Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 555: Công tử

Ly Hỏa Tâm Kinh là một pháp môn đến từ Ly Hỏa Tông. Nghe nói tông môn này lúc hưng thịnh nhất có vài vị tông sư Kim Đan tọa trấn. Có điều từ sau khi mất đi trấn tông chi bảo Nam Minh Ly Hỏa thì Ly Hỏa Tông dần xuống dốc, mấy chục năm trước đã hoàn toàn sụp đổ, ngay cả công pháp truyền thừa cũng tản mát từ phương.
Tâm Kinh không phải công pháp hạch tâm của Ly Hỏa Tông nhưng là truyền thừa cơ sở để đạt tới cảnh giới Đạo cơ. Đối với một tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ như Mạc Cầu thì phương pháp tu hành của Ly Hỏa Tâm kinh đã hoàn toàn vô dụng. Nhưng Tâm Kinh còn bao hàm nhiều thứ khác nữa.
Ngoài trừ pháp môn tu hành, nó còn ghi lại rất nhiều linh hỏa cùng một chút biến hóa cơ sở pháp thuật hỏa hành. Những thông tin này đều được Ly Hỏa Tông tích lũy từ mấy ngàn năm kinh lịch của mình nên có nhiều giúp ích cho hắn. Căn cơ vững chắc là nền tảng để tiến thêm một bước.
Mạc Cầu dùng tinh quang trong thúc hải để cảm ngộ công pháp, nếu không có căn cơ vững chắc, dù có mượn nhờ tinh quang thôi diễn pháp môn cũng sẽ dần đi đến cực đoan. Mạc Cầu nhắm mắt, tinh quang chập trùng trong thức hải, rất nhiều cảm ngộ theo nhau nổi lên. Ở ngoài thân thể hắn hỏa diễm quẩn quanh, bay múa.
Thần niệm chuyển động, hỏa diễm bốc cháy thành phi điểu, chốc lát sau lại hóa thành hỏa xà du tẩu quanh người.
“Sắc!”
Mạc Cầu quát khẽ lên một tiếng, hỏa diễm trong tĩnh thất đột nhiên phân hóa, từng đầu hỏa điểm sinh động như thật, từng đầu lân giáp của hỏa xà đều linh động dị thường. Không bao lâu sau, tĩnh thất to lớn ngập tràn các loại chim thú bằng hỏa diễm diễn hóa ra, thậm chí theo thời gian trôi qua còn thoáng vang lên cả tiếng chim hót, tiếng thú rống. Khả năng khống hỏa của Mạc Cầu lại được tăng lên. Nếu có ai đó có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ ngẩn cả người.
“Líu ríu...”
“Tê tê...”
“Rống!”
Chỉ một thoáng, chim bay thú chạy, reo hò loạn tung phèo như chân thực.
“Bạch!”
Mạc Cầu mở mắt, hắn nhẹ vung tay áo, hỏa diễm xung quanh tụ lại hóa thành một biển lửa nhỏ lơ lửng trước người. Biển lửa thông thấu, bên trong có mấy con cá chép vờn quanh tạo nên tầng tầng sóng nước sinh động như thật.
Tinh tế!
Huyền diệu!
Phương pháp khống hỏa đến mức này đã là cực hạn, tông sư Kim Đan cũng đến như thế mà thôi. Ý niệm trong đầu Mạc Cầu vừa động, tình hình trong tĩnh thất lại có biến đổi. Hỏa diễm ở chính giữa biển lửa dâng cao, liệt hỏa xung quanh đó như sóng nước tràn ra xung quanh. Không bao lâu, một tòa sơn phong nguy nga xuất hiện. Sơn phong đứng thẳng như mây, tường vân trôi nổi chính giữa, chân núi có phòng ốc nói nhau san sát, dòng người như dệt. Lắng tai nghe có thể thấy cả tiếng người ồn ào, tiếng sơn phong gào thét như một phương thế giới chân thật!
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, vẻ mặt hân hoan. Khống hỏa chi thuật đạt đến bậc này nhìn qua thì có vẻ không có tác dụng lớn lao nhưng lại chứng tỏ rõ là khả năng khống chế hỏa diễm của hắn đã lại tiến lên một nấc thang mới. Hỏa diễm cuồng bạo mà không câu nệ, dưới sự khống chế của hắn có thể mềm mại như nước, thiên biến vạn hóa. Khả năng thấu hiểu pháp thuật hỏa hành càng thêm tinh thâm.
Ý niệm trong thức hải chập trùng, Hỏa Thần Chú, Dung Hỏa Quyết, Tam Dương Chân Hỏa, Ly Hỏa Tâm Kinh... rất nhiều công pháp đan xen lẫn nhau.
Thời gian dần trôi qua, cảm giác minh ngộ nổi lên trong lòng. Theo ý niệm biến đổi, tinh quang trong thức hải đột nhiên ảm đạm, một pháp môn có tên Hỏa Thần Đại Chú cũng được hình thành!
Niệm lên, hỏa hiện. Niệm động, thiên địa khí cơ lập tức biến đổi. Rất nhiều pháp thuật hỏa hành không cần bấm niệm pháp quyết, chỉ cần tâm niệm là có thể thi triển tùy ý, uy năng so với trước còn mạnh hơn vài phần.
“A...”
Mạc Cầu lộ ra vẻ mặt trầm ngâm. Trong khoảng thời gian này, thiên phú trên người hắn biểu hiện ra rõ nhất. Bây giờ hắn không còn là thanh củi mục đã từng mà đang từng bước tiếp cận rất gần với đại đạo, tốc độ tu hành so với trước đâu chỉ nhanh hơn một phần?
Không cần phục dụng Đan dược, chỉ ngồi xếp bằng tu hành thì tốc độ đã nhanh hơn trước quá nhiều, cảm ngộ công pháp cũng thông thuận trôi chảy. Lẽ nào là... Tiên Thiên Hỏa hành đạo thể!
Chỉ có đạo thể mới có được thiên phú như vậy, có thể tiếp cận được đại đạo như vậy. Từ khi còn là phàm nhân Mạc Cầu đã luôn tìm trăm phương ngàn kế để tăng lên thiên phú của mình, sau này lại có thêm rất nhiều công pháp để gia trì cải tiến. Hiện giờ có lẽ hắn còn chưa chân chính trở thành Tiên thiên Hỏa hành đạo thể, nhưng cũng không kém Ngụy đạo thể chút nào.
Khi tu đến Kim Đan thì Tiên thiên đạo thể đã không còn nhiều tác dụng. Huyết đan chi pháp của hắn chỉ cần có tinh huyết dị thú kích thích huyết mạch là có thể tiếp tục tiến hóa cho đến đỉnh phong. Về lý thuyết thì tiềm lực của hắn so với Tiên thiên đạo thể còn mạnh mẽ hơn nhiều!
“Ừm..., nếu đạo thể có thể tiến thêm một bước, đối với việc Kết Đan sẽ có nhiều trợ giúp, ta phải nghe ngóng luyện thêm một ít huyết đan...”
Trên tửu lâu, ở vị trí gần cửa sổ có một vị công tử ăn mặc phú gia, tướng mạo tuấn mỹ đang nhìn xuống dưới.
“Thiếu đảo chủ Đằng Tiên Đảo, hòn ngọc quý trên tay Cơ gia.”
Người trẻ tuổi này cầm chiết phiến trên tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, ánh mắt nhìn theo một bóng hình xinh đẹp phía dưới. “Khí chất quả thật là siêu phàm thoát tục.”
“Công tử.” Ngũ Độc thượng nhân ở sau lưng hắn thấp giọng. “Nếu ngài đã ưa thích, nếu chúng ta có thể khống chế nơi đây, nắm giữ tiên đảo thì cũng không thiếu cách để nàng đến bồi đáp cho ngài.”
“A!” Người trẻ tuổi kia khẽ chớp mắt. “Nghe nói Tỏa Tâm Độc của Thượng nhân không chỉ có thể khống chế sự sống chết của người ta mà còn có thể tác động lên ý niệm. Chẳng lẽ..., có thể khiến một vị tu sĩ Đạo cơ ngoan ngoãn nghe lệnh?”
Nếu thật sự như thế thì thủ đoạn của người này khó mà lường trước được, sau này nhất định phải chú ý đề phòng hơn.
“Cũng còn tùy xem là người nào.” Ngũ Độc thượng nhân nở nụ cười quỷ dị. “Tỏa Tâm Độc khi đã thâm nhập vào nguyên thần thì có thể sinh ra huyễn cảnh, thần không biết quỷ không hay làm thay đổi tâm tính người ta. Nếu tâm tính không kiên định sẽ bị trầm luân trong biển dục, tham luyến sắc dục là thường. Thậm chí...”, hắn ẩn đi nụ cười tà ác. “Tu vi càng cao dục vọng càng khó bị ngăn chặn.”
“A!” Hai mắt người trẻ tuổi sáng lên. Vừa nghĩ tới nữ tử phong thái bất phàm kia hóa thành sủng nhi trên giường của mình thì trong lòng không khỏi sôi sục, nhiệt khí bốc lên nửa người, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“Thượng nhân hảo thủ đoạn!”
“Công tử quá khen.” Ngũ Độc thượng nhân cúi đầu. “Đáng tiếc, Tỏa Tâm Độc tuy tinh diệu nhưng lại không dễ luyện chế, lão hủ cũng dùng bao nhiêu là mất đi bấy nhiêu.”
“Không sao.” Người trẻ tuổi vung tay. “Cần gì thượng nhân cứ việc nói, ta sẽ sai người an bài, tuyệt không làm hỏng việc của thượng nhân.”
“Đa tạ công tử.” Ngũ Độc thượng nhân cười thỏa mãn.
“A?” Đột nhiên người trẻ tuổi kia nhíu mày, ánh mắt hiện ra mục quang nhìn xuống một người ở phía dưới. “Thú vị, thú vị!”
“Vị kia là Thập thất thiếu gia của Tư Đồ gia.” Ngũ Độc thượng nhân nhìn xuống rồi thấp giọng. “Người đó quan hệ rất tốt với Cơ Băng Yến, ở trên đảo còn có truyền ngôn hai người không chỉ có một hai lần ở chung phòng với nhau. Có lẽ hai người đó đã bí mật kết làm phu thê rồi.”
“Ha ha...”, Người trẻ tuổi nghe xong thì bật cười. “Thượng nhân nói sai rồi, hai người bọn họ chỉ có thể làm tỷ muội của nhau mà thôi, phu thê là không thể được.”
“Cái gì.” Ngũ Độc thượng nhân sững sờ, hắn cúi đầu quan sát lại thì ánh mắt không khỏi kinh nghi. “Thủ đoạn thật là tinh diệu. Công tử tha cho lão hủ hai mắt vụng về không nhìn thấu chướng nhãn. Công tử có pháp nhãn thật cao minh.”
“Không tính là gì.” Người trẻ tuổi kia khoát tay. “Ta cũng chỉ có thể nhìn ra nàng ta là nữ nhân, chân diện mục thế nào thì không rõ, bất quá, Tư Đồ gia... Nghe nói mấy năm này Tư Đồ gia lộ ra một tiểu thư tài nghệ siêu phàm, có lẽ chính là nàng ấy.”
Nói xong, hai mắt hắn sáng ngời, hắn lè lưỡi liếm khóe miệng. Nếu có thể mang hai nữ nhân này về cùng một chỗ với mình rồi đặt lên giường thì mới thực sự là lý thú.
“Hừ!” Ý niệm vừa động, trong tầm mắt hắn lại xuất hiện thêm một người khiến hắn không nhịn được hừ lên một tiếng.
“Thái Dật Tiên!”
“Đúng là hắn.” Ngũ Độc thượng nhân gật dầu, vẻ mặt lãnh túc. “Thủy đạo hữu ngộ hại chắc chắn có quan hệ với hắn, nhưng ta vẫn chưa tra ra được ai là hung thủ. Với thực lực và tu vi của thủy đạo hữu thì lúc đó khó mà xảy ra bất trắc mới phải.”
“Ừm.” Người trẻ tuổi nheo mắt. Cũng vì đột nhiên mất đi một thủ hạ cho nên kế hoạch của hắn mới bị gián đoạn.
“Không sao.” Hít sâu một hơi, hắn chậm rãi. “Thái Dật Tiên chỉ là một tên luyện khí, không thành Đạo cơ thì mãi chỉ là một tên phế vật. Diễn Nguyệt Tông sớm muộn cũng là vật trong túi của gia phụ mà thôi. Còn về vị hôn thê kia của hắn thì... Hắc hắc!”
Người trẻ tuổi chỉ cười mà không nói tiếp, sau cùng ánh mắt đặt vào một người tóc mai điểm bạc gần đó.
“Mạc Cầu, đại sư luyện đan.” Ngũ Độc thượng nhân mở lời giới thiệu. “Người này tính tình quái gở, luyện đan thuật lại cao minh, nhưng những cái khác thì chẳng để ý đến. Không cần phải động vào hắn làm gì.”
“Ừm.” Người trẻ tuổi kia gật đầu.
“Mạc đạo hữu!”
“Cơ cô nương.”
Mấy người đến một tĩnh thất, cùng nhau cúi chào, Mạc Cầu đưa ra một bình đan dược nói. “May mắn không làm hỏng việc, Oanh Hương Đan đã luyện thành.”
“Làm phiền tiền bối rồi.” Một khoảng thời gian không gặp, Cơ Băng Yến có vẻ tiều tụy, khóe mắt hiện ra nếp nhăn, mái tóc dài có vẻ thô ráp. Nàng đưa tay nhận lấy bình đan dược, khuôn mặt cố hiện ra một nụ cười. “Khoảng thời gian này chẳng biết tại sao mà tinh thần của ta không thoải mái, hy vọng đan dược này sẽ có tác dụng.”
“Chắc chắn sẽ có tác dụng.” Thái Dật Tiên ở bên cạnh nói. “Oanh Hương Đan ở Diễn Nguyệt Tông chúng ta đại danh đỉnh đỉnh, nó có thể giúp định thần, lại có hương thơm củng cố nguyên thần. Huống chi đan dược được Mạc đại sư luyện chế phẩm chất càng cao, nhất định có thể cải thiện tình trạng của thiếu đảo chủ.”
“Hy vọng như vậy.” Cơ Băng Yến cúi đầu than nhẹ. “Hiện giờ ta mới hiểu vì sao phàm nhân lại có nhiều điều khó làm như vậy, một khi thương thân, muốn làm gì cũng chẳng có khí lực.”
Hai mắt Mạc Cầu hiện ra linh quang dò xét đối phương rồi nói. “Thân thể Cơ cô nương không có việc gì, chắc là không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ tốt lên thôi.”
Hắn có thể nhận ra tinh thần đối phương không tốt nhưng không thể nhòm ngó thần hồn đối phương. Nhòm ngó thần hồn là một việc tối kỵ. Hơn nữa tình trạng của Cơ Băng Yến theo hắn thấy phần lớn là do tu hành công pháp gây nên, thần hồn tổn hại, người ngoài rất khó giúp đỡ, hy vọng dược hiệu của Oanh Hương Đan có thể giúp ổn định lại.
“Ừm.” Cơ Băng Yến thu hồi đan dược, chợt nghĩ tới một chuyện hỏi. “Đúng rồi, Mạc đạo hữu, trước đó vài ngày có phải biểu huynh của ta đi tìm ngai?”
“Đúng.” Mạc Cầu gật đầu. “Tần đạo hữu nhờ ta luyện chế một ít chướng đan khử độc, nói là muốn đi thám hiểm Hỗn Loạn vực, hiện giờ có lẽ đã đi rồi.”
“Ôi!” Cơ Băng Yến nhíu mày. “Hắn đúng là không lúc nào làm cho người khác hết lo lắng, lúc ra đi cũng không bảo ta một lời nào, mẹ ta rất lo. Khoảng thời gian này dùng pháp thuật cũng không tìm ra chỗ hắn đang ở, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.”
“Băng Yến tỷ không cần lo lắng.” Tư Đồ Hủ ở bên cạnh khuyên nhủ. “Tần đại ca tu vi cao thâm, thực lực bất phàm, lại có thêm hảo hữu ở bên cạnh tất nhiên sẽ khôn việc gì.”
“Ta sợ chính là những hảo hữu bên cạnh hắn kia.” Cơ Băng Yến thở dài. “Mẹ ta kể, mấy vị bằng hữu của biểu huynh có nhiều điểm đáng ngờ, vạn nhất có phát sinh chuyện gì, chúng ta biết nói thế nào với Tần gia!”
“Tần đạo hữu là người hiền tự có thiên tướng, sẽ không việc gì.” Mạc Cầu cũng chỉ có thể khuyên nhủ như vậy.
Cơ Băng Yên gật đầu rồi lấy từ trên người ra một mai ngọc giản. “Mạc đạo hữu, việc ngươi muốn tìm linh thú hỏa hành ta có hỏi mấy tiền bối trong phủ, rồi mang thông tin về các loại linh thú dị thú viết ra trong này.”
“Cảm ơn thiếu đảo chủ.” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, hắn vội đưa tay tiếp nhận.
“Đạo hữu cần linh thú như thế, vốn có thể dùng đan dược để giao dịch đâu cần phải tự mình động thủ.” Cơ Băng Yến thắc mắc. “Tuy nói bọn chúng đa phần đều ở gần đây nhưng cũng chưa chắc lúc nào cũng an toàn.”
“Đúng.” Mạc Cầu gật đầu. “Mạc mỗ hiểu.”
Có điều thứ hắn cần là tinh huyết dị thú, loại bình thường đã không có tác dụng gì, nhất định phải là loài có thực lực đủ mạnh, cảnh giới Đạo cơ có thể bắt giữ sợ là không dùng được, cho nên hắn phải tự mình đi ra một chuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận