Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 312: Hắc ngục

Ở gần Xích Hỏa Phong là Uyên sơn Hắc ngục.
“Ục ục...”
Nham tương cuồn cuộn phun trào ở dưới, thỉnh thoảng lại có bọt khí bay ra từ trong nham tương rồi nổ tung giữa trời hóa thành thiên hỏa bắn ra tung tóe. Bên trong không gian mang màu xám là nhiệt độ đủ để nung chảy cả đá núi, sinh linh sống gần như tuyệt tích.
Tề Thanh với mái tóc đã trắng đi phía trước, chỉ về sau lưng Mạc Cầu giới thiệu.
“Nơi này chính là Uyên sơn Hắc ngục, là nơi giam giữ đạo tặc, cự phỉ, và cả những đệ tử phạm vào môn quy. Sư đệ yên tâm, trọng phạm đều bị nhốt ở phía dưới Địa hỏa Phế mạch, có các trưởng lão tông môn thay nhau trấn áp. Ở đây chúng ta chỉ có các phàm nhân phổ thông, một số khác đến đây chỉ để làm lao dịch. Phạm nhân bị đeo còng, tu vi và phạm lực đều bị ám chế nên rất an toàn...”
“Ô ngao...”
Hắn còn chưa dứt lời, bên dưới đột nhiên vang lên tiếng gầm, mấy chục mét liệt diễm bắn vào đá núi làm nóng chảy rất nhiều cự thạch, cự thạch sau đó hóa thành nham tương chảy thành dòng xuống dưới. Nếu đi ngang qua đó mà không có phòng bị, sợ là không chết cũng bị thương.
“Ây...” Tề Thanh há mồm. “Phía dưới này có một loại dị thú gọi là Hỏa Ngạc, nó có thể điều khiển hỏa hành chi lực, tính khí cũng hay đột nhiên nóng nảy, đề phòng một chút thì không sao.”
Nói xong hắn tiếp tục tiến về phía trước. Mạc Cầu vừa nhìn xuống vừa bước theo.
“Tề sư huynh, ta sẽ làm gì ở đây?”
“Thượng tầng hắc ngục chia làm mười hai khu vực, mỗi khu có hai người trông coi. Trước đây vài ngày khu Dậu có Lý sư huynh cáo bệnh trở lại cố hương thành ra trống một vị trí. Sau này sư đệ sẽ cùng với Trần sư huynh phụ trách mọi việc ở khu Dậu đó.” Tề Thanh đáp.
“Chỗ này không thu được nhiều cái tốt nhưng không có việc vặt và lại không nguy hiểm, sư đệ kiếm được chỗ này hẳn cũng phải bỏ ra không ít công sức đấy nhỉ?”
“Ừm.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. Không có việc vặt, lại không nguy hiểm nghĩa là hắn có thể an tâm tu luyện rồi. Xem ra Mục Tình quả thực đáng tin, chỗ nàng tìm rất phù hợp với yêu cầu của hắn.
“Sư huynh vừa mới nói, Lý sư huynh ở khu Dậu cáo bệnh trở lại cố hương, thế nghĩa là rời khỏi tông môn sao?” Mạc Cầu mở miệng hỏi.
“Ừm.” Tề Thanh gật đầu. “Tu hành gian nan, những người đạt được thành tựu lại càng ít, đệ tử ngoại môn ngoài sáu mươi đều có thể xin rút lui. Đệ tử nội môn thì không được. Đó là một trong rất ít nhưng điểm tốt của đệ tử ngoại môn chúng ta so với đệ tử nội môn.”
Còn như đệ tử chân truyền thì... thân phận của bọn họ đã bị tông môn giữ kín, khóa chặt ngay từ đầu rồi.
“Tề sư huynh, ta có một việc không hiểu.” Mạc Cầu hơi chút trầm tư rồi mới nói ra nghi hoặc trong lòng mình. “Vì sao trụ sở của Tiên gia môn phái đều ở những nơi xa xôi, cách xa thành trì phàm nhân như vậy?”
“Ha ha...”, Tề sư huynh nghe hắn hỏi thì cười khẽ, hắn lắc đầu đáp. “Ta thật quên mất, sư đệ là đệ tử ngoại môn nhưng vẫn còn là phàm nhân chưa tu ra pháp lực. Chờ đến lúc sư đệ tu thành pháp lực bước vào Tiên đồ thì sẽ rõ vì sao Tiên với người phàm lại khó mà ở chung với nhau được.”
Thấy Mạc Cầu vẫn còn chưa hiểu lăm, hắn dừng bước, buồn bã nói.
“Tu Tiên giả vô cấu vô hạ, pháp nhãn thông thấu, mọi cảm giác đều viễn siêu so với thường nhân. Người phàm dù thanh tẩy sạch sẽ, có cố giấu đi ô trọc ở nhục thân thì trừ phi chúng ta phong bế cảm giác, không ở trạng thái tu hành nếu không rất ít người có thể thích ứng được với những vấn đề phát sinh trên người họ. Huống hồ... khí cơ trời đất biến huyễn vô tận, nơi phàm nhân ở phần lớn đều là trọc khí dày đặc, linh khí mỏng manh. Ngay cả kinh đô hoàng triều là nơi có Long mạch thì linh khí cũng thua xa cái Lăng Vân sơn mạch này. Trừ phi người đó không muốn tu vi tiến triển, còn đã là người mang đại đạo trong lòng, bọn họ đều tách ra để sống riêng.”
Mạc Cầu suy nghĩ một chút rồi chậm rãi gật đầu. Khó trách Lục phủ chọn ra một nơi trung tâm lớn như vậy rồi lại ngăn cách người thường tiến vào, có nhiều tán tu rõ ràng rất cần lực lượng của phàm nhân nhưng cũng toàn ở nơi dã ngoại hoang vu.
Tông môn đại phái thì càng khoa trương hơn, bọn họ đều chọn nơi ít người lui tới, người thường khó mà tìm thấy được. Do đó mà Tiên duyên cũng càng hiếm gặp hơn.
Việc đệ tử ngoại môn sau khi già có khả năng trở lại nơi ở của phàm nhân như ở Thương Vũ Phái không phải không có. Các thế gia tu Tiên thịnh suy thất thường cũng một phần bởi nguyên nhân này.
Còn như Linh khí... người có được thiên phú tu hành thì khí tức sẽ hòa cùng với khí tức của thiên địa, có thể mượn nhờ linh khí để tăng tốc độ tu hành của mình. Linh thạch trở thành loại tiền tệ thông dụng dành cho người tu hành cũng bởi vì nó nội uẩn linh khí ở trong. Phàm nhân không cảm nhận được linh khí này.
Ngay cả Tiên thiên cũng mở thiếu những khiếu huyệt mấu chốt nên khó phát hiện ra biến hóa của khí cơ trong thiên địa.
“Phía trước là tới rồi.” Hai người đi đến một con đường rải đá, Tề Thanh chỉ về phía trước rồi nói. “Chủ quản Hắc ngục có ba vị, Túy đạo nhân là tiền bối trong tôn môn nhưng hầu như không ở đây. Lộc sư huynh là đệ tử nội môn đỉnh phong, là đệ tử có triển vọng trở thành chân truyền. Bình thường hắn tu hành phía dưới hỏa mạch cho nên người chúng ta hay gặp nhất chính là Hỏa Tí Tiên Viên bạch Cốc Dật, Bạch sư huynh.”
Đi vào con đường bằng đá, phía trước ngọn núi xuất hiện một cái thạch điện rộng lớn được điều khắc mà thành. Trước cửa điện có mấy tội nhân đeo còng đang quét dọn bụi đất, thi thoảng cũng có nữ tỳ mặc quần áo giản dị ra vào.
Tiến vào đại điện, ở chính giữa có một người đang ngồi ngay ngắn. Người này mặc đạo sam tướng mạo gầy gò, mặt mũi ẩn hàm sắc bén. Hắn chính là đệ tử nội môn Hỏa Tí Tiên Viên Bạch Cốc Dật.
Người này là tu sĩ Luyện khí kỳ tầng thứ mười, tinh thông pháp thuật hỏa hành đã tọa trấn ở Uyên sơn Hắc ngục hai mươi năm nay.
“Mạc sư đệ phải không?” Thấy hai người đi vào, Bạch Cốc Dật đứng dậy cười sang sảng. “Có thể được Lãnh tiên tử ở Mê Nguyệt Phong mở lời giới thiệu, sư đệ thật là người có bản lãnh đó. Vi huynh bội phục!”
Lãnh tiên tử?
Có lẽ là Mục Tình, tính cách của nàng ấy cũng tương xứng với cái ngoại hiệu này. Mạc Cầu nghĩ trong lòng một chút rồi chắp tay, mở miệng nói.
“Mạc Cầu gặp qua sư huynh. Sư đệ mới đến còn chưa hiểu biết, nếu có chỗ nào chưa thỏa đáng xin sư huynh rộng lòng tha thứ cho.”
“Chuyện nhỏ.” Bạch Cốc Dật vung tay lên. “Cùng là người trong nhà cả không cần phải khách khí. Sau này nếu có việc gì thì cứ tới tìm ta.”
Sau mấy câu xã giao khách khí, có một vị lão giả bước vào đại điện, hướng lên trên khom người rồi thưa. “Bạch sư huynh, ngươi tìm ta?”
“Ừm.” Nhìn thấy người đến, sắc mặt Bạch Cốc Dật hơi trầm xuống, hắn đưa tay chỉ về phía Mạc Cầu nói. “Trần sư đệ, vị này là Mạc Cầu sư đệ vừa mới tới, sau này sẽ theo ngươi phụ trách mọi việc ở khu Dậu. Mạc sư đệ, hắn gọi là Trần Thuần. Đừng nhìn hắn tuổi tác đã lớn nhưng do nhập môn muộn nên bây giờ tu vi mới đến Luyện khí tầng bảy.”
“Mạc sư đệ hả?” Trần Thuần sững sờ. “Không phải nói...”
“Nói cái gì?” Hai mắt Bạch Cốc Dật sa sầm. “Ta đã nói trước với ngươi là hôm nay có việc mà vẫn đến muộn như vậy. Ta xem ngươi càng ngày càng bại hoại rồi. Nếu không cố gắng được thì học theo Lý sư đệ về nhà dưỡng lão đi, đừng gây phiền toái cho ta nữa.”
“Dạ dạ...”, Trần Thuần nghe vậy thì cười gượng, hắn khúm núm gật đầu.
“Đi thôi.” Bạch Cốc Dật ra vẻ rất không thích Trần Thuần, hắn vung tay lên. “Mạc sư đệ, ngươi đi theo hắn làm quen một chút nơi này, mấy ngày nữa ta sẽ bày tiệc mời khách vì ngươi.”
“Không cần phải phiền phức như thế.” Mạc Cầu chắp tay. “ Mạc mỗ xin cáo từ.”
Đưa mắt nhìn mấy người rời đi cho đến lúc khuất hẳn, Bạch Cốc Dật nở ra một nụ cười. “Thúc tổ.”
Lúc này, một người trẻ tuổi từ phía sau đi ra, vẻ mặt có chút không cam lòng.
“Chúng ta vất vả lắm mới đuổi được tên họ Lý kia đi, danh ngạch trông coi khu Dậu phải thuộc về ta mới đúng, thế mà lại bị cái tên họ Mạc kia lấy mất.”
“Ta cũng không ngờ.” Bạch Cốc Dật quay người trở lại ghế ngồi, sắc mặt âm trầm. “Nhưng Mục Tình không phải người dễ trêu vào đâu. Chúng ta không thể không nể mặt nàng, mà người này cũng không tầm thường.”
“Không tầm thường?” Người trẻ tuổi ra vẻ khinh thường. “Hắn chỉ là một phàm nhân, ngay cả pháp lực cũng không có, chắc cũng nhờ quan hệ mà trở thành đệ tử ngoại môn thôi.”
“Đúng là hắn nhờ quan hệ.” Bạch Cốc Dật quét mắt nhìn người trẻ tuổi rồi chậm rãi nói. “Nhưng hắn quan hệ với đệ tử chân truyền của Yển Tông đó.”
“Yển Tông. Chân truyền?” Người trẻ tuổi nghe xong thì tái mặt. “Sao có thể như vậy được?”
Thực lực của Yển Tông mạnh hơn Thương Vũ Phái nhiều, địa vị của đệ tử chân truyền nơi đó lại càng không thấp. Ngay cả tiền bối Đạo cơ ở tông môn cũng phải nể mặt mũi những người này.
“Ta có hỏi thăm một chút thông tin về hắn.” Bạch Cốc Dật mở miệng. “Người này đến từ Tiên đảo, bản thân hắn cũng tinh thông Yển sư tạo vật. Tuy hắn chỉ là một Tiên thiên phàm nhân nhưng thực lực không yếu. Vài ngày trước hắn liên thủ đánh chết một đệ tử nội môn của Cửu Sát Điện.”
“Ngươi cũng biết.” Hắn than nhẹ một tiếng rồi nói tiếp. “Người đến từ Tiên đảo đều có thiên phú rất cao. Mấy vị Đạo cơ trong tông môn quá nửa đều đến từ nơi này. Hắn lại là đại sư huynh của nhóm đệ tử đến từ nơi ấy, dù không có tu ra thành quả to lớn gì thì sợ là cũng có không ít quan hệ. Lại thêm có Mục Tình mở miệng nói giúp nên ta khó mà cự tuyệt được.”
“A!” Người trẻ tuổi sững sờ. “Hắn có bối sảnh sâu như vậy sao?”
“Cũng không hẳn vậy.” Bạch Cốc Dật lắc đầu. “Tinh thông Yển sư tạo vật nhưng lại không thể bái nhập vào Yển Tông thì quan hệ của hắn cũng chưa phải đã tốt. Còn những vấn đề khác trước mắt chưa rõ sâu cạn ra sao, tạm thời ngươi nên chịu ủy khuất một chút.”
“Ta chịu một chút ủy khuất không tính là gì.” Người trẻ tuổi than. “Chỉ sợ ảnh hưởng đến đại sự của thúc tổ.”
“Không sao.” Bạch Cốc Dật nhắm mắt lại. “Một chút sát khí, hỏa tinh, linh quáng, ít một chút cũng đủ chèo chống. Huống hồ việc hắn muốn làm cũng phải dựa vào tay những người khác, hẳn sẽ có biện pháp.”
“Rõ.” Người trẻ tuổi liền đáp.
Trần Thuần đã hơn tám mươi tuổi nhưng nghe ngữ khí của hắn thì không thấy có ý định cáo bệnh trở lại quê hương. Gia tộc trước đây của lão sớm đã diệt vong, có một vị tôn nữ duy nhất thì cũng đã bái nhập vào Mê Nguyệt Phong rồi. Thương Vũ Phái chính là gia đình của lão.
“Sư đệ, ta đã lớn tuổi mắt mờ, mọi việc ở khu Dậu sẽ phải dựa vào ngươi là chính đó.”
Dọc con đường bằng đá, Trần Thuần vừa đi vừa chậm rãi mở miệng nói. “Nhưng ngươi yên tâm, hầu hết mọi việc đều có người dưới đi làm, ngươi chỉ cần quản lý tốt vài người là đủ.”
“Đến khu Dậu rồi.”
Phía trước nham tương sôi sục, liệt diễm bừng bừng, có một phòng ốc làm bằng cương thiết đập vào mắt hắn. Phòng ốc trên núi cái nào cũng đen như mực, mỗi huyệt đạo đều có rất nhiều xiềng xích bám vào.
“Ngoại trừ việc trông giữ tội phạm cho tông môn, việc quan trọng nhất chúng ta phải làm là mỗi tháng nộp lên một lượng sản phẩm nhất định bao gồm hỏa tinh, sát khí và khoáng thạch...”
Trần Thuần giải thích.
“Những thứ đó mỗi tháng đều có hạn ngạch, ngươi chia cho đám tội phạm ở dưới là được. Nếu có thể nộp lên nhiều thì tông môn sẽ có ban thưởng, có điều ta khuyên ngươi đừng có hi vọng quá lớn. Ta ở đây đã nhiều năm như vậy, có rất ít tháng có thể thể giao nộp trên hạn mức.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. Hắn không để tâm đến công việc, chỉ cần tìm một nơi an ổn để tập trung vào việc tu hành mà thôi. Hắn muốn trong thời gian một năm phải tu Vạn Tượng Công đạt đến viên mãn.
Sau đó... thử nghiệm tu thành pháp lực!
“Hô!”
Hít sâu một hơi, khí tức nóng rực chui vào phổi liền bị nhục thân tiêu hóa rồi hóa thành chất dinh dưỡng cho Hỏa Sát chân cương. Nơi này là một nơi rất thích hợp để tu luyện môn pháp quyết này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận