Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 188: Tuyệt Tâm Chỉ

Trong rừng có mấy người áo đen đang tụ tập lại một chỗ.
“Công tử.” Một người chắp tay ôm quyền. “Bây giờ mà không ra tay, phía trước là quan đạo, lúc đó mới ra tay sợ sẽ gặp phải phiền phức.”
“Không sao.” Trên ngọn cây, một vị công tử mặc áo trắng nhẹ khoát tay. “Nhiếp Vạn Lý trúng Tuyệt Tâm Chỉ của ta, độc kình đã vào trong cơ thể, muốn cứu sống hắn không phải chuyện đơn giản. Một tên Mạc Cầu nho nhỏ...”
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh mang vẻ khinh thường vang lên.
“Công tử.” Người áo đen ra vẻ chần chừ. “Ti chức nghe nói, tiểu thần y Mạc Cầu tuy chưa nhiều tuổi nhưng lại có y thuật cao thâm, là người được Linh Tố Phái ca tụng có thiên phú y đạo mấy chục năm nay mới thất. Nhỡ ra...”
“Không có nhỡ ra gì cả.” Sắc mặt vị công tử trầm xuống.
“Thiên phú cao nhất trong mấy chục năm nay ở Linh Tố Phái thì sao? Danh hiệu đó liệu hắn có thực sự xứng đáng? Hơn nữa,” hắn nhếch miệng. “Dù họ Mạc kia có cứu Nhiếp Vạn Lý tỉnh lại, không cần chúng ta phải xuất thủ cũng sẽ có người khác.”
“Vâng.” Người áo đen nghe vậy thì gật đầu.
“Mạc Cầu. Linh Tố Phái.” Đứng trên ngọn cây nhìn đội xe ngựa đi vào quan đạo, công tử mặc áo trắng chớp mắt. “Ta còn muốn xem xem tên thần y này có thể giải được Tuyệt Tâm Chỉ đã không xuất thế hơn hai mươi năm qua của ta không!”
“Xuy!”
Trương Tử Lăng khẽ vung roi, xe ngựa dừng lại. Hứa Việt đã xuống trước, hắn kéo rèm.
“Mạc đại phu, chúng ta đến rồi.”
“Ừ.” Mạc Cầu gật đầu. Hắn mặc thêm cái áo choàng bên ngoài rồi bước xuống xe. Sau khi tu hành Hắc Sát Chân Thân, làn da hắn lại ngày một trắng ra. Tướng mạo hắn không có đột biến gì nhưng làn da trắng lại mang cho người khác cảm giác hắn khá yếu đuối. Dưới sự bảo vệ của hai người, hắn trông giống một công tử con nhà hào môn quen được chăm bẵm. Việc này với hắn cũng có chỗ tốt, giúp hắn che giấu thực lực. Hai người Trương Tử Lăng, Hứa Việt đều không biết thực lực của hắn nông sâu thế nào.
Đứng trước trang viên, Mạc Cầu dừng chân, ngẩng đầu.
Nhiếp gia trang ở phủ Đông An có thanh danh không nhỏ. Đại trang chủ Nhiếp Vạn Lý, nhị trang chủ Nhiếp Hoành Hành đều là cao thủ nhất lưu, tứ trang chủ Nhiếp Hải lại giỏi giao tiếp.
Diện tích trang viên rất rộng. Nghe nói trước đây chỗ này là một thôn trang, về sau Nhiếp gia quật khởi mới xây dựng thành như hiện nay. Bên trong có mấy trăm hộ dân sinh sống, dân số đến hơn ngàn người. Người nào cũng tập võ, thế lực không hề thua kém Phú Quý Sơn Trang.
“Mạc huynh.” Nhiếp Vinh tung người xuống ngựa, đi trước dẫn đường. “Mời vào.” Đồng thời hắn hướng vào trong nội viện hô lớn. “Người đã tới, mau đi thông báo cho Tứ thúc và mẫu thân để họ nghênh tiếp Mạc đại phu.”
“Không cần phải vậy.” Mạc Cầu khoát tay. “Xem bệnh quan trọng, không cần kinh động đến mọi người. Nhiếp huynh mau dẫn ta đi xem thương thế của Nhiếp trang chủ thế nào.”
Nhiếp Vinh cũng là thanh niên tài tuấn, tuổi vừa hai lăm hai sáu nhưng đã có chân khí ngoại phóng, giao du rộng lớn với nhiều người. Tuy hắn còn thua kém những người có mặt trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng một chút nhưng so với thế hệ trẻ bình thường thì hắn cũng đứng ở hàng đầu rồi.
Việc hắn muốn kết bạn với Mạc Cầu cũng là việc bình thường.
“Vâng.” Nhiếp Vinh đáp lời, phất tay ra hiệu cho đám tôi tớ rồi sải bước đi về sau hậu viện.
Vừa mới bước vào hậu viện, Tứ gia Nhiếp Hải đã mang theo mấy người vẻ mặt lo lắng tiến đến nghênh đón. Mọi người chào hỏi qua loa rồi nhanh chóng tiến vào phòng ngủ.
Mới chỉ qua một ngày mà thân thể Nhiếp trang chủ đang hôn mê đã có vẻ chống đỡ không nổi, tóc tai khô héo, da dẻ nhăn nheo. Hiện giờ nhìn hắn giống một lão giả gần đất xa trời, không còn phong thái ngời ngời như lúc trước.
Trước đó ít ngày Mạc Cầu đã gặp qua đối phương trong một buổi yến tiệc, da dẻ Nhiếp Vạn Lý hồng hào, tinh lực sung mãn khác hẳn bây giờ.
“Sao lại như vậy?” Nhiếp Vinh biến sắc. “Cha ta...”
Hắn mới đi chưa được bao lâu, tình trạng của cha hắn đã thay đổi nhanh đến chóng mặt.
“Lão hủ cũng không biết vì sao.” Tiền lão cúi đầu ra vẻ đắng chát. “Sau khi phong mạch, thương thế trong cơ thể trang chủ đã ổn định nhưng thân thể lại như bị rút tủy bạt gân, gầy đi nhanh chóng.”
“Để ta xem một chút.” Mạc Cầu cởi áo choàng đưa cho Trương Tử Lăng. “Những người không liên quan mau ra ngoài.”
“Vâng.”
Nhiếp tứ gia phất tay bảo mấy người lui ra, chỉ có hắn và Nhiếp Vinh, Tiền lão ở lại.
Mạc Cầu lại gần bên giường, lấy tay đè lên mạch môn của đối phương. Một khắc sau, hai hàng lông mày hắn nhíu lại. Hơi chần chừ một lúc, hắn đưa tay cơi bớt quần áo trước ngực bệnh nhân sau đó vung tay lên, mấy cây ngân châm đã đâm vào yếu huyệt.
“Xì...”
Ngân châm đâm vào cơ thể, lồng ngực bệnh nhân liền hiện ra từng tia màu trắng che giấu đi một vùng da đỏ thẫm.
“Cái này là...”, Nhiếp tứ gia bước lại gần, sắc mặt biến đổi. “Chưởng ẩn!”
“Chưa hết.” Mạc Cầu lắc đầu đưa tay chỉ vào chưởng ấn rồi trầm giọng. “Chỗ này nhìn như bình thường, kỳ thực da thịt bên trong đã thối nát, hẳn là bị đối phương từ chính diện điểm trúng một chỉ.”
Nói đến đây hắn ra vẻ khó hiểu. “Việc này... có chút kỳ quái.”
“Chính diện?” Nhiếp Vinh sững người. “Với thực lực của cha ta, làm sao có thể bị người ta đánh một chưởng chính diện được? Người ra tay chẳng lẽ là cao thủ Tiên thiên?”
“Không có khả năng đó.” Nhiếp tứ gia lắc đầu. “Nếu là cao thủ Tiên thiên, đại ca còn trốn trở về được hay sao?”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu rồi không đề cập tới vấn đề đó nữa. “Trúng chiêu vào chỗ nào không quan trọng, nhưng chưởng đó đã công phá kình lực hộ thân của Nhiếp trang chủ, một chỉ sau đó tiềm ẩn hỏa độc trực tiếp công kích vào tâm mạch. Đó mới là nguyên nhân gây ra tình trạng của Nhiếp trang chủ.”
“Khó trách.” Tiền lão đứng bên cạnh chợt vỗ tay. “Vì thế mà ta không tìm được nguyên nhân bệnh tình. Không biết Mạc đại phu có biện pháp chữa trị hay không?”
Tiền lão đã nhiều tuổi, râu trắng da nhăn nhưng vẫn quay sang Mạc Cầu chắp tay thỉnh giáo.
Mạc Cầu thu ánh mắt rồi lâm vào trầm tư. Một lát sau hắn mới nói. “Biện pháp thì có, chỉ là muốn trừ tận gốc thì e là phải mời Nhiếp trang chủ đi Dược cốc một chuyến.”
“Việc này không sao.” Nhiếp Vinh chấn động. “Xin Mạc huynh thi triển tài nghệ cứu cha ta tỉnh lại đã, chờ bệnh tình ổn định chúng ta sẽ đi Dược cốc ngay.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Tử Lăng, mang Tuyết Phách Đan, Quyết Kim Tán, hộp kim châm số ba đến đây. Nhiếp huynh, phiền huynh chuẩn bị một dược lô để ta nấu dược liệu, tất nhất nên chuẩn bị thêm một chút nhân sâm nữa.”
“Rõ.”
“Vâng.”
Mấy người vội đáp, sau đó ai vào việc nấy, chỉ có Hứa Việt là phát hiện ra trên gương mặt Mạc Cầu có điều gì đó hơi khác thường. Chờ cho đối phương chuẩn bị xong xuôi ra ngoài nghỉ ngơi, hắn mới nhỏ giọng.
“Mạc đại phu, việc này có điểm gì đó khác thường đúng không?”
“Chỗ khác thường thì nhiều lắm.” Mạc Cầu lắc đầu, nhấp một ngụm trà nóng rồi mới thở dài một hơi.
“Với thực lực của Nhiếp trang chủ lại bị trúng một chiêu chính diện, người hạ thủ khả năng có thực lực thua kém hắn, nếu không thương thế sẽ không chỉ như vậy. Ngươi cảm thấy nguyên nhân vì sao?”
“Ồ.” Hứa Việt dù sao cũng là người từng trải giang hồ, không giống với Trưởng Tử Lăng vẫn còn đang u mê không rõ. “Nhiếp trang chủ không ngờ sẽ bị đối phương ra tay nên mới thế.”
“A!” Trương Tử Lăng nghe xong thì giật mình, không nhịn được vội che miệng lại.
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Nhưng đây là việc nhà của họ, không liên quan gì đến chúng ta. Nhiếp tứ gia có lẽ đã nhận ra điều này nhưng hắn căn bản không muốn nhắc tới. Vấn đề quan trọng là...”
Hắn buông chén trà xuống, vẻ mặt suy tư.
“Một chỉ mà Nhiếp trang chủ bị điểm trúng rất có thể chính là Tuyệt Tâm Chỉ của Linh Tố Phái nhưng đã bị thất truyền.”
“Cái gì?”
“A!”
Hai người biến sắc. Hứa Việt quét mắt nhìn một vòng rồi mới nhỏ giọng nói. “Tuyệt Tâm Chỉ ư? Mạc đại phu định nói, đối phương ...”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Hơn hai mươi năm trước, hắn là nhân tài số một của Linh Tố Phái, cũng là người sau này phản bội môn phải Tôn Tuyệt Tâm.”
Cái tên này là một điều cấm kỵ ở Dược cốc. Những việc liên quan đến người này Mạc Cầu biết là nhờ đọc trong thư tịch ở Vạn Quyển Lâu, rất nhiều người mới đều không hề biết tới hắn.
Trương Tử Lăng cúi đầu, hạ thấp giọng. “Không phải hắn đã chết rồi sao?”
Nàng còn nhỏ tuổi, thậm chí chưa từng gặp qua người này nhưng nàng lại có phụ mẫu dạy bảo, với nhân vật tồn tại như một truyền thuyết này mọi người đều có e ngại.
“Không phải.” Hứa Việt lắc đầu. “Người kia không chỉ có y thuật cao minh mà võ nghệ cũng rất tinh xảo. Hắn tự sáng tạo ra chỉ pháp đả thương người không hề thua kém với Vạn Độc của Hắc Sát Giáo. Năm đó Dược cốc tổn thất nặng nề rồi đuổi hắn đi chứ không có ai tận mắt nhìn thấy hắn bỏ mạng.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Mà ta thấy Tuyệt Tâm Chỉ này so với ghi chép để lại thì có điểm khác biệt, bên trong nó có giấu hỏa độc xâm chiếm nhục thân, sợ rằng võ kỹ của người đó đã đạt tới đại thành rồi. Lấy ngũ độc nhập ngũ hành, lấy ngũ hành để dung dưỡng ngũ khí, lại lấy ngũ khí để vận hành ngũ tạng. Quả không hổ là đệ nhất thiên tài của Dược cốc.”
“Cũng chưa chắc.” Trương Tử Lăng bĩu môi. “Mạc đại ca chỉ liếc mắt đã nhận ra Tuyệt Tâm Chỉ, lại có biện pháp hóa giải, như thế còn lợi hại hơn cả hắn.”
“Ha ha...”, Mạc Cầu cười khẽ. “Không giống. Người xuất thủ chưa chắc đã là người kia, nếu không thì chỉ kình cũng quá yếu. Ta có thể nhìn ra và giải được là do đã xem qua miêu tả của những người đi trước mà thôi. Nếu chỉ xét về thiên phú thì ta không bằng người đó được.”
“Mạc đại phu quá khiêm tốn rồi.”
Hứa Việt và Trương Tử Lăng đi theo Mạc Cầu đã được nửa năm, hai người rất khâm phục khả năng về y đạo của đối phương và thật lòng phục tùng.
“Chuyện này cần phải nhanh chóng báo về Dược cốc.”
“Không sai.”
“Mạc đại phu.” Đúng lúc ấy, Nhiếp Vinh mang vẻ mặt hưng phấn từ xa đi tới. “Tiền viện đã chuẩn bị yến hội, mời mọi người tham gia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận