Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 396: Tâm tư (2)

Vì sao?
Trong lòng người này chứa đầy nghi hoặc, nhưng hơn mười đầu Ly Hoả Kim Vĩ đang ở trước mắt đây rồi, hắn cố tình động thủ xem sao. Cái này là lưới đánh cá, có thể nó đã được thả ở đây từ trước rồi, chủ nhân chưa chắc đã có mặt.
Nếu như…
Ý niệm vừa động, một đao quang ám trầm lặng yên hiện ra chém về phía cái lưới.
Đúng lúc ấy…
“Rầm rầm…”
Một cỗ lực lượng vô hình từ trên xuất hiện kéo cái lưới chứa đầy Ly Hoả Kim Vĩ bay lên trên. Trên núi đá, Mạc Cầu vung tay chụp tới bắt cái lưới, đồng thời dùng pháp lực đè xuống không cho đám Ly Hoả Kim Vĩ quẫy đạp., sau đó hắn mới hướng về phía dưới nhìn lại.
“Ha ha…”
Một đạo hồng mang xuyên thủng nham tương lao vút lên cao.
“Ta cứ tưởng ai có thủ đoạn như thế, có thể một lần bắt được nhiều linh ngư như vậy, thì ra là Mạc sư huynh.”
“Là ngươi?” Thấy người tới, Mạc Cầu chớp mắt. “Lưu sư đệ, nơi này cách xa địa bàn của ngươi phải không?”
Người tới thân cao mã đại, thể hình khôi ngô, vẻ mặt hào sảng, chỉnh là Lưu Luy cùng tiến vào bí cảnh vừa rồi. Người này trước vốn là một tán tu, hình như gặp được kỳ ngộ không bình thường nên tuổi chưa lớn mà tu vi đã đạt tới luyện khí tầng chín. Chỉ là nhập môn muộn nên chưa trở thành đệ tử nội môn. Lúc bàn về danh ngạch đệ tử của Hoả Nhiêm, hắn đã nhiều lần lên tiếng nên để lại ấn tượng khá rõ trong mắt Mạc Cầu.
“Đúng là không gần.” Lưu Luy gật đầu, vẻ mặt không biểu hiện gì là khó xử. “Thực không dám giấu, Lưu mỗ đang đuổi theo một con Ly Hoả Kim Vĩ, vô tình đuổi tới nơi này. Có gì lỗ mãng xin sư huynh bỏ qua cho.”
Nói xong hắn chắp tay ôm quyền. Mạc Cầu nheo mắt nhìn kỹ đối phương rồi mới chậm rãi gật đầu.
“Không sao. Nhưng Lưu sư đệ, mỗi người đều có địa bàn riêng, sau này đừng có chạy loạn là được.”
Khoé miệng Lưu Luy khẽ nhếch lên. “Ta nhớ.”
Hắn ra vẻ khách khí nhưng trong lòng không nghĩ đối phương lại cho đó là thật. Đối phương bốn mươi, năm mươi tuổi mới đạt tới luyện khí tầng tám…
Ồ!
“Chúc mừng Mạc sư huynh, thật không ngờ tu vi của ngươi đã tăng tiến đạt tới tầng chín rồi.” Lưu Luy ra vẻ cười cười. “Cự ly đại đạo lại được thu hẹp một bước, thật là chuyện đáng mừng.”
“Việc này không có gì đáng mừng.” Mạc Cầu lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt. “Không bằng sư đệ chưa tới bốn mươi đã luyện khí tầng chín, ngày sau đạt tới viên mãn, đúc thành Đạo cơ không phải là chuyện nói chơi.”
“Ha ha…”, Lưu Luy nghe vậy thì bật cười. “Lưu mỗ bất quá chỉ là trước đây gặp được vận khí tốt, dù sao vẫn là người ngoài, tông môn chắc gì đã thực sự tin tưởng.”
Nói xong hắn khẽ lắc đầu. Đây cũng là trở ngại chung của các tán tu. Không thông qua rất nhiều khảo nghiệm thì tông môn khó mà đồng ý, sau này tài nguyên cũng cấp tất nhiên là không thể bằng các đệ tử khác được. Ngược lại Mạc Cầu mặc dù lớn tuổi nhưng đạt tới Tiên thiên mới nhập môn, xem như chính thức được thừa nhận.
Mạc Cầu đáp bình thản. “Nhập nội môn rồi thì mọi người đều sẽ giống nhau.”
“Được lời động viên của sư huynh thật tốt, chỉ tiếc danh ngạch không có nhiều, hiện tại Lưu mỗ không có nhiều tin tưởng lắm.” Hắn thở dài rồi thăm dò đối phương. “Sư huynh thủ đoạn thật khác thường, một lần thu hơn mươi con linh ngư, thật khiến cho người ta phải hâm mộ.”
Mạc Cầu hơi hé miệng. “Sư đệ, nếu không có việc gì khác thì nên trở về chỗ của mình thì hơn.”
“À à.” Lưu Luy gật đầu liên tục, tròng mắt đảo qua đảo lại. “Sư huynh, ngươi nhìn ta đuổi hơn trăm dặm theo đầu Hoả Vĩ kia, sau cùng lại chui vào trong lưới của ngươi. Liệu ngươi có thể…”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt. “Xem sư đệ này vất vả một đường, sư huynh nhường nó cho ta thì ngươi cũng có vẻ không thiếu thốn gì.”
“A!” Hành động không để ý gì đến mặt mũi như thế cũng là lần đầu tiên Mạc Cầu mới thấy, hắn phất tay áo. “Sư đệ, mời trở về đi.”
“Sư huynh.” Lưu Luy nhíu mày, trầm giọng xuống. “Không cho ta mặt mũi như vậy sao?”
“Cái gì?”
Mạc Cầu chau mày, sắc mặt trở nên âm trầm, một cỗ ý chí cuồng bạo từ trong con người chậm rãi tràn ra. Trăm mét quanh đó nham tương nổi sóng, chân trời cũng biến thành màu ám trầm.
Lưu Luy giật mình, đột nhiên lùi lại một bước, vẻ mặt đầy ngượng ngùng. “Sư huynh, ta chỉ đùa một chút thôi, người chớ để ý. À phải, tông môn có xây một phường thị cách ba trăm dặm ở phía bắc Vân Đào Sơn, mấy ngày nữa vừa đến ngày hội lớn, sư huynh có muốn đi cùng ta không?”
“Không cần.” Mạc Cầu lạnh giọng. “Sư đệ đi thong thả, ta không tiễn.”
“Việc này…”, Lưu Luy há miệng, ánh mắt đảo qua đám Ly Hoả Kim Vĩ với vẻ luyến tiếc nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu. “Được, ta sẽ đi.”
Nói xong thân thể loé lên hoá thành một đạo quang mang mày đỏ sậm chui xuống dưới dòng nham tương đi về phía xa xa. Nhìn đối phương rời đi, Mạc Cầu lắc đầu, cả người cũng hoá thành một sợi hoả tuyến bay trở lại động phủ.
Cách đó một quãng xa, tia lửa văng khắp nơi, Lưu Ly lại hiện thân quay đầu nhìn về phía động phủ của Mạc Cầu ra chiều suy nghĩ.
Mấy ngày sau đến hạn nộp thu hoạch, Tổ Địch ngự kiếm mà đến, Lưu Luy sớm chờ trước động phủ, cung kính dâng linh vật lên.
“Sư huynh.” Thấy đối phương hắn nhỏ giọng. “Không thu hoạch của ta xếp vào hạng mấy?”
“Sao? Đang lo lắng hả?” Tổ Địch quét mắt nhìn đối phương rồi nở nụ cười châm biếm. “Yên tâm, xem xét tình hình bây giờ thì trong sáu hàng đầu chắc chắn có một vị trí của ngươi.”
Hắn thấy vị Lưu sư đệ này hiểu chuyện, lại biết điều chịu bỏ vốn nên không ngại chia sẻ.
“Thật vậy sao?” Hai mắt Lưu Luy sáng lên, hắn chớp mắt hỏi thêm. “ư huynh , mấy ngày vừa rồi ta có gặp Mạc Cầu, thu hoạch của hắn không tệ phải không?”
“Mạc Cầu à?” Tổ Địch lắc đầu. “Mỗi lần hắn chỉ vừa vặn hoàn thành nhiệm vụ thôi, phần còn lại hắn đều đổi thành Địch Linh Dịch cả.”
“Hừ!”
“Tuổi hắn không còn nhỏ, đời này sẽ chỉ đạt đến mức đó mà thôi. Đối thủ của ngươi không phải hắn.”
“Thật sao?” Lưu Luy sáng mắt. “Sư huynh vất vả rồi.” nói xong hắn lấy một khối linh thạch từ trên người ra đưa cho đối phương. “Sư đệ hiếu kính sư huynh.”
“Ngươi hiểu chuyện đó.” Tổ Địch không khách khí nhận lấy, rồi vỗ lên đầu vai của hắn. “Cố gắng lên, ta rất xem trọng ngươi.”
Dứt lời, kiếm quang loé lên, Tổ Địch đã đằng không lao đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận