Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 104: Lăng Vạn

“Tí tách... tí tách...”
Cơn mưa không lớn nhưng hạt mưa lại dày như lớp màn che. Bên trên con dốc thoai thoải có một người khoác áo tơi đang đứng chắp tay, thân hình thẳng tắp như một cây trường thương.
Đêm tối trời mưa, người bình thường khó mà quan sát nhìn xa được. Người này đứng ở trên cao, hai mắt như có ánh sáng. Trong hai con ngươi chớp động của hắn như giấu một đoàn hỏa diễm. Hắn chính là Tổng bộ đầu của Giác Tinh thành, là cao thủ Hậu thiên Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn!
“Đại nhân, mưa đã ba ngày không ngớt, dù có manh mối thì đến giờ chắc cũng đã bị xóa mất rồi.” Bên cạnh hắn, một tên bổ khoái nhíu mày nói. “Tình huống thế này, chúng ta cố công vô ích mà thôi, sao vẫn phải tiếp tục?”
“Điều kiện Hắc Hổ Đường cho chúng ta quá tốt. Chỉ cần có một tia hy vọng chúng ta cũng không được từ bỏ.” Lăng Vạn mặt không đổi sắc, hắn lạnh nhạt nói.
“Các ngươi yên tâm, việc này mà thành công, các huynh đệ đều có hậu thưởng. Dù không thành công cũng không để các ngươi đi không về không.”
“Hắc hắc...”, Tên bộ khoái nhếch miệng cười. “Đại nhân thật hào sảng, chúng ta lẽ nào lại không biết. Còn chưa xuất động mỗi người đã nhận được năm lượng bạc rồi. Năm lượng ấy là đủ để mua mạng của một tên dân đen.”
“Tiền đó không hẳn là của ta.” Lăng Vạn không để ý đến lời nói của tên bổ khoái xem mạng người như cỏ rác kia, hắn khoát tay. “Muốn cảm ơn, hãy cảm ơn Chung Sơn!”
“Nếu không có đại nhân quan tâm tới đám thuộc hạ, tiền kia sao có thể tự nhiên rơi xuống được.” Tên bổ khoái lấy lòng. “Lại nói, tên Chung Sơn kia đúng là không vừa, cái giá lớn như thế mà hắn cũng bỏ ra được. Lần này xem ra Hắc Hổ Đường bị hắn làm cho táng gia bại sản rồi.”
“A!” Lăng Vạn nhếch miệng cười, vẻ mặt cổ quái. “Chất tử? Theo suy nghĩ của ta thì không chỉ có vậy.”
“Cái gì?” Tên bổ khoái sững người, hai mắt lóe sáng. “Ý của đại nhân là... con riêng của hắn?”
“Ta không nói vậy.” Lăng Vạn khoát tay, định nói tiếp thì đột ngột quay đầu nhìn lại.
“Giá! Giá!”
“Xuy....”
Một con tuần mã chạy xuyên qua màn mưa xông thẳng lên dốc núi. Ngựa chưa dừng chân người cưỡi trên lưng nó đã nhảy vội xuống.
“Đại nhân.” Hắn ôm quyền, chắp tay. “Chúng ta nhận được tin tức, ở phía nam phát hiện thấy tung tích của tặc nhân. Bọn chúng đang theo đường mòn đi về hướng úng thủy.”
“Đi về phía nam?” Tên bổ khoái lộ vẻ kinh ngạc. “Nơi đó có mấy toán tìm kiếm, sao lại không phát hiện ra được cái gì? Ta còn tưởng bọn chúng đi tuyến đường bên này chứ.”
“Hắn từng là đại phu trong Hắc Hổ Đường, rất nhiều người từng được hắn chữa trị. Trong đó có một vài người cố tình che giấu tung tích của hắn cũng không phải chuyện gì lạ.” Lăng Vạn bình thản như thể việc này không nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn ngửa cổ, vung tay thét lên một tiếng.
“Li...!”
Trên không trung có một âm thanh vang lên phụ họa, một bóng đen như mũi tên lao xuống.
Gần đến nơi, bóng đen kia đột ngột giảm tốc độ, đậu khẽ lên đầu vai của Lăng Vạn.
Mọi người định thần nhìn thì nhận ra đó là một con diều hâu, bị mưa gió táp vào nên trông hơi tiều tụy. Con diều hâu ghé lại gần Lăng Vạn, miệng kêu lên liên tục.
“Yên tâm.” Lăng Vạn đưa tay vuốt ve con chim. “Đã nhờ đến ngươi thì chậm nhất cũng chỉ một hai ngày là chúng ta có thể quay về nghỉ ngơi rồi.”
“Đi.”
Vừa dứt lời, hắn đã lao vọt đi, hóa thành một cái bóng mờ ảo.
“Đuổi theo.”
“Giết!”
“Kẽo kẹt... kẽo kẹt...”
Bánh xe ngựa đi trên đường núi gập ghềnh, thi thoảng lại trơn trượt lảo đảo, không cẩn thận là sẽ lật tung. Dưới màn mưa, quần áo trên người Mạc Cầu đã ướt sũng.
Vẻ mặt hắn lạnh lẽo nghiêm túc, một tay giữ lấy quan tài, một tay thúc giục con lừa tiến về phía trước.
Tần Thanh Dung khoác áo mưa trên người, thân thể co ro, bờ môi đã trắng bệch vì cảm lạnh.
“Sư... sư đệ.” Liếc nhìn cái quan tài rồi lại quay ra nhìn về phía sau đang văng vẳng truyền tới tiếng hò hét, nàng không nhịn được nhỏ giọng bảo. “Hay là chúng ta tìm chỗ nào để tạm cái quan tài này lại, khi đi trốn cũng sẽ thuận tiện hơn.”
“Bỏ nó lại?” Mạc Cầu lập tức lắc đầu. “Không được.”
Theo lý, những con đường hắn chọn đều là đường nhỏ, hễ có động là thay đổi phương hướng ngay. Hắn cũng rất chú ý đến vết bánh xe để lại, hẳn sẽ không bị người ta phát hiện mới phải.
Mấy nay trời mưa không dứt, thế mà đám truy binh ngày một lại gần, mặc cho hắn tìm đủ mọi cách để tránh né. Nguyên nhân vì sao hắn cũng có chút suy đoán. Trong tình huống này, giữ cái quan tài lại thì còn có thể liều mạng một phen, bỏ nó đi thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Hắn cũng không thể chỉ mang cái quan tài chứa hành thi mà vứt bỏ cỗ xe lừa được.
Cái hành thi kia không thể tiếp xúc với ánh sáng, nếu không sẽ tổn hại đến âm khí, thực lực đại giảm. Mà cái thứ gọi là âm khí kia người sống cũng không thể để nhiễm vào người. Trong thời gian ngắn còn đỡ, để nó tiếp xúc một thời gian dài cũng sẽ bị thương. Cũng may mấy ngày vừa rồi hắn liên tục nhỏ máu vào cái lệnh bài, hiện giờ hắn đã có thể hơi khống chế hành thi kia rồi.
Nếu phải đối mặt với cao thủ Hậu thiên, xem như hắn cũng có chút tiền vốn.
Những suy nghĩ trong đầu hắn tất nhiên là Tần Thanh Dung không biết, thấy hắn cương quyết như vậy thì lộ vẻ cảm khái.
“Sư đệ thật là người thủ tín. Đã nhận lời với cha ta, dẫu đường đi ngàn dặm, sinh tử khó lường mà vẫn quyết đưa ta đến phủ Đông An. Hiện nay chưa rõ truy binh thế nào, nguy cơ có thể đến trong sớm tối mà vẫn không bỏ rơi thi thể của bằng hữu. Ở dưới suối vàng, bằng hữu của ngươi mà biết, dẫu chết vì ngươi cũng không tiếc!”
Nói đến đây, ánh mắt nàng càng lộ vẻ phức tạp. Nàng nghĩ đến một người nàng đã từng đặt hết niềm tin, cuối cùng hóa ra lại là một tên tham lam độc ác. Mạc sư đệ võ nghệ bình thường, ngay cả nàng cũng không bằng mà lại làm những việc khiến cho nàng phải kính nể.
Thế gian, quả nhiên chỉ có thể biết mặt chứ không biết được lòng người!
Nàng cắn răng, nghiêm mặt nói.
“Sư đệ yên tâm, dù liều mạng ta cũng sẽ bảo vệ ngươi thoát khỏi đám truy binh kia.”
Mạc Cầu lộ vẻ ngơ ngác. Hắn không biết, trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi có bao nhiêu suy nghĩ đã trôi qua trong đầu Tần Thanh Dung.
Hai người đi thêm một đoạn nữa thì gặp phải chỗ núi bị lở. Muốn tiến lên chỉ có cách là đi đường vòng hoặc vượt qua khu rừng bên cạnh. Cả hai lựa chọn này đều có không ít rủi ro.
“Sư tỷ.” Mạc Cầu quan sát xung quanh một lúc rồi giải thích tình huống cho Thanh Dung biết, sau đó hắn hít sâu một hơi nói. “Đi đường vòng sợ khó tráng khỏi truy tung của bọn chúng, không bằng chúng ta mạo hiểm đi xuyên qua vùng núi này, đám người nha môn chưa chắc đã dám đuổi theo. Dù sao, sắp tới sẽ khó tránh khỏi một trận chém giết, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ từ bây giờ.”
“Ngươi có biện pháp rồi sao?” Tần Thanh Dung vội hỏi. “Bây giờ nên làm thế nào?”
“Việc này...”, Mạc Cầu hạ giọng nói nhỏ với nàng...
Không lâu sau, cỗ xe lừa mang theo cái quan tài đi vào trong rừng, tiếp sau đó hai người một trước một sau cũng đi theo.
Dưới cơn mưa đêm, Mạc Cầu tay cầm trường cung, lưng cõng hai túi tên di chuyển không một tiếng động. Tần Thanh Dung cũng bạo gan, một thân một mình lưu lại phía sau.
“Li...”
Trên trời, con diều hâu phát ra tiếng kêu báo hiệu.
“Rầm rầm...”
Mấy bóng người di chuyển vội vàng xông vào trong khu rừng.
Trên ngọn một cây đại thụ, Mạc Cầu nheo mắt nhìn mấy thân ảnh đang tiến về phía hai người, sắc mặt âm trầm. Xem ra người mà bọn hắn truy tìm đúng là mình.
Nếu là truy đuổi cỗ quan tài thì hẳn bọn chúng phải đuổi theo cái xe lừa mới đúng. Hiện giờ kế hoạch này xem ra khó thành rồi. Hắn không biết phải làm thế nào mới khiến cho địch nhân biết khó mà lui đây?
Vừa trầm ngâm, Mạc Cầu vừa giương cung cài tên, ánh mắt lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận