Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 229: Cuốn sách thứ ba

“Tốt, tốt lắm!”
Quách Phương vốn trầm ổn cũng không giữ được bình tĩnh. “Công phu các hạ cao thâm, thủ đoạn độc ác, hôm nay Quách mỗ phải kiến thức một phen.”
“Còn có ta nữa.” Phi Kiếm Khách Bành Ngọc Nam bước lên một bước, quần áo trên người không gió mà tung bay, sát cơ lăng lệ không giấu giếm. Quách Vân không nói nửa lời, gương mặt xinh đẹp cũng trở nên lạnh lẽo. Nàng từ từ rút trường kiếm đứng cùng hai người. Ba người chưa nhiều tuổi nhưng đều chiếm những hạng đầu trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng. Người nhỏ tuổi nhất là Quách Vân cũng đứng trong tốp mười, hai người còn lại đều là những nhân tài kiệt xuất.
Ba người liên thủ, mỗi người đều có thủ đoạn riêng, xem như đối mặt với cao thủ Tiên thiên cũng không sợ. Thi thể Miêu Đông Nhi còn chưa kịp lạnh, sát khí đã lan tràn.
“Dừng tay! Dừng tay!”
Đúng lúc ấy có hai người từ trong rừng cuống cuồng nhảy ra, người đi đầu liên tục phất tay hét lớn. “Bành huynh, hiểu nhầm, là hiểu nhầm!”
“Phù Ngao?” Nhìn thấy người đến, Bành Ngọc Nam nhướng mày. “Sao ngươi lại biết người này?”
“Ta biết. Ta biết.” Phù Ngao gật đầu liên tục. “Các vị, chuyện này là hiểu lầm thôi. Chúng ta phụng lệnh Lục phủ đuổi giết phản phỉ, đám nữ nhân này không phải hạng người lương thiện, chết chưa hết tội.”
“Chết không hết tội?” Quách Phương giữ vẻ âm trầm nhìn Mạc Cầu. “Mấy nữ nhân thì có tội tình gì mà hắn muốn giết là giết. Hơn nữa thủ đoạn người này quá mức tàn nhẫn.”
“Không sai.” Quách Vân gật đầu tán đồng.
“Quách huynh, Vân muội.” Bành Ngọc Nam chần chừ, nhìn huynh muội Quách thị nhẽ lắc đầu. “Nếu là lệnh của Lục phủ thì chắc sẽ có nguyên nhân, không chừng đúng là hiểu lầm.”
Hai huynh muội Quách thị nhíu mày. Nhưng chỉ sau một lúc hai người đã trợn mắt, vẻ mặt kinh nghi xen với bất đắc dĩ. Hiển nhiên là Bành Ngọc Nam đã truyền âm nói điều gì đó.
Lục phủ là gia tộc tu Tiên tọa trấn một phương, quyền thế ngút trời nào có nghe phàm nhân trình bày. Ngay cả cao thủ nhất lưu đỉnh phong trước mặt họ cũng chỉ là tiểu nhân vật thích đuổi là đuổi. Huynh muội Quách thị không khi hiểu ra thì dù không cam lòng cũng đành nhẫn nhịn và đè cảm xúc xuống. Bọn hắn muốn bệnh vực lẽ phải nhưng cũng không phải người ngốc.
“Hừ!”
Mạc Cầu hừ khẽ, không để ý đến ba người, hắn phẩy tay áo bỏ đi.
“Phù huynh.” Bành Ngọc Nam chớp mắt hỏi. “Vị này là ai? Một kiếm phá vạn pháp, hẳn là Vô Định Kiếm trong truyền thuyết. Ta nghe nói môn kiếm pháp này được cất trong Vân Lâu ở Lục phủ, thật không ngờ nhiều năm qua đi lại có người tu thành nó.”
“Vô Định Kiếm?” Phù Ngao vỗ trán. “Ta nhớ ra rồi, chả trách là như thế. Vị này là bằng hữu của ta, còn như danh tính tạm thời ta không tiện nhắc đến.”
Mạc Cầu nổi danh về y thuật, không có mấy người biết hắn cũng mang tuyệt học công phu, Phù Ngao không có ý định để lộ ra ngoài. Chuyện như thế càng ít người biết thì càng tốt. Nhưng vừa rồi Mạc Cầu lấy một địch hai, dễ dàng bức lui hai nhân vật hàng đầu trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng khiến hắn kinh hãi không thôi.
Thực lực như thế, nhìn khắp cao thủ dưới Tiên thiên sợ không có mấy người.
“Ba vị.” Lấy lại bình tĩnh rồi, hắn nhìn ba người chắp tay. “Chúng ta còn có việc phải làm, xin cáo từ trước.”
“Xin cứ tự nhiên.” Bành Ngọc Nam đáp lễ.
Đưa mắt nhìn mấy người rời đi rồi Quách Phương mới lộ vẻ cảm khái mà than nhẹ. “Phủ Đông An quả là địa linh nhân kiệt, tùy tiện gặp gỡ một người đã có thực lực và tu vi như thế...”
Người áo đen kia quả không tầm thường, đơn đả độc đấu thì mỗi người trong ba bọn họ đều không phải là đối thủ của hắn. Dù có liên thủ, khả năng cầm được đối phương hay không cũng còn khó nói. Còn cả người tên Phù Ngao kia nữa, khi tức trên thân thể hắn hùng hậu như biển, chắc chắn không tầm thường.
“Quách huynh quá lo.” Bành Ngọc Nam lắc đầu. “Phù Ngao có gia thế hiển hách vốn đã không bình thường, vị kia hẳn là đến từ Lục phủ mới có được thực lực như thế.”
“Đúng vậy.” Quách Vân thu trường kiếm. “Đại ca không cần tự xem nhẹ chính mình. Chúng ta đi qua nhiều nơi như vậy, đâu có mấy người xuất chúng như thế. Chỉ là... thủ đoạn người đó tàn nhẫn quá.”
Nói xong, nàng nhìn thi thể trên mặt đất, sắc mặt đại biến. Trên thi thể Miêu Đông Nhi đã có đầy sâu bọ từ lúc nào, lại thêm có khói đọc tỏa ra.
“A...”, thân thể nàng run lên, ánh sáng trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
“Vân muội!”
“Sao rồi?”
Bành Ngọc Nam biến sắc vội chạy lại đỡ đã thấy bàn tay Quách Vân trở thành đen kịt.
Độc?
Từ khi nào?
Hai người chớp mắt nhìn thi thể trên đất, trong lòng đã hết lạnh lẽo. Quách Vân chỉ vừa mới chạm vào nữ tử này mà đã trúng độc, sự việc chắc chắn còn có ẩn tình.
Trong núi vang lên tiếng bước chân ngày một gần.
“Rầm rầm...”
“Răng rắc!”
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thêm một người bỏ mạng tại chỗ làm cho một già một trẻ còn lại run rẩy, tinh thần hoảng hốt. Thôi Mãn tuổi vừa mười tám, nhờ tổ phụ giúp đỡ cũng đã tu thành chân khí, nếu đặt ở tam đại tông môn cũng được liệt vào hàng trọng điểm bồi dưỡng. Ở Linh Tố Phái hắn cũng trở thành đệ tử hạch tâm, không ngờ biến cố xảy ra, tông môn bị hủy, hai người chỉ có thể đem nhau chạy trốn.
“Đát đát...”
Tiếng bước chân tới gần, hai người không dám gây tiếng động, cố gắng đè ép cơ thể sát xuống mặt cỏ gai.
“Bạch!”
Phía trên có một luồng hào quang vừa đảo qua, có người dùng kiếm dọn đường thăm dò có ai ẩn nấp hay không. Vận khí hai người không tệ, đối phương không phát hiện ra, tiếng bước chân ngày một xa dần rồi mất hẳn không thấy đâu nữa.
“Hô...”
Thôi Mãn thở phào, hắn muốn đứng dậy thì Thôi lão ở bên cạnh biến sắc đè ép hắn xuống.
“Ra đi.” Thanh âm lạnh lẽo vang lên từ phía trên khiến hai người phát lạnh. Hai người từ từ ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn vết máu. Trước mắt họ là một nam tử khoác áo bào màu đen không rõ hình dáng.
“A!” Mạc Cầu chớp mắt ngạc nhiên, tự nhủ thầm. “Là các ngươi.”
Thôi lão phụ trách trông coi Vạn Quyển Lâu ở Dược cốc, Mạc Cầu lại là khách quen ở đó nên đương nhiên là biết. Ngay cả công pháp Phù Đồ cũng lấy từ tay đối phương, tuy không thể tu Tiên nhưng đã giúp hắn không ít. Không ngờ hắn lại chạm phải hai người ở chỗ này.
Đối phương tu vi không cao, pháp môn che giấu khí tức lại không yếu. Nếu không phải là hắn, có lẽ hai người đã trốn thoát được.
Thôi lão không nhận ra Mạc Cầu, toàn thân lão run rẩy quỳ xuống đất cầu xin.
“Tha... tha mạng...”
Không như lão quỳ xuống xin tha, Thôi Mãn trẻ tuổi nghiến chặt hàm răng, đột nhiên nắm tay lao đến.
“Ta liều mạng với ngươi!”
“Ồ.” Mạc Cầu cười khẽ, hắn vung tay lên, tay áo hơi chấn động đã đánh văng đối phương ra ngoài.
“Bành!”
Thôi Mãn bị đánh văng vào một cái cây, hai mắt chớp chớp, thân thể mềm nhũn ngất đi.
“Đại hiệp xin tha mạng!” Sắc mặt Thôi lão đã trắng bệch, lão khóc lóc xấn tới. “Lão hủ chỉ có một đứa cháu trai duy nhất, nếu hắn không còn, Thôi gia chúng ta sẽ bị tuyệt tự. Cầu xin đại hiệp khai ân tha cho chúng ta một mạng.”
“Mau thu đồ vật trên tay lại.” Mạc Cầu cất giọng lạnh lẽo. “Nếu ngươi không muốn chết.”
“A!” Thân thể Thôi lão cứng đờ. Nguyên bản lão đã vận lực chờ phát ám khí nhưng không dấu được đối phương, trong lòng lão càng trở nên mờ mịt. Đối phương đã biết mình định đánh lén, sao không trực tiếp động thủ, lẽ nào đối phương thật muốn buông tha?
“Đại... đại hiệp.” Lão lắp bắp. “Nếu ngài tha cho chúng ta, lão hủ vô cùng cảm kích, xin nguyện dâng trọng bảo cho ngài.”
“Trọng bảo?” Mạc Cầu suy tư một lúc rồi hỏi. “Trọng bảo là cái gì?”
“Đại hiệp.” Thôi lão vội vàng nói. “Trên tay ta có một phần công pháp do người tu Tiên truyền lại, có thể giúp ngài thoát thai hoán cốt, thậm chí có cơ hội bước vào Tiên đồ, ngàn vàng cũng không mua được.”
“Ồ?” Dưới cái mũ trùm, Mạc Cầu chậm rãi nói. “Ngươi nói xem, thứ đó có phải là công pháp Phù Đồ không?”
“A...”, Thôi lão hốt hoảng, từ từ ngẩng đầu. “Đại hiệp, soa ngài lại biết?”
Công pháp Phù Đồ lão đã bán không ít lần cho không ít người, chẳng lẽ vị đại hiệp trước mắt này là một trong số đó. Hai người biết nhau sao?
Suy nghĩ vừa nổi, tinh thần lão đã kích động vội vàng nói. “Đại hiệp chắc còn không biết, Phù Đồ chia là ba cuốn thượng, trung, hạ sách, thứ ngài nghe được chắc là thượng quyển.”
Lão mới chỉ cấp trung quyển cho hai người xem qua. Một người là tiền chưởng môn Lý Ẩn của Linh Tố Phái, người còn lại chính là Mạc thần y nổi danh mấy năm nay.
“Ba cuốn?”
Lần này Mạc Cầu hơi kinh ngạc. “Sao ta nghe nói công pháp ấy chỉ có hai cuốn?”
“Đúng là có ba cuốn.” Thôi lão cả kinh, hai người chắc có quen biết gì đây nhưng lão không dám thể hiện nghi ngờ của mình ra. “Nhưng cuốn thứ ba khả năng dùng được không lớn, dù sao hai cuốn trước đã chẳng có ai tu thành, hiện giờ nó cũng không ở trong tay ta. Chỉ là nếu đại hiệp cần thì lão hủ có thể nghĩ cách cho đại hiệp có được.”
“Ồ”, Mạc Cầu ra vẻ trầm ngâm. “Thượng, trung hai cuốn đều ở trên người ngươi?”
“Cái này...”, Thôi lão vừa mới chần chừ, thấy đối phương hừ lạnh một tiếng thì vội vàng lấy từ trên người ra một cuốn sách. “Có, có.”
Mạc Cầu với tay lấy sách rồi hỏi. “Cuốn thứ ba đâu?”
“Đại hiệp.” Thôi lão thấp thỏm. “Nếu lão hủ nói, đại hiệp sẽ không lấy tính mạng của ông cháu chúng ta chứ?”
“Ngươi đang mặc cả với ta sao?” Mạc Cầu thấy buồn cười nhưng vẫn lắc đầu. “Nói đi, ta sẽ không giết.”
“Ngươi đồng ý nhưng chúng ta thì không.” Đúng lúc ấy từ trong đám rừng rậm có hai hộ vệ Huyền Giáp lạnh lùng bước tới, một người trong đó mở miệng. “Không cần biết ngươi là ai, trước tiên bỏ đồ vật trong tay xuống, giao hai người này cho chúng ta xử lý.”
“Hộ vệ Huyền Giáp.” Mạc Cầu nghiêng đầu, quét mắt nhìn đối phương. “Nghe nói hộ vệ Huyền Giáp đều là cao thủ nhất lưu, một ít còn là những nhân vật đã từng ở trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, thực lực chỉ sau Đại thống lĩnh không biết có đúng không?”
“Phải hay không phải cũng không quan hệ với ngươi.” Hai tên hộ vệ cùng bước tới, một người đưa tay quát. “Mau đưa đồ ra rồi cút đi.”
Thân là Huyền Giáp của Lục phủ, bọn hắn đã cao ngạo thành quen, thái độ trịch thượng vốn không coi ai ra gì.
“Được.” Mạc Cầu gật đầu, quay người lại, quyền ảnh đen như mực bao trùm tứ phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận