Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 490: Đan châu

Thân ảnh hiện ra trên mặt thuỷ kính làm Mạc Cầu chau mày lại, trong lòng dâng lên một cỗ hàn ý.
Trùng Ma Độc Cô Vô Minh!
Người này mang đến cho hắn cả giác sinh tử trước nay chưa từng có. Có điều qua thuỷ kính hắn nhận ra người kia chỉ giống như Trùng Mà mà không phải bản tôn của đối phương. Trong hư không đang có một đầu Thiên Túc ngô công dài hơn mười trượng cuốn theo phong vân bổ nhào về ai đó.
Ngàn cái chân ngô công như ngàn lưỡi dao làm dấy lên phong vân cuồng quyển, tiếng gió rít vào ảnh hưởng đến một vùng rộng tới trăm dặm. Uy thế này mặc dù to lớn nhưng còn xa mới theo kịp Trùng Ma.
Hắn có nghe Độc Cô Vô Minh có vài vị đệ tử trong đó đại đệ tử chính là một đầu Thiên Túc ngô công, người đó tu vi cũng là Kim Đan, có lẽ chính là vị này.
Đối thủ của y có dáng người khôi ngô, hình thể cường tráng, thân cao hơn một trượng nhìn giống một cự nhân.
Tông sư Kim Đan Nhạc Thủ Dương của Bắc Đấu Cung!
Đối mặt với thế công của đối phương, Nhạc Thủ Dương mặt không đổi sắc, thần tình lãnh túc nắm thẳng tay đập tới. Người này thân cao hơn một trượng, so với người thường thì cao lớn hơn nhiều nhưng đứng trước Ngô công dài đến hơn mười trượng lại không thể so được. Một quyền đánh ra uy thế không hiện mà mặt thuỷ kính trước người Mạc Cầu lại đột nhiên nổ tung.
Hắn cau mày, bàn tay nhanh chóng bấm pháp quyết, thuỷ kính lại một lần nữa hiện ra cảnh tượng bên ngoài, nhưng vị trí đã lùi xa hơn một chút. Quanh động phủ này hơn trăm dặm hắn đã thả ra gần vạn con khôi lỗi phi trùng để cảnh giác. Thông qua Thiên cơ bí pháp hắn có thể nhòm ngó ngoại giới. Cụ thể tình huống giao thủ thế nào không phải lúc nào Mạc Cầu cũng thấy, nhưng hắn có thể thấy đầu ngô công kia rõ ràng đang rơi vào hạ phong.
Nhạc Thủ Dương chân đập hư không, đạo bào trên người tung bay, theo động tác của hắn, một phương thiên địa phong vân cũng biến đổi theo.
Niệm động pháp tuỳ!
“Oanh!”
Chân trời như thể bị xé rách, ánh sáng hiện ra chói mắt kéo theo mấy chục cái chân ngô công bị vỡ nát.
Tuần sơn tế lễ diễn ra ba ngàn năm nay chưa từng có cao thủ Kim Đan chân chính xuất thủ, đừng nói tới liều mạng chiến đấu. Hôm nay chính là ngoại lệ. Thiên Tà Minh phản công đã làm cho Thái Ất Tông giận dữ, tông sư Kim Đan cuối cùng cũng ra tay.
“Kít…”
Thiên Túc ngô công hoảng sợ gào thét, giáp xác trên người rung lên. Thiên địa linh khí nồng đậm quanh người bị thân thể to lớn của nó điên cuồng hấp thu, sau đó như nhiên liệu bộc phát thôi động ngàn cái chân còn lại.
“Xì…”
Trăm ngàn đạo hư ảnh đâm rách hư không, theo những quỹ tích bất đồng lao về phía Nhạc Thủ Dương, kèm theo đó là một tiếng. “Định!
Âm thanh phiêu miểu mang theo rung động, không trung đẩy ra từng tầng gợn sóng lao đi với tốc độ kinh người, trong chớp mắt đã ra ngoài trăm dặm. Những nơi gợn sóng đi qua ngũ hành chi lực bị đình trệ, thiên địa khí cơ không còn lưu chuyển, vạn vật trở nên yên tĩnh.
Mạc Cầu đang cách không theo dõi tình huống cũng bị dừng lại.
Chớp mắt sau đó…
“Phá!”
Giống như mặt kính đột ngột vỡ nát, vô số cảnh sắc xuất hiện bên trong mặt thuỷ kính.
“Không ổn!”
Mạc Cầu biến sắc, hắn vội vã biến đổi ấn quyết tìm kiếm những con phi trùng khôi lỗi còn sống bên ngoài. Thời gian không qua được bao lâu mà gần vạn phi trùng hắn thả ra đã tổn thất mất hơn nửa, uy lực công kích của tông sư Kim Đan quả thực kinh khủng.
Thật may có một số phi trùng ở xa nên chưa bị liên luỵ. Pháp quyết thực hiện xong, hình ảnh lại một lần nữa hiện ra. Vừa rồi hắn không nhìn nhầm, trên mặt thuỷ kính đúng là có sự xuất hiện của một người thứ ba. Người này ngự sử Uyên Ương Việt, đột ngột xuất hiện sau lưng Nhạc Thủ Dương rồi chém xuống.
Thiên Túc ngô công thấy vậy thì hưng phấn gào thét, nó há miệng phun ra một đoàn khói đen.
“Hừ!”
Đối mặt với biến cố đột nhiên xảy ra, Nhạc Thủ Dương vẫn giữ vẻ lạnh lùng, chỉ hừ lạnh một tiếng. Năm ngón tay hắn mở rộng trùm về hướng Thiên Túc ngô công mà không tránh né, để mặc pháp bảo đánh lên đỉnh đầu mình.
“Phốc!”
Đại thủ cầm nã tứ phương, con ngô công dài hơn mười trượng cũng bị tóm lấy.
“Bành!”
Uyên Ương Việt chém xuống, đỉnh đầu Nhạc Thủ Dương hiện ra ánh sáng hỗn độn, toàn thân chỉ hơi lảo đảo.
“Chết đi.”
Nhạc Thủ Dương quát khẽ một tiếng, một cái đại ấn mang màu sắc cổ hoàng từ trống rỗng xuất hiện, xoay tròn giữa trời rồi đập xuống Thiên Túc ngô công, đồng thời tay áo dài của hắn vung lên tựa như trong tay áo có càn khôn trùm về phía người còn lại.
“Oanh…”
Tay áo vần vũ kéo theo tiếng sấm nổ vang trời, mấy ngọn núi ở xa xa cũng bị rung chấn. Người kia cầm Uyên Ương Việt trong tay biến sắc, không kịp nghĩ nhiều, thân hình ro rút lại rồi biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.
“Muốn chạy trốn?”
Nhạc Thủ Dương hừ lạnh, hắn đạp chân xuống, cả người như thuấn di xuất hiện bên ngoài cách đó vài dặm. Vài tia sáng loé lên đã không thấy tăm hơi, chỉ còn đại ấn kia lại một lần nữa đập xuống. Thiên Túc ngô công bị đánh ép xuống mặt đất, sau đó đại ấn xoay tròn hoá thành một đạo lưu quang bao theo chủ nhân.
Màn đấu pháp vừa rồi diễn ra cực kỳ thảm liệt nhưng thời gian lại không kéo dài. Tiếng nổ lớn chỉ thoáng hiện lên là đã tiêu tán, không gian lại trở về yên tĩnh.
Mạc Cầu chớp mắt, đôi mắt nhìn thấu qua thuỷ kính tới vị trí con Thiên Túc ngô công rơi xuống đất.
Nó có chết hay không?
Hẳn là chết rồi, nếu không Nhạc Thủ Dương sẽ không bỏ nó đấy để đuổi theo người kia.
Một tông sư Kim Đan cứ thế chết đi…
Mạc Cầu cảm thấy hô hấp dần nhanh lên, huyết dịch cũng dâng trào.
“Ực…”
Cổ họng hắn máy động.
“Bạch!”
Trên mặt thuỷ kính đột nhiên xuất hiện hai đạo lưu quang hướng về vị trí thi thể của Thiên Túc ngô công mà đánh tới. Vậy là chứng kiến trận đấu pháp vừa rồi không chỉ có Mạc Cầu. Hai người kia nhìn thấy nhau có vẻ chân chừ rồi nhanh chóng phân ra hai hướng mà đi. Thi thể Thiên Túc ngô công đủ lớn, hai người thừa sức chia nhau mà không cần phải tranh đấu làm gì.
“Tê tê…”
Đột nhiên mặt đất vọng lên tiếng gầm gừ, thân thể Ngô công lắc lư chậm rãi đứng lên, sau một khắc thân thể to lớn của nó lung lay mấy lần rồi lại ầm ầm đổ xuống. kéo theo bụi bặm mù mịt.
Tình huống này…
Mạc Cầu chớp mắt.
“Động thủ!”
Hai người kia cũng đủ quyết đoán, vừa liếc nhìn nhau đã cùng xuất thủ đánh tới Ngô công.
“Coong!”
Kiếm quang loé lên đâm thẳng về nơi yếu hại của ngô công. Với thực lực của hai người, nếu Thiên Túc ngô công còn ở tình trạng toàn thịnh thì không thể làm bị thương nó được, ngay việc tới gần nó đã là điều vọng tưởng. Chỉ là tình hình lúc này đã khác.
Một đạo kiếm quang thấu thể mà vào, công kích trực tiếp lên sọ não khiến nó toái liệt, một đạo kiếm quang khác dọc theo khớp nối chém vào bảy tấc.
“Rống!”
Tiếng rống giận dữ vang lên, trong thanh âm vừa có phẫn nộ, có không cam lòng và cả bi thống. Bản thân nó chưa từng nghĩ có một ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh bị hai tên tiểu bối khi nhục thế này.
“Tê tê…”
Thiên Túc ngô công ngẩng cao đầu, tiếng gầm gừ lại vang lên, nỗi bất cam đã không còn mà chỉ còn sự giận dữ. Âm thanh vang lên chứa đầy thần niệm của tu sĩ Kim Đan, nó giống như ngàn vạn cương đao vô hình bao phủ bốn phương tám hướng. Ý niệm thần hồn của hai người kia giống như vị cắt gọt vạn lần, thức hải trở nên trống rỗng, hai đạo lưu quang liền đình trệ, lung lay rồi rơi xuống.
“Tê…”
Tiếng không khí vần vũ không ngừng vang lên. Qua đám phi trùng Mạc Cầu vẫn có thể cảm giác được hoả hành linh khí trong thiên địa đang điên cuồng hội tụ về vị trí của ngô công, sau đó từ vô hình hoá thành hữu hình giống như một khối khí cầu cấp tốc bành trướng.
“Oanh!”
Liệt diễm bao phủ, đầu tiên là xé rách thân thể Thiên Túc ngô công, sau đó cuồng quyển tứ phương, hai đạo lưu quang kia hơi chao đảo một chút đã bị xé tan thành từng mảnh. Ngoài ra còn có một đạo lưu quang ám trầm không biết hiển lộ lúc nào cũng bị đốt cháy thành than.
Thật ngoan độc!
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại. Uy năng bực này sợ là có thể so với mười tám cái Tử Mẫu Bí Ma Thần Lôi cùng bộc phát một lúc. Con Thiên Túc ngô công này không cam lòng chết trong tay người khác nên chọn cách tự bạo, thuận tiện kéo theo đám mấy người muốn hại nó đi theo.
Ý niệm vừa hiện ra, hai mắt Mạc Cầu đột nhiên sáng lên.
“Bạch!”
Mấy đạo kim quang hoả diễm bạo tạc nhờ lực đẩy tán ra bốn phía, trong đó có một đạo vừa mới lướt qua phi trùng hắn đã thả, dù thời gian chỉ trong một sát na nhưng hắn đã kịp nhận ra tinh nguyên kinh khủng bên trong.
Đan châu!
Nghe nói ngô công không ngưng kết nội đan nhưng mỗi một tiết thân đều có một viên Đan châu. Vật này chính là tinh nguyên bản thân ngô công. Đệ tử Trùng Ma tu hành Vạn Linh Huyền Công, mang tự thân hoá thành dị loại, thật không ngờ cũng hình thành nên Đan châu này. Có điều Mạc Cầu không biết vì sao ngô công có cả trăm đoạn thân thể mà chỉ thấy có mấy viên Đan châu bay ra.
“Đi.”
Một viên Đan châu đánh vỡ đá núi rơi vào một mảnh tuỷ vực, vừa hay vị trí ở cách động phủ của Mạc Cầu không xa.
Đan châu không phải nội đan nhưng cũng giống như nội đan. Mạc Cầu chớp mắt, thân hiện loé lên đã biến mất tại chỗ, bay thẳng ra ngoại giới. Cùng lúc đó, một đoá mây trắng đang trôi nổi bỗng run lên hoá thành một đạo hư ảnh lao thẳng tới một đạo kim quang.
Tại một vị trí khác, mặt đất đột nhiên nứt ra như quái vật há miệng táp về phía đạo kim quang đang bay lượn kia. Hơn mười đạo độn quang khác từ xa xa hiển hiện cùng bổ nhào về một chỗ.
“Coong!”
Một đạo kiếm quang màu đỏ hiện ra từ hư không. Trước đây không lâu Mạc Cầu mới lấy Thần Hồn Ngự Kiếm Chân quyết tế luyện Thiên Lôi Kiếm, phát ra tiếng rung động rất nhỏ như thể hiện sự hưng phấn của mình. Kiếm quang xông thẳng lên thời không, kiếm ý dũng mãnh kèm theo kiếm quang du tẩu nhưng lại rất linh hoạt, nhẹ nhàng.
Lôi đình vốn bá đạo, kiếm ý thì linh động, cả hai tương hợp với nhau mà trở nên như thế. Mạc Cầu ngự kiếm phi hành giống như một tia hồ quang xẹt qua hư không, trong chớp mắt đã xuất hiện ở nơi Đan châu rơi xuống, nhưng nơi này đã có một người khác.
Người này dáng người thấp bé, mặc áo bào màu vàng đang cầm Đan châu trong tay nhìn Mạc Cầu nhếch miệng cười.
“Đạo hữu, ta tới trước một bước rồi.”
Nói xong trường bào trên người này hư động, một cỗ âm phong quỷ dị bao trùm, thân hình đối phương nhanh chóng ẩn vào trong đó đồng thời há miệng hét lớn.
“Chư vị, Đan châu trong tay người này, chớ để hắn chạy thoát!”
Mạc Cầu nhướng mày. Đối phương la lên như thế cốt để thế cục hỗn loạn mà thừa cơ rời đi. Đan châu hiện thế, những người vây xem đã sớm không chịu nổi, ở phía sau liền nhanh chóng có mười mấy người chạy tới, trong đó có hai tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ.
Kỳ vật thế này không ai muốn dễ dàng buông bỏ. Mạc Cầu ở gần nên mới tới nhanh như vậy, thế mà vẫn bị chậm một bước.
“A…”
Hắn quát lên một tiếng rồi khẽ lắc đầu. “Các hạ đã nói như thế, nếu Mạc mỗ không có được Đan châu vào tay thì chẳng phải đã phụ hảo ý của ngươi sao.”
Vừa dứt lời, Thiên Lôi Kiếm đã xuất thủ. Mạc Cầu là người mang tuyệt đỉnh kiếm thuật, thời khắc ngự sử Thiên Lôi Kiếm, tốc độ di chuyển có thể so với Đạo cơ hậu kỳ, sau khi tu thành Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết thì tốc độ lại càng tăng lên gấp đôi.
Kiếm xuất ra hư không liền ngưng đọng, không khí tựa như cũng đặc quánh lại, tốc độ độn đi của người kia trong mắt Mạc Cầu chẳng khác nào ốc sên đang từ tốn bò trườn.
Kiếm quang loé sáng, nó nhanh chóng phá vỡ lớp phòng ngự trên người đối phương, chỉ một kiếm đã tiễu sát người này tại chỗ. Lúc trước Mạc Cầu muốn đối phó với tu sĩ Đạo cơ trung kỳ cũng phải có thời gian thiết đặt trận địa rồi mới sẵn sàng nghênh đón, hiện giờ hắn có thể giải quyết nhanh chóng gọn gàng.
Đan châu tới tay rồi, phiền phức mới chính thức bắt đầu.
“Tiểu tử, mau lưu lại Đan châu, ta sẽ tha cho một mạng.”
Từ phía sau vang lên tiếng rống giận dữ, sau đó là mấy chục đạo linh quang các loại điên cuồng oanh tạc về vị trí của Mạc Cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận