn chủ.”
Trên đảo, Lương Hồng chưa khôi phục lại bình thường và Hạng Phủ Minh không khỏi hét lên, vội vã khống chế độn quang lao vọt về phía Âu Dương Ác.
“Các ngươi muốn làm gì?” Dương Tà cười lạnh. “Muốn cùng động thủ một lượt sao?”
“Chúng ta sẽ tiếp đón đầy đủ.”
Trong cung điện trên cao, tam đại gia đều chớp mắt, cúi đầu nhìn tình huống bên dưới, tuy đều nhận thấy đối phương hành động không theo quy củ nhưng lại không có một ai lên tiếng.
“Phi…!”
Dưới mặt nước, Trọng Minh Hoả Mãng há mồm phun ra một cây xương cá, thân thể co rít lại huyễn hoá ra hình người, đang muốn hiện thân giải quyết phiền phức thì đúng lúc ấy hai mắt nó co rút lại. Nó đột nhiên quay đầu nhìn về phương xa, đôi mắt hoả hồng hiện lên một cỗ kinh nghi bất định dần chuyển thành e ngại.
“Ầm ầm…”
Tiếng nổ liên tiếp vang lên như sấm rền, đám người đang giương cung bạt kiếm bỗng đình trệ, nhao nhao hướng về tiếng nổ mà nhìn.
“Chuyện gì xảy ra?”
Trong tầm mắt mọi người, bầu trời xa xa trên mặt nước hiện ra một con sóng bạc cuộn trào lao tới. Con sóng lúc đầu chỉ như một đường tuyến nhỏ, dần hoá thành màn nước dài hơn mười dặm che khuất bầu trời. Hai cỗ khí tức khiến người ta run rẩy đang điên cuồng va chạm ở bên trong và đang không ngừng lại gần.
“Không ổn.”
Sắc mặt Tống Đốc đại biến, hắn vội vã thôi động Phi Vân Hiên bay về phương xa, có điều Phi Vân Hiên lại không thiện về di chuyển, tốc độ so với màn nước đang phóng tới thì chậm hơn rất nhiều, trong chớp mắt đã bị màn nước ép tới gần.
“Chết đi.”
Tưởng Nguyên Sinh giơ cao cây thương, mũi thương phát ra lãnh ý, dung nhập hàn khí vào mặt nước quanh mình hoá thành huyền băng lan tràn ra xung quanh. Chỉ trong thời gian ngắn, một toà băng sơn đã xuất hiện bên trong làn nước thuỷ triều. Băng sơn cao hơn trăm trượng ầm vang đập xuống, chưa chậm vào mặt nước đã làm cho thuỷ vực bên dưới sụp đổ lún xuống mấy trượng.
“Oanh!”
Sau tiếng nổ kinh thiên, một đạo hư ảnh từ trong thuỷ vực xông ra, loé lên một cái đã xuất hiện ở bên ngoài. Thân thể Mạc Cầu bao phủ bởi khói đen, phía sau có trăm ngàn đầu quỷ hoả quấn xiềng xích bay múa, xiềng xích đột nhiên quấn vào nhau rồi đập về phía băng sơn.
“Hây!”
Hắn quát khẽ một tiếng Kim Đan trong thân thể cấp tốc rung động, Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân thân toàn lực vận chuyển. Xiềng xích vung vẩy giữa trời mang theo băng sơn di chuyển một vòng lớn rồi ném ngược trở lại, thuỷ vực phát ra rung động ngàn trượng.
“Răng rắc..”
Tiếng nứt gãy vang lên liên tiếp. Một cây ngân thương xuyên vào băng sơn, mũi thương rung động, lực lượng to lớn bộc phát khiến băng sơn ầm ầm vỡ nát. Đỉnh núi to lớn ở trước mặt hai người không khác gì một thứ đồ chơi trẻ con.
Mạc Cầu nhìn Tưởng Nguyên Sinh đuổi theo bằng ánh mắt có phần bất đắc dĩ, thân hình hắn loé lên đã hoá thành một sợi âm phong xông vào trong đám mấy ở phía trên. Phía trong đám mây lại chính là Phi Vân Hiên.
“Tiền bối, xin hạ thủ lưu tình.”
“Cút đi.”
Tưởng Nguyên Sinh theo sát phía sau lao về phía đám mây, thấy Mạc Cầu thấp thoáng bên trong, trong khi trận pháp trên Phi Vân Hiên cũng đã được toàn lực thôi động. Hắn tức giận gầm lên một tiếng, cầm thương lao vọt tới. Trường thương trong tay hắn chính là một kiện dị bảo, vừa giơ lên đã oanh tạc không khí làm vang lên những tiếng nổ vang, từng tầng khí lãng kéo theo kình phong gào thét tràn ra.
Lầu các trên Phi Vân Hiên đúng là đã gặp phải đại kiếp. Linh quang trận pháp không chịu nổi một kích mà bạo toái trong nháy mắt, đình đài lầu các cùng ầm ầm nổ tung, vô số người kêu thảm từ trên mây rơi xuống mặt nước thuỷ vực. Bên trong đó có cả tu sĩ Đạo cơ nhưng chỉ mất hai ba hô hấp thời gian, Tưởng Nguyên Sinh đã xông phá Phi Vân Hiên, chém nát tường vân trong không trung.
Một lát sau, một ít phòng ốc còn sót lại mất đi trận pháp chèo chống cũng tự động rơi xuống mặt nước. Pháo đài di động Tống gia hao phí trăm năm xây đắp, cũng là chỗ gia tộc dựa vào cứ như thế tiêu tán. Mạc Cầu từ trong đó xông ra, thân thể loé lên đã hoá thành một vỗ âm phong thổi ra bốn hướng, bản thể ẩn vào bên trong không rõ thực hư.
“Đứng lại.”
Tưởng Nguyên Sinh trợn mắt trừng trừng, trường thương như thân rồng điểm ra vô số cột nước. Cột nước chỉ to bằng ngón tay nhưng ẩn chưa lực lượng kinh khủng, bất kỳ vật gì quanh đó chạm vào đều toái liệt tại chỗ.
Phi kiếm của Dương Tà, Đầu lâu của Âu Dương Ác, vật hộ thân của Tống Đốc…
Cả đám tu sĩ Đạo cơ trong nháy mắt đều kêu lên thảm thiết, miệng phun máu tươi, không kịp nghĩ nhiều vội vàng bỏ chạy ra bốn phía.
Đúng là tai bay vạ gió!
Tiết Lục Y phản ứng không chậm, thừa lúc không chịu ảnh hưởng vội vã trở về Băng Hoả Đảo toàn lực kích phát trận pháp trên đảo. Đối mặt với thảm trạng cửa người khác, bọn họ cũng khó mà mỉm cười, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Tông sư Kim Đan!
Chiến trường chém giết của hai vị tông sư Kim Đan, ngay cả tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ như Tống Đốc cũng không có lực phản kháng. Một lát sau, khung cảnh tan hoang, hai đạo khí tức kinh khủng cũng biến mất.
“Thật nguy hiểm.” Lương Hồng tái mặt, giọng nói run rẩy. “May là vận khí của chúng ta không tệ, hai vị… tiền bối kia không để ý đến nơi này, nếu không chúng ta cũng khó lòng mà thoát được.”
“Ừm…”
Tiết Lục Y lộ vẻ mặt trầm ngâm, đôi mắt đẹp chớp động.
“Mấy người Dương Tà thế nào rồi?”
Yên tĩnh.
Một khắc sau đó, mấy người không khỏi sáng mắt lên, thân thể hiện ra sát cơ, không nói hai lời cùng tế phi kiếm xông ra ngoài đảo.
“A!”
“Xin hạ thủ lưu tình!”
“Phốc!”
Máu tươi bắn ra tung toé.
“Một đám phế vật.”
Ở trong một động phủ nào đó, một nữ tu ăn mặc diễm lệ phất tay, đem ngọc giản hạ nhân đưa tới quẳng bay ra ngoài đập xuống mặt đất vỡ tan khiến đám người phía dưới run lẩy bẩy.
“Chỉ là một Thương Vũ Phái bé nhỏ…”
“Chủ thượng.” Có hai nữ nhân quỳ gối dưới mặt đất cúi đầu nói. “Theo tin tức chúng ta dò xét thì kế hoạch vốn diễn ra bình thường, đột nhiên có hai vị Kim Đan đấu pháp xông tới nên mới bị liên luỵ. Người phía Dương Tà bị tử thương thảm trọng, còn người của Thương Vũ Phái vận khí tốt may mắn không bị ảnh hưởng, sau đó mới phản sát ngược lại.”
“Kim Đan?” Đôi mắt đẹp của nữ tu kia khẽ chau lại. “Hai vị?”
Nghe nói có hai vị tông sư Kim Đan xuất hiện nhưng nữ tu này lại ra vẻ không hề lo lắng sợ hãi.
“Một người trong đó là đệ tử của Vạn Tượng chân nhân Tưởng Nguyên Sinh, một người khác thì không rõ lai lịch.” Nữ nhân phía dưới bẩm báo. “Tưởng Nguyên Sinh đang đuổi bắt người của Huyền Hoả Giáo, người kia bỗng nhiên nhúng tay vào, hai người đánh nhau, nghe nói sau cùng vẫn chưa phân thắng bại.”
“Vạn Tượng chân nhân?”
Gò má nữ tu kia hơi giật giật, nàng khoát tay áo vẻ bất đắc dĩ. “Đã vậy thì việc này xem như thôi đi. Trước mắt cần tìm hiểu tình hình Vương Kiều Tịch, theo tính toán thời gian thì nàng ta cũng sắp về đến Bắc giang rồi. Việc chủ thượng giao phó nhất định phải làm tốt, nếu không… ta sẽ bắt các ngươi hỏi tội.”
Nói xong ánh mắt của nữ tu kia trầm xuống, nàng trợn mắt nhìn hai nữ nhân đang quỳ bên dưới.
“Vâng.” Hai nữ nhân kia run rẩy, vội vã gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận