Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 597: Tất Phương lông vũ

Lúc Mạc Cầu trở về trụ sở của Hải Yến Đường thì Cao Trùng cũng đã trở lại. Thân hình đối phương thẳng tắp, lưng hùm vai gấu, khí khái uy nghiêm, trên thân tỏa ra khí chất như Đế hoàng không gian mà tự uy. Lúc này hắn mang sắc mặt âm trầm ngồi ngay ngắn trên đại điện càng làm cho những người khác không dám lên tiếng.
Nghe được tiếng người, hắn ngẩng đầu hỏi. “Mạc đạo hữu có bắt được người kia không?”
“Không.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chỉ có một tia phân thần ký thác vào pháp bảo.”
“Ừm.” Cao Trùng gật đầu. “Bên ta cũng là một đao phân thần, truyền thừa Huyết Hà nhất mạch khó chơi như vậy đó. Ta nghi ngờ lúc chúng ta không để ý phân thần của đối phương đã thừa dịp tiềm nhập ở nơi này. Có lẽ là đang giấu trong thân thể của ai đó.”
Nói xong hắn quét mắt nhìn ra xung quanh. Đám người phía dưới bị tầm mắt hắn đảo qua thì đều trở nên trắng bệch, thân thể run lên như muốn ngã cả ra đất.
Bị phân thần của tông sư Kim Đan giấu trong thể nội, muốn phát hiện ra thì tám chín phần mười sẽ bị sưu hồn. Mà cưỡng ép sưu hồn thì liệu mấy người ở Hải Yến Đường này có thể chịu được? Kể cả cuối cùng chứng minh là không có đi nữa thì qua sự việc lần này, Hải Yến Dường cũng khó mà tồn tại được.
“Tiền... tiền bối.” Đường chủ Phạm Vinh run rẩy. “Ở trên đảo có trận pháp, mặc dù không địch lại tông sư Kim Đan nhưng cũng có thể ngăn cản một hai, lúc ấy chúng ta không ai phát hiện dị tượng, có lẽ không có phân hồn nhập vào bên trong đâu.”
“Hừ.” Cao Trùng hừ lạnh. “Ví như tông sư Kim Đan thực sự muốn chui vào, các ngươi nghĩ là mình có thể phát hiện ra sao?”
“A!”
“A!...”
Hắn phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn được nữa. “Đối phương bị tổn thất nặng nề, coi như còn sống thì thực lực mười cũng không còn một, không có chừng trăm năm thì không có khả năng khôi phục được, lại không có pháp bảo thì xem như có thể thôi đi.”
“Đa tạ tiền bối.” Phạm Vinh vui mừng vội vã thi lễ, rồi lập tức vung tay ra hiệu cho người dưới áp giải Tỉnh Lục lên, sau đó nhìn về phía Mạc Cầu.
“Tiền bối, chúng ta đã thẩm vấn rõ ràng, người này dùng tên giả Kim Bất Khuyết để cấu kết với Ma Y Giáo, âm thầm làm cho Đan đạo hữu phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Tiếp đó nhờ Đan đạo hữu dẫn tiền bối đến mới có kết cục như hôm nay.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, sự việc không nằm ngoài dự đoán của mình. Với tu vi của Đan Bá Tường, nếu đối phương có ác ý từ trước hắn nhất định có thể phát hiện ra. Có điều chính Đan Bá Tường cũng không rõ Ma Y Giáo đã thiết đặt cạm bẫy ở đây để lừa mình.
Không để ý đến vẻ mặt thấp thỏm của Đan Bá Tường, Mạc Cầu hỏi. “Đồ vật đã lấy được chưa?”
“Đã lấy được.” Đan Bá Tường liên tục gật đầu, rồi lấy từ trên người ra một cái lệnh bài màu hồng đưa tới. “Tiền bối, ta đã giải phong ấn cho vật này, có thể cảm ngộ chân ý ở trong đó, chỉ có điều... Đồ vật này có yêu cầu cực cao với thần niệm của người muốn tu hành, ví như cảnh giới thần hồn không đủ mà cưỡng ép cảm ngộ thì không chỉ không thu hoạch được gì mà còn làm bị thương đến bản thân. Trước đây có một vị tông sư Kim Đan trong tông môn của vãn bối vì cưỡng ép lĩnh hội nên đạo hạnh bị tổn thất lớn.”
“Mặt khác, bên trong vật này ẩn giấu chân ý nhưng cũng bị xói mòn theo thời gian, mỗi lần cảm ngộ nó đều làm tổn hại tới căn nguyên, ta không biết bên trong còn lại bao nhiêu.”
“Cái gì?” Mạc Cầu sa sầm nét mặt. “Những điều này trước đây ngươi chưa từng nhắc đến.”
Âm thanh của Mạc Cầu nói ra đã mang theo tức giận. Để đạt được thứ này hắn chấp nhận bỏ ra một kiện kỳ bảo, lại thiếu Cao Trùng một phần nhân tình, nếu bị đối phương lừa thì...”
“Tiền bối.” Sắc mặt Đan Bá Tường trắng bệch, hắn nhỏ giọng. “Trước đây không lâu vãn bối mới nhớ ra, mà với tu vi của ngài thì khi tìm hiểu chắc sẽ không gặp vấn đề gì cả.”
“Tốt nhất là nên như vậy.” Mạc Cầu lạnh lùng đáp, rồi đưa tay hút cái lệnh bài về phía mình. “Một năm sau ngươi đến cửa hàng ta để lấy lại nó.”
Nói xong Mạc Cầu không để ý đến đối phương nữa.
“Cao huynh, không biết Trúc lão có đắc thủ không?”
“Cũng không.” Cao Trùng đưa tay vuốt lông mày rồi lắc đầu. “Lẽ ra Trúc lão có thể đắc thủ, nhưng hình như trên người Bích Tình Thủy Viên có một kiện kỳ vật nào đó nên đối phương đã chạy thoát được.”
“Ồ.” Mạc Cầu nhíu mày. Xuất hiện kỳ vật không phải là việc kỳ quái. Con mắt trong tay hắn cũng là một thứ như vậy. Trên người Ngân Xà Điếu Tẩu có thể có thì Bích Tình Thủy Viên có một kiện cũng là việc hết sức bình thường.
“Đạo hữu yên tâm.” Thấy Mạc Cầu biến sắc, Cao Trùng mở miệng an ủi. “Tông sư Kim Đan không dễ tìm như thế, lần này hai người bọn chúng mặc dù không chết nhưng trong vòng trăm năm tuyệt không có khả năng lại tìm ngươi để gây phiền toái. Trải qua lần này, chưa chắc đối phương đã dám nhằm vào đạo hữu thêm một lần nữa.”
“Ừm.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
“Phải rồi.” Cao Trùng nghĩ ra việc gì, hắn vung tay rồi lao đi. “Còn một chuyện nữa, chúng ta vừa đi vừa nói.”
“Được.” Mạc Cầu cũng phất tay áo, ý niệm dâng lên, U Minh Vô Ảnh kiếm độn bao lấy thân thể rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Giữa không trung, Cao Trùng lấy ra một khối ngọc giản.
“Mạc đạo hữu chắc cũng biết, ta và Trúc lão cùng vài vị hảo hữu chuẩn bị thiết hạ đạo trường ở gần đây, việc này đã được bắt đầu nhưng còn thiếu một chút đan dược. Đạo hữu có hứng thú xuất thủ luyện chế hay không? Giá tiền thế nào chúng ta có thể thương lượng, chắc chắn sẽ khiến cho đạo hữu cảm thấy hài lòng.”
“Đan dược ư?” Mạc Cầu đưa tay tiếp nhận ngọc giản, ý niệm vừa quét qua đã làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ. “Cao huynh qua xem trọng ta rồi. Nhiều đan dược như thế Mạc mỗ chỉ có một mình, sợ là mất mấy chục năm cũng chưa chắc luyện thành được. Tại hạ cũng không định ở mãi một chỗ này, nhiều nhất là mười năm là sẽ rời đi thôi. Thật xin lỗi.”
Mười năm thời gian, Vương Kiều Tịch có thể Kết Đan hay không cũng được làm sáng tỏ, việc thông qua trận pháp của Chân Tiên Đạo đưa tin chắc cũng đã được giải quyết xong rồi. Qua khoảng thời gian đó hắn sẽ rời đi.
“Thật vậy sao?” Cao Trùng nhíu mày, ánh mắt chớp động. “Vậy thì thật là đáng tiếc.”
Trở lại Quy đảo, Cao Trùng không trở về chỗ của mình mà đến nơi ở của Trúc lão.
“Trúc huynh.”
“Cao huynh đã trở về rồi.” Trúc lão cầm một cây côn trong tay, nghe tiếng Cao Trùng thì để nó xuống một bên hỏi. “Mạc đạo hữu không trở về cùng với ngươi sao?”
“Không. Mạc đạo hữu có việc phải đi, vị tông sư Kim Đan của Huyết Hà nhất mạch kia cũng không bị bắt giữ.” Cao Trung chuyển ánh mắt vào cây côn mà Trúc lão vừa bỏ xuống. Hắn rất rõ, vật này thuộc về nhị trưởng lão Bích Tình Thủy Viên của Ma Y Giáo, cùng là bảo vật như cần câu của Ngân Xà Điếu Tẩu, là pháp bảo xuất xứ từ chân nhân Nguyên Anh mà ra. Trong hàng ngũ pháp bảo chúng đều có phẩm giai rất cao, chỉ đứng sau những linh vật của đất trời, lại trải qua quá trình được cao nhân cẩn thận luyện chế, chúng chỉ được giữ trên người các tông chủ của các tông môn lớn hoặc thậm chí là trên người của chân nhân Nguyên Anh mà thôi.
“Tu sĩ Huyết Hà nhất mạch vẫn khó chơi như vậy, một khi đã muốn chạy trốn thì rất khó diệt sát.” Trúc lão gật đầu. “Việc đan dược Cao huynh có nói rồi chứ?”
“Đã đề xuất.” Cao Trùng gật đầu. “Mạc đạo hữu không đáp ứng, có điều... theo như hắn nói thì những đan dược đó nếu chỉ một mình hắn luyện chế thì nhanh nhất cũng phải mất ba bốn mươi năm thời gian.”
“Ba bốn mươi năm?” Trúc lão sững sờ. “Hắn đã nói như vậy sao?”
“Lúc đó ta cũng không thể nào tin được.” Cao Trùng đáp. “Sau đó cẩn thận nghĩ lại thì Mạc đạo hữu không phải chỉ thuận miệng mà nối, hắn thực sự có thể luyện được đan dược trong chừng ấy thời gian.”
“Việc này thật là...”, Trúc lão ngưng trọng, ánh mắt không khỏi kinh ngạc. “Không thể tưởng tượng được! Nếu thực sự như vậy thì luyện đan thuật của vị Mạc đại tiên sinh này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của chúng ta.”
Bọn họ vốn cho rằng phải cần đến năm sáu mươi năm hoặc hơn nữa, lại cần nhiều cao thủ luyện đan tập hợp lại mới có thể làm được. Nếu có thể rút ngắn thời gian còn ba bốn mươi năm thì...
“Không sai.” Cao Trùng cũng gật đầu, vẻ nghiêm túc. “Xác suất thành đan của Mạc đạo hữu rất cao, phẩm chất lại tốt, dù không phải là những đan dược quá hiếm thấy nhưng nếu có thể làm được thì việc của chúng ta sau này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Nhất là... Trúc Cơ Đan!”
“Ừm.” Trúc lão ra vẻ trầm ngâm, hắn dừng một chút rồi mới nói. “Thế nhưng đối phương đã từ chối rồi đó thôi?”
“Đã từ chối.” Cao Trùng bật cười. “Nhưng chỉ cần có đầy đủ thù lao, ta tin hắn sẽ thay đổi mà đồng ý. Trúc huynh hiểu về hắn hơn cả, chắc cũng biết thứ gì có thể đánh động hắn chứ?”
“Đả động được đến hắn...”, Trúc lão đi đi lại lại. “Thực lực Mạc đạo hữu mặc dù không yếu nhưng tu vi không cao, nếu muốn hắn động tâm thì phải là linh vật giúp tăng tiến tu vi.”
Nghe xong, Cao Trùng không khỏi lắc đầu. Cảnh giới Kim Đan nào có dễ tăng tiến như thế, dù có truyền thừa bất phàm thì rất nhiều tông sư Kim Đan cả đời vẫn phải dừng chân ở Kim Đan sơ kỳ, linh vật có thể giúp tông sư tăng lên tu vi lại vô cùng hiếm hoi. Dù có đi nữa thì những thứ ấy cũng vô cùng đắt đỏ. Cách này khó mà thực hiện được.
“Trừ cái đó ra, Mạc đạo hữu cũng rất có hứng thú với công pháp, nhất là pháp môn hỏa hành. Những năm vừa qua hắn vẫn luôn tìm kiếm thứ đó.” Nói xong Trúc lão khẽ lắc đầu. “Có điều hiện giờ đối phương đã có được truyền thừa của Phi Linh Tông, sợ là không còn cần như lúc trước nữa. Còn những pháp môn khác, nhất định phải là truyền thừa cảnh giới Kim Đan mới khiến hắn động tâm được, nhưng pháp môn như thế cũng đâu dễ kiếm? Liệu ai sẽ đồng ý bỏ ra đây?”
“Những thứ khác như sắc đẹp, mỹ thực, linh địa động phủ ta chưa từng thấy hắn hào hứng bao giờ.”
“Việc đó...”, Cao Trùng nhăn mày, vẻ mặt ngượng nghịu. “Phương diện công pháp, ngoài trừ phẩm giai cao ra thì Mạc đạo hữu còn có yêu cầu gì khác hay không?”
“Không có.” Trúc lão ngây người. “Mạc đạo hữu gần như không từ chối công pháp, chỉ cần là hiếm thấy, ngay cả võ kỹ của phàm nhân hắn cũng rất hứng thú. Trận pháp, cơ quan, chế phù hắn đều thu lại, không biết nhiều công pháp như thế hắn có xem hết được không nữa?”
Tông sư Kim Đan thọ nguyên đến tám trăm năm, nhìn như rất nhiều nhưng công pháp trong thiên hạ cũng nhiều vô số kể, đừng nói là tám trăm năm, dù có là tám ngàn năm hay thậm chí là tám vạn năm đi nữa thì một người cũng không thể học hết được.
“Không có yêu cầu...” Cao Trùng nheo mắt ra điều suy nghĩ.
Xích Hỏa Phong.
Trong tĩnh thất dưới lòng đất, Mạc Cầu khoanh chân đả tọa.
Hắn cầm trong tay một cái lệnh bài màu đỏ như lông vũ dài chưng nửa thước. Lệnh bài sờ lên trơn mượt, hai mặt ngoài đều điêu khắc rất nhiều hoa văn mềm mịn, nhìn qua nó giống như một nửa đoạn của cái lông vũ vậy, trọng lượng cũng rất nhẹ.
Về Phi Linh Tông, mấy ngày vừa qua Mạc Cầu lật xem không ít điển tịch ghi chép. Tông môn này truyền thừa mấy ngàn năm, đời đời đều có tông sư Kim Đan trấn giữ, trên thư tịch phổ thông cũng có ghi chép. Lại có thêm miêu tả của Đan Bá Tường cho nên truyền thừa của tông môn này đã không còn là bí ẩn đối với hắn.
Nghe nói chi chủ của tông môn là một vị tu sĩ Đạo cơ, một ngày kia ra ngoài khu vực biên giới Vân Mộng Xuyên ngẫu nhiên gặp được một con thần điểu hành xuống. Lúc đó thần điểu hình như gặp phải Lôi kiếp khiến cả hư không rung chuyển. Lúc đó đã phát sinh việc gì thì không ai biết được, ngay cả vị tu sĩ Đạo cơ đó sau này cũng không nhớ ra được. Chỉ có một chiếc lông vũ được hắn cầm chặt trong tay.
Trăm ngàn năm sau, tông chủ đời thứ hai của Phi Linh Tông chỉ bằng chiếc lông vũ kia đã tiến giai Kim Đan, sau khi tìm kiếm khắp nơi trong điển tịch mới suy đoán được chiếc lông vũ ấy chính là của thần điểu Tất Phương trong truyền thuyết.
Tất Phương! Là thần điểu trong truyền thuyết. Nó có thực sự tồn tại hay không thì không ai biết được.
Mạc Cầu đưa tay vuốt ve chiếc lệnh bài trong lòng bàn tay, đôi mắt chợt ngưng tụ, thần niệm cuồn cuộn rơi xuống theo một phương pháp nào đó tiến vào bên trong lệnh bài.
Một khắc sau, hào quang sáng tỏ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận