Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 117: Tách ra

“Dừng lại!”
Dòng người cuồn cuộn tiến đến cổng chính, có hai phủ binh khoác giáp dày ngăn lại.
“Lộ dẫn?”
“Thưa đây.” Mấy người theo nhau lấy giấy tờ ra, đi theo chỉ thị. Tất nhiên cũng không thể tránh được việc đút lót, mỗi người sẽ mất thêm nửa xâu tiền lớn. Với người bình thường, chỗ tiền ấy đã là không ít, nhưng so sánh với hai mươi lạng bạc mà Hầu gia yêu cầu thì chẳng thấm vào đâu.
Có rất nhiều người, cửa thành cũng rộng nên đội tuần tra kiểm tra không chỉ có một. Ba người Mạc Cầu cũng đến gần một trong những đội kiểm tra ấy. Không bao lâu đã đến phiên bọn hắn.
“Lộ dẫn!”
“Thưa đây.” Nhạc Nguyên đã chuẩn bị từ trước, vội đưa văn thư ra.
Tên phủ binh mở văn thư, híp mắt nói.
“Triệu gia Thị tộc, không phải có sáu người sao?”
“Ban đầu đúng là sáu người.” Nhạc Nguyên làm mặt bi thương, cúi đầu thở dài. “Nhưng trên đường đi gặp thiên tai nhân họa, bây giờ chỉ còn có ba người chúng ta thôi.”
“Ừm.” Việc này không mới, phủ binh đã gặp nhiều rồi nên không dây dưa, khép văn thư nói.
“Để đồ đạc trên người xuống, chúng ta phải kiểm tra, cả cỗ quan tài này nữa, cũng mở ra đi.”
“Quan tài cũng phải mở ra sao?” Nhạc Nguyên biến sắc, hắn vô thức liếc nhìn Mạc Cầu. “Quấy rầy người chết liệu có ổn.”
“Cái gì?” Tên phủ binh nghe vậy thì trầm mặt. “Ngươi có ý gì? Không muốn để chúng ta kiểm tra, lẽ nào.., trong này có gì bất thường?”
“Không, không có.” Nhạc Nguyên vội khua tay, thấy Mạc Cầu mặt không đổi sắc thì cũng thở phào.
Vừa rồi hắn thật sự lo lắng bên trong quan tài có cái gì, nhưng xem ra hắn đã lo lắng thừa rồi. Quan tài sơ sài còn chẳng có đinh tán, xốc lên một chút là có thể mở được. Từ bên trong xộc ra một mùi hôi thối khiến không chỉ tên phủ binh mà bách tính gần đó cũng bịt mũi, vội vàng tránh xa.
Nhất thời, khu vực này trở nên hỗn loạn.
“Đi, đi mau!” Tên phủ binh bịt mũi, vội vung tay. “Nhanh giao tiền rồi đi đi. Thi thể đã biến dạng thế này còn mang theo, thật là...”
“Thi cốt của tiền nhân, chúng ta không thể bỏ mặc được.” Khóe mắt Nhạc Nguyên rưng rưng, vội vã nộp tiền rồi rời khỏi.
Thời gian chừng hai nén nhang sau.
“Ha ha...”
Đi trên đường lớn, Nhạc Nguyên ngửa mặt lên trời cười to, thân hình cường tráng tràn đầy khí phách.
“Nửa năm bôn ba, rốt cuộc cũng bước chân vào địa giới phủ Đông An rồi. Đám người trong chùa chắc không ai có thể ngờ được.”
“Trong chùa?” Tần Thanh Dung nghiêng đầu, vẻ hiếu kỳ. “Nhạc đại ca trước đây từng ở trong chùa sao?”
“Khụ khụ...”, Mạc Cầu dắt theo xe ngựa ho nhẹ, lặng lẽ quan sát phản ứng của đối phương.
Con ngựa này là bọn họ mua từ đám phủ binh, cũng không phải loại ngựa đẹp mã gì lắm để tránh bị người ta chú ý.
“Việc này,,,”, Nhạc mỗ lúc còn trẻ đã từng xuất gia, bây giờ nghĩ lại quãng thời gian đó vẫn còn hiện lên rõ mồn một trước mắt.”
“Thật vậy sao.” Tần Thanh Dung đưa mắt nhìn Mạc Cầu, chậm rãi nói. “Nhạc đại ca không phải từng kể, gia cảnh nhà huynh cũng rất khá giả, không ngờ cũng từng phải trải qua khổ cực như vậy.”
“Đúng vậy.” Nhạc Nguyên biến sắc, có vẻ không vui, âm thanh phát ra cũng chuyển sang lạnh lùng. “May mà ta đã từng trải qua quãng đời gian khổ đó, nếu không cũng không có ta như ngày hôm nay.”
“Khổ tận cam lai, Nhạc huynh cảm khái cũng là chuyện bình thường.” Mạc Cầu gật đầu cười. “Sau này còn phải nhờ vào huynh nhiều nữa.”
Vừa nói chuyện, hắn vừa ngầm đánh mắt với Tần Thanh Dung. Biên phòng canh giữ nghiêm ngặt, sau đây vẫn còn mấy cửa ải nữa, chưa tới lúc trở mặt với đối phương.
Tần Thanh Dung hiểu rõ, nàng gật đầu đáp lại.
Nhạc Nguyên đang đi ở phía trước, tựa như có cảm ứng được điều gì, khóe miệng cong lên, hắn bước nhanh hơn.
“Hai vị, chúng ta đi mau, vượt qua biên giới ngày nào là tốt ngày đó.”
“Khụ khụ...”, Mạc Cầu ho khan hai tiếng, bàn chân vận lực nhanh chóng đi theo.
“Nhạc huynh nói đúng lắm, nhưng sức ta có hạn, đến lúc kiệt sức cũng phải chờ một lát.”
“Được rồi.” Nhạc Nguyên khoát tay.
Ba người đều có tâm tư riêng, nhưng hoàn cảnh đặc thù làm họ hợp lực lại, không dám bỏ lại một ai.
Mạc Cầu và Thanh Dung cần lộ dẫn trên tay đối phương, Nhạc Nguyên cũng muốn hắn điều chế thuốc giải cho mình. Thời gian cứ thế trôi đi, lại thêm năm ngày nữa.
“Kẽo kẹt... kẽo kẹt...”
Trên đường núi nhỏ, vệt bánh xe chuyển động chậm chạp, cuối cùng kêu cạch một tiếng lớn rồi dừng hẳn.
Cỗ quan tài rơi xuống đất phát ra một tiếng trầm đục. Không gian trở nên yên tĩnh.
“Xem ra đây là thiên ý.” Nhạc Nguyên giẫm chân xuống, quay đầu ra nhìn mặt lộ vẻ cảm khái. “Chúng ta đi cùng nhau đến đây thôi, tới lúc tách ra rồi.”
“Nhạc huynh muốn rời đi?” Hai mắt Mạc Cầu chớp động. “Đều cùng đi tới phủ Đông An, sao không cùng nhau mà đi, trên đường cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau được.”
“Hắc hắc...”, Nhạc Nguyên nhìn hắn chằm chằm. “Mạc đại phu không cần phải lừa mình dối người. Trên đường đi, các ngươi chưa từng tín nhiệm ta. Suốt đêm các ngươi thay nhau canh gác, mồm nói là phòng ngừa ngoại địch nhưng thực chất chính là đề phòng tại hạ.”
“Nhạc đại ca không phải cũng vậy sao.” Tần Thanh Dung bước lùi lại hai bước, giấu thân sau cỗ quan tài. “Lời nói của huynh có nhiều chỗ bất thường, cũng không ít lần thăm dò thì chúng ta làm sao có thể tin tưởng hoàn toàn được?”
Mấy tháng qua, hai người đã sớm hiểu nhau, hành sự ăn ý. Mỗi khi gặp phải đối thủ, Mạc Cầu đối diện trực tiếp, còn nàng thì dựa vào cái nỏ trong tay áo để yểm trợ, mỗi người một hướng đã giải quyết được không ít phiền phức.
“Được rồi.” Nhạc Nguyên liếc nhìn hai người, vẻ mặt không ngừng biến hóa, cuối cùng cũng không ra tay. “Chúng ta xem như đã đồng hành cùng nhau một đoạn đường, dù không cùng chí thì cũng là duyên phận.”
Hắn suy nghĩ một lát rồi ném cho Mạc Cầu một vật.
“Cầm lấy.”
Mạc Cầu vội bước lùi về sau, kiếm quang lóe lên đỡ lấy vật ấy ở trên thân kiếm. Đó là một cái hộp gỗ mặt trước điêu khắc cái tượng phật, bên cạnh là rất nhiều kinh văn.
“Hảo kiếm pháp.” Nhạc Nguyên vỗ tay. “Nhưng không cần phải đề phòng như vậy. Đây chỉ là một lễ vật tiễn biệt, Nhạc mỗ không có ác ý.”
“Đa tạ.” Mạc Cầu gật đầu, lấy từ trong ngực ra một tấm ngọc bội cũng thong thả đưa tới. “Nhận mà không trả thì thật thất lễ. Tấm ngọc bội của ta tuy không đáng tiền nhưng cũng là tâm ý.”
Nhạc Nguyên đưa tay tiếp lấy, xem kỹ một chút rồi nói. “Đa tạ! Cuối cùng ta có lời khuyên, lộ dẫn trên tay của ta là do giết người mà có, rất có thể sẽ có truy binh của quan phủ đuổi tới, các ngươi hãy lo thân cho tốt.”
“Cáo từ!”
Nói xong hắn quay người bước đi, chỉ một loáng đã mất dạng trên đường núi.
“Hắn cứ đi như thế sao?” Tần Thanh Dung lại gần, quan sát xung quanh. “Vừa rồi ta còn tưởng rằng chúng ta sẽ phải động thủ.”
“Có lẽ hắn cảm thấy giải quyết chúng ta sẽ gặp phải phiền phức nên đã không động thủ.” Mạc Cầu đáp, mặt không đổi sắc. “Dù thế nào, đây cũng là chuyện tốt.”
Mấy ngày trước, chính diện đối kháng với Nhạc Nguyên hắn còn e ngại vài phần, hiện giờ hắn đã chính thức có tu vi Luyện Tạng, dù không địch lại, tự vệ cũng không thành vấn đề.
Khả năng chính vì hắn có đề phòng nhưng không hề e ngại nên mới khiến cho đối thủ lựa chọn rời đi.
“Nói cũng đúng.” Tần Thanh Dung gật đầu, đưa tay chỉ vào cái hộp gỗ. “Thứ này ngươi định làm sao?”
“Phạch!” Mạc Cầu hất cánh tay lên, đánh bay cái hộp gỗ ra ngoài. “Duyên phận đã hết, giữ lại để làm gì?”
“Cũng phải.” Tần Thanh Dung cười hài lòng. “Còn chuyện lộ dẫn thì...”
“Chúng ta phải tăng tốc thôi.” Mạc Cầu ngẩng đầu. “Cũng may hiện giờ chúng ta đã vào bên trong phủ Đông An, khả năng gặp đạo phỉ hung hãn không nhiều. Trong này có phủ binh, an toàn chắc không thành vấn đề.
Cách đó một quãng xa, Nhạc Nguyên lấy tấm ngọc bội Mạc Cầu đưa, ước lượng một chút rồi cũng tiện tay ném đi.
Sau một lúc, vẻ ngoài hắn biến đổi, hào khí khi xưa thay bằng sát cơ nồng đậm.
“Hỗn độc sao? Xem ra phải bắt mấy tên trẻ tuổi của Nhạc gia hỏi một chút xem nó là thứ độc gì. Đám hỗn đản kia không dễ dàng từ bỏ, khẳng định là vẫn đang đuổi theo sau. Nhưng bọn chúng không biết bọ ngựa bắt ve ở phía sau còn có hoàng tước. Ai là thợ săn ai là con mồi còn chưa biết được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận