Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 214: Thoát ly

Công pháp Tử Dương Môn phần lớn đều chí dương chí cương giống như mặt trời treo cao chiếu xuống bốn phương. Giản Bá Văn vừa động, mắt hổ trừng trừng tạo ra uy áp bao trùm toàn điện, không một ai dám nhúc nhích.
Mạc Cầu từng may mắn giết chết một vị Tiên thiên nhưng cũng không dám khinh thường bất luận một cao thủ Tiên thiên nào. Hơn nữa đám thủ hạ của Tôn Tuyệt Tâm vẫn đang nhìn chằm chằm khiến mọi người không thể không kìm nén lại. Mấy vị trưởng lão toát cả mồ hôi, có lòng muốn lao lên nhưng bị áp chế không thể động đậy.
Ở giữa điện.
“A!”
Lý Ẩn đã không giữ được khí độ chưởng môn như xưa, hiện giờ tóc dài tán loạn, hai mắt đổ hồng, quần áo ít nhiều đã rách nát. Hắn liều mạng gào thét, chân khí thúc giục bừng bừng liều lĩnh phát động tấn công mà không để ý tới độc kình đối phương phát ra, chỉ một lòng giết địch.
Hắn đã khó mà thắng được nên chỉ mong có thể đồng quy vu tận.
Tình huống Tôn Tuyệt Tâm cũng không dễ chịu, sắc mặt hắn trắng bệch, cánh tay có nhiều vết bị đốt cháy, khí tức đã có biểu hiện bất ổn. Tình huống chém giết giữa hai người từng là đồng môn sư huynh đệ đã tới cực hạn. Hai người đều dốc toàn lực.
Bọn họ như hai con dã thú lao vào cắn xé nhau không còn chút nhân tính.
“Oanh!”
Sau va chạm, Tôn Tuyệt Tâm lảo đảo lui về sau, khóe miệng chảy máu. Thân thể Lý Ẩn thì lắc lư, trên mặt hiện ra tơ máu nhìn rất dữ tợn. Độc kình đã xâm nhập vào cơ thể hắn rồi.
“Hây...”
Hắn há miệng nhổ ra một ngụm máu đen khiến người ta kinh hãi.
“Chết!”
“Chết đi!”
Hắn gào lớn liều mạng kích sát khiến kình lực ngày một suy yếu, không còn khả năng giết địch nữa.
“Sư đệ.” Tôn Tuyệt Tâm né đòn tấn công của đối phương, khuôn mặt lạnh lẽo. “Ngươi thua rồi!”
“Ta không thua.” Lý Ẩn giẫm chân xuống, hai mắt như hóa thành hai đốm lửa đỏ định bảo thể.
Với sự trợ giúp của Dược Vương Bảo Điển, hắn có hai lần có thể bộc phát chiến lực nhưng sau đó dù thắng hay thua thì cũng phải chết không thể nghi ngờ. Tôn Tuyệt Tâm phát hiện dị trạng trên người đối phương, trong lòng không khỏi run lên nhanh chóng lui về sau ra hiệu.
“”Nhìn phía sau ngươi xem, thời gian của ngươi đã không còn, bọn họ đều đang chờ đợi quyết định của ngươi.”
Cơ thể Lý Ẩn chợt cứng lại, hắn chậm rãi quay đầu.
“A!”
“Cứu ta! Cứu ta!”
“Chưởng môn, xin cứu mạng!”
Bên trong bên ngoài đại điện có rất nhiều người bị trúng cổ trùng đang gào thét. Âm thanh của bọn họ đã lạc đi, một số chỉ còn phát ra những tiếng kêu khan, hai tay không ngừng cào cấu da thịt mình. Máu huyết đã nhuộm đỏ cơ thể.
Thời gian càng trôi qua, Toản Tâm Cổ càng lớn, chúng đã bắt đầu thôn phệ huyết nhục, tâm phế mọi người. Thêm một thời gian nữa nó sẽ phá thể mà ra, người trúng cổ sẽ mất mạng.
Những người có mặt ở nơi này đều là căn cơ của tông môn, không có ai là hắn không biết. Hiện giờ tất cả rơi vào tình trạng này, từng người đều xem hắn như vị cứu tinh mà hắn lại vô năng không thể làm gì.
“Sư đệ.” Tôn Tuyệt Tâm nói chậm rãi. “Thân là chưởng môn, vận mệnh của bọn chúng đều do ngươi quyết định. Ví như ngươi cứ khăng khăng muốn chiến đấu tiếp, sư huynh ta cũng tiếp tới cùng. Chỉ sợ có rất nhiều người sẽ không đợi được ngươi mà thôi.”
“A!”
Bên ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng kêu thê lương rồi chợt im bặt. Người vừa lên tiếng không biết là còn sống hay đã chết. Toàn thân Lý Ẩn run lên.
“Chưởng môn.” Tổ Cầu vừa mới ổn định được độc tố trong cơ thể cũng gắng gượng đứng lên, rút trường kiếm ra gào thét. “Liều mạng với bọn hắn!”
“Liều mạng!”
Những người còn tỉnh táo nhao nhao phụ trợ. Cát lão và Trương trưởng lão cũng nghiêm mặt, sẵn sàng động thủ.
Tôn Tuyệt Tâm không để ý đến bọn họ, hắn tiếp tục nhìn Lý Ẩn nói. “Sư đệ?”
Lý Ẩn run rẩy ngẩng đầu, huyết lệ tràn ra đảo mắt nhìn khắp xung quanh, cuối cùng dừng ở trên người Tôn Tuyệt Tâm.
“Ta đồng ý đáp ứng yêu cầu của ngươi thì sẽ thế nào?”
“Ha ha...”, Tôn Tuyệt Tâm ngửa mặt lên trời cười to. “Sư đệ, nếu ta làm chưởng môn Linh Tố Phái, bọn họ chính là người mình, chẳng lẽ ta còn giết hay sao?”
“Tốt.” Lý Ẩn gật đầu.
“Chưởng môn.” Đổng Tịch Chu đột nhiên bước tới trước, lắc đầu trầm sắc mặt lại. “Không thể được!”
“A...”, Lý Ẩn cười khổ. “Ta còn có lựa chọn nào khác hay sao?”
Hắn nâng tay phải lên ngăn tiếng ồn rồi từ từ lấy ở trên người ra một vật giơ lên. “Ta nhận thua! Kể từ hôm nay...” Nói đến đây hắn gục đầu xuống, toàn thân run rẩy như sắp không chống đỡ được nữa. “Tôn Tuyệt Tâm sẽ trở thành chưởng môn đời thứ mười của Dược cốc. Ngươi phải trung với y đạo, tuân thủ nghiêm ngặt môn quy, giữ lấy nhân, nghĩa, lễ, tín...”
“A!”
Nói đến đây tự hắn cũng cảm thấy buồn cười, cổ tay rung lên ném lệnh bài chưởng môn văng ra rồi ngửa mặt lên trời gào thét đến khàn cả giọng.
“Liệt tổ liệt tông ở trên, đệ tử Lý Ẩn bất hiếu, tự thấy mình thật hộ thẹn với tiền nhân, không còn mặt mũi nào để sống tạm trên đời, chỉ nguyện lấy cái chết để tạ tội!”
Vừa dứt lời, hắn đã phá bỏ kình lực hộ thân, nhằm cột đá bên cạnh đâm thẳng tới.
“Chưởng môn!”
“Không thể được!”
“Rầm!”
Một tiếng trầm đục phát ra, máu huyết với não tương văng ra tung tóe.
“Phù phù...”
Thi thể Lý Ẩn ngã lăn ra đất, cả đại điện rơi vào yên tĩnh.
Không lâu sau đó, ở trên đại điện, Tôn Tuyệt Tâm ngồi ngay ngắn ở chính giữa. Hắn đã thay cẩm bào hoa lệ, đầu đội quan cao, chân đeo mãng giày, eo quấn đai ngọc quét mắt nhìn khắp một lượt, khí độ hiên ngang. Đám người trong Dược cốc thì tái mặt tập trung vào một chỗ.
Thi thể của Lý Ẩn đã được đưa đi, tiên huyết trên mặt đất còn chưa kịp lau chùi, mùi máu tươi vẫn còn vương vất.
“Hồi chưởng môn.” Mỹ phụ từ ngoài điện đi vào, nàng ôm quyền chắp tay. “Cổ độc đã tạm thời được áp chế nhưng nếu cần thiết, thiếp thân vẫn có thể dẫn động bọn chúng bất cứ lúc nào.”
“Ừm.” Tôn Tuyệt Tâm gật đầu. “Làm tốt lắm.”
Nói xong, hắn vung tay lên nói.
“Ta giới thiệu cho các ngươi biết, mấy vị này là Cát trưởng lão, Trương trưởng lão, còn có Đổng trưởng lão. Những vấn đề khác từ từ rồi các ngươi sẽ biết. Còn mấy vị này...”, hắn chỉ sang mấy tên thủ hạ của mình rồi nói tiếp. “Đây là Cổ nương tử Miêu phu nhân, Thiết Thần Thủ Lỗ tiên sinh, Tôn Vô Bệnh là nghĩa tử của ta thì các ngươi đã biết.”
“Hừ!” Trương trưởng lão cắn răng. “Họ Tôn kia, ngươi định giở trò quỷ gì? Ngươi thật nghĩ Lý Ẩn đưa lệnh bài chưởng môn cho ngươi là ngươi sẽ thành chưởng môn đời kế tiếp của Linh Tố Phái sao?”
“Ta đã biết các ngươi sẽ không cam chịu.” Tôn Tuyệt Tâm lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối. “Nhưng cũng không sao, lệnh bài chưởng môn trong tay ta, ở đây lại có Giản môn chủ đứng ra làm chứng là được.”
Hắn không hề lo đám người Dược cốc sẽ trở mặt. Mấy vị trưởng lão đều không làm sao, nhưng thân nhân đệ tử của bọn họ thì có không ít người đã trúng cổ độc. Chỉ cần nắm giữ tính mạng đám người này thì bọn họ sẽ phải ngoan ngoãn nghe lệnh mà thôi.
Lý Ẩn không còn, Linh Tố Phái như rắn mất đầu, có muốn liều mạng cũng khó.
“Không sai.” Giản Bá Văn chậm rãi gật đầu. “Lý chưởng môn mất mạng là điều đáng tiếc, Giản mỗ cũng rất đau lòng nhưng việc đã đến nước này, các ngươi cũng nên an bài cho thỏa đáng.”
“Ngươi...”, Tổ Cầu tái mặt muốn mắng nhưng bị đối phương liếc mắt nhìn nên không thốt lên lời.
“Tốt.” Giản Bá Văn lạnh lùng đứng dậy. “Chuyện ở đây đã xong, Giản mỗ xin cáo từ trước. Tôn huynh... à không, Tôn chưởng môn, mấy ngày nữa Giản mỗ sẽ lại đến bái phỏng để chúc mừng ngài kế nghiệm chức chưởng môn.”
“Hay lắm, hay lắm.” Tôn Tuyệt Tâm chắp tay. “Vô Bệnh, thay ta đưa tiễn Giản môn chủ.”
“Rõ!”
Mọi người trong cốc không nén được lửa giận trong lòng nhưng lại mờ mịt không biết phải làm gì.
Bọn họ đã thua, thua sạch sẽ!
“Uyển nhi.” Đổng Tịch Chu thở khẽ. “Chúng ta đi.”
“Vâng.” Đổng Tiểu Uyển đáp rồi quay người bước theo phụ thân hướng ra ngoài điện.
“Đổng Tịch Chu.” Tôn Tuyệt Tâm lãnh đạm gọi với theo. “Ngươi muốn làm gì?”
“Không làm gì.” Đổng Tịch Chu hơi dừng bước, cũng không quay đầu lại. “Từ hôm nay trở đi, Đổng mỗ không còn là đệ tử của Linh Tố Phái, không cần nghe theo lời người khác sai bảo.”
“Ngươi...”
“Đổng mỗ chỉ có một đứa con gái là Uyển nhi, Tôn chưởng môn ngươi nếu muốn uy hiếp ta, sợ là sẽ bị mất mặt.” Hắn cười lạnh rồi ra hiệu cho Đổng Tiểu Uyển tiếp tục bước đi.
“Đi thôi.”
“Vâng.”
Mạc Cầu chớp mắt, hắn chắp tay hướng về phía hai vị Cát, Trương rồi cũng hướng ra ngoài điện bước đi.
“Mạc Cầu.” Tôn Tuyệt Tâm biến sắc. “Ta xem ngươi thiên phú không tồi, y thuật tinh xảo. Nếu quy thuận cùng ta, Tôn mỗ quyết không đối xử keo kiệt. Ngươi đừng không biết tốt xấu.”
“A...”, Mạc Cầu nhún vai không đáp, không để ý tới phản ứng của đối phương mà nhanh chóng bước theo hai người Đổng Tịch Chu.
“Các ngươi...”, Tôn Tuyệt Tâm đập bàn giận dữ. “Được, tốt lắm!”
Hắn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp đại điện.
“Còn ai muốn rời khỏi Linh Tố Phái nữa thì đứng ra một thể. Các ngươi đừng trách Tôn mỗ không nói trước. Những người lựa chọn rút lui đều sẽ trở thành địch nhân của Linh Tố Phái, tất cả thân nhân đệ tử trúng cổ độc đều để cho các ngươi tự sinh tự diệt.”
Nghe hắn noi vậy, một số người đang có ý định rời đi vội dừng lại, không có một ai dám lên tiếng nữa.
Đêm. Bầu trời ảm đạm. Trong một gian mật thất ở Dược cốc có một ngọn đèn được thắp lên chiếu rọi hai thân ảnh. Một người trong đó lên tiếng.
“Hôm nay làm không tệ.”
“Đều là do thượng sự tương trợ.” Tôn Tuyệt Tâm kính cẩn đáp. “Nếu không nhờ thượng sứ, Tôn mỗ khó mà đoạt lại chức chưởng môn được.”
“Không dám.” Một người khác nhẹ nhàng khoát tay. “Nói đến việc chính, qua một thời gian nữa Lục phủ chắc sẽ mời ngươi nhập phủ để chữa bệnh cho một vị quý nhân, người đó thương thế rất nặng, bệnh tình cổ quái, dù có là cao thủ Tiên thiên cũng khó sống. Đến lúc đó ngươi mang cái này cho hắn ăn vào!”
Người đó đưa ra một bình thuốc.
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận