Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 323: Tử Mẫu Thần lôi

Lúc trước Bạch Cốc Dật làm việc tuy có điên cuồng nhưng vẫn còn ít nhiều lý trí, nhìn bên ngoài không khác người thường là mấy. Hiện giờ hai mắt hắn đỏ lựng như mắc bệnh dại, mồm miệng gào thét liên hồi.
“Ngươi đáng chết!”
“Là ngươi bức ta... A...”
Mấy năm trước vô tình có được pháp môn Quỷ đạo, Bạch Cốc Dật đã cân nhắc đến tình huống hôm nay. Cũng vì có hôm nay mà hắn đã hao phí rất nhiều tâm sức, nhất là sau khi tu tập tà công, tâm tính chuyển biến ngày một cực đoan. Hắn phát hiện ra sự khác thường và cũng nhiều lần tìm cách khống chế nhưng vì thần hồn không đủ mạnh nên không thể giải quyết dứt điểm. Cũng may lúc bình thường nhìn hắn như không có chuyện gì bất thường cả. Thậm chí để thoát khỏi sự khống chế của người kia hắn đã cắn răng để món đồ kia ở chỗ ở chưa từng mang theo.
Thứ khiến hắn để tâm chỉ có Bạch Lãng, hậu duệ huyết mạch mà thôi.
Vừa rồi hắn chưa kịp đè xuống phản phệ vì thi triển khống chế là cờ thì lại bị Mạc Cầu kích thích khiến hắn triệt để phát điên. Hắc phong gào thét, kiếm ảnh điên cuồng bay múa trong phạm vi rộng đến hai mươi trượng làm đá núi cũng bị xuyên thủng.
Mạc Cầu nhanh chóng chạy ra ngoài. Xung quanh hắn có Tiên Vân Chướng, chân khí Tiên thiên trong thể nội điên cuồng vận chuyển, Đạp Hư thân pháp đã đạt tới cực hạn, cả người hắn giống như một đạo hỏa tuyến xuyên thẳng qua huyệt động. Chỉ một cái lắc thân hắn đã vượt qua khoảng cách mười trượng, tốc độ bình thường của phi kiếm không thể đuổi kịp.
Tốc nhanh làm hắn không dễ chuyển hướng, những lúc ấy hắn đành vung tay, Hỏa Sát Chân Cương cuốn lên xuyên thủng đá núi để nối liền các thông đạo. Hai người một truy một đuổi, chẳng bao lâu đã vào sâu trong Hắc ngục. Cuối cùng Bạch Cốc Dật lấy lá cờ bao lấy toàn thân, tốc độ phi độn nhanh thêm một bậc.
Luyện khí hậu kỳ, pháp khí thượng phẩm hắn đều có, hắn có thể sơ bộ sử dụng phi hành thuật để phi hành cách mặt đất.
“Lưu lại cho ta.” Bạch Cốc gầm lên, thanh đồng cổ kính bắn ra một đạo linh quang.
“Bành!”
Vầng sáng bạo tán, Tiên Vân Chướng co lại và hiện ra nguyên hình, Hỏa Sát Chân Cương cũng bị xuyên qua để lại một lỗ thủng nhưng phía sau lỗ thủng ấy lại không có bóng người nào.
“Ra mau.”
Bạch Cốc Dật ngửa mặt lên trời mà gào thét, tay hắn cầm tấm gương đồng quét ra bốn phía, chỗ nào linh quang chiếu tới thì đá núi đều bị phá nát, tiếng động ầm ĩ vang lên không ngừng.
Ngay lúc hắn còn đang điên cuồng thì trong thể nội hiện ra một cảm giác trống rỗng, tay chân cũng theo đó mà hơi sững lại.
Tu Tiên giả, cảnh giới pháp lực là nhất. Tu vi Bạch Cốc Dật không thấp, thực lực của hắn không phải là tu sĩ Luyện khí tầng mười như mọi người thấy mà đã đạt đến tầng mười một, khoảng cách đạt đến Luyện khí viên mãn không còn xa nữa. Thế nhưng việc cùng lúc sử dụng cả Vạn Quỷ Phiên, mảnh gương đồng và phi kiếm khiến cho pháp lực trong người bị tiêu hao ghê gớm. Nhờ có ác quỷ thúc đẩy, công pháp phản phệ khiến thần sắc hắn trở nên điên cuồng mà người bình thường khó mà nhận ra được sự thay đổi ấy.
Đúng lúc hắn sững người, từ trên đầu có một tảng đá lớn rơi xuống.
“Muốn chết.”
Bạch Cốc Dật ngẩng đầu giận dữ, Lưu Ảnh Kiếm chém ra khiến tảng đá ầm ầm tan vỡ, trong chớp mắt sau đó hắn trở nên cuồng loạn, thân thể đột ngột căng ra.
“Hô...”
Tựa như hung vượn hưng phấn vì phát giác ra điều gì, Mạc Cầu đang ẩn thân phía sau một tảng đá đột nhiên biến lớn, cơ bắp toàn thân run rẩy, tay hắn cầm Hắc Huyền Bổng dồn hết lực lượng hung hăng đánh tới.
Cực hạn bộc phát!
Trọng Huyền Linh quang!
“Oanh...”
Khoảng không mấy trượng phía trước, không khí bị dồn nén rồi điên cuồng bạo khởi quét sạch tứ phương. Dùng mắt thường cũng có thể thấy không khí bị lõm lại ở phía trước thanh côn bổng, trung phẩm pháp khí kích phát linh quang không ngừng oanh kích.
“Bành!”
Bạch Cốc Dật như một quả bóng da bị đánh bẩy ngoài, xuyên thủng một diện đá núi, đằng sau phiến đá là hư không rộng lớn.
“Li!”
Hùng ưng chờ sẵn từ lâu, nó kêu lên mấy tiếng thét dài, hai cánh chấn động, trăm ngàn mũi tên có thể xuyên thủng kim thạch theo nhau bắn xuống đồng thời cái miệng nó mở rộng, linh quang hội tụ từ bên trong hóa thành cột sáng bắn ra.
Tu vi Bạch Cốc Dật không yếu, trên người cũng không thiếu trọng bảo cũng bị đánh cho luống cuống tay chân phải lui về sau liên tiếp. Vạn Quỷ Phiên cũng không bảo vệ bản thân hắn được nữa mà lao thẳng xuống dòng nham tương phía dưới.
“Ùng ục...”, nham tương sền sệt lóe sáng. Mạc Cầu nhảy lên vách đá, cây côn nằm trong tay, hắn cúi nhìn xuống dưới, ánh mắt chớp động, thái độ lạnh nhạt không biểu hiện gì.
“Ùng ục... ục...”
Đột nhiên từ trong nham tương có bọt khí liên tục nổi lên, lơ lửng giữa không trung rồi nổ thành từng đóa hỏa diễm.
“Soạt”.
Một đạo hắc ảnh từ trong đó bay ra, chân đạp mây đen lơ lửng giữa không trung, con ngươi run rẩy nhìn về phía hắn.
Bạch Cốc Dật.
Tình trạng hiện giờ của hắn vô cùng không ổn. Ánh mắt mệt mỏi, khí tức suy yếu, muốn sử dụng pháp khí cũng cực kỳ khó khăn. Trên thân thể hắn có nhiều chỗ đã bị nham tương ăn mòn lộ ra cả xương trắng.
Với thực lực và thủ đoạn của hắn, cho dù rơi vào dung nham thì tình trạng cũng không đến nỗi thê thảm như thế mới phải.
“Thủ đoạn hay lắm.” Hắn cất tiếng khàn khàn, run rẩy. “Chỉ là một tên phàm nhân mà có thể bức ta đến mức này, ngươi có thể kiêu ngạo đó.”
Nói xong hắn thở dốc.
“Hôm nay ngươi không chết thì chính là ta vong. Không biết Mạc giám ngục có thể cho ta một đáp án thống khoái hay không?”
Mạc Cầu nói. “Ngươi nói đi.”
Hắn vừa muốn chờ viện binh vừa âm thầm dẫn động Tử Mẫu Thần lôi nên đương nhiên muốn kéo dài thời gian.
“Lãng nhi có phải do ngươi giết hay không?” Bạch Cốc Dật ngẩng đầu, ánh mắt tiều tụy lóe lên chút ánh sáng như mong mỏi điều gì. “Ngươi có thể trốn thoát từ trong tay Hỏa ngạc, trên tay lại có pháp khí tùy thân của nó, việc này là do ngươi làm đúng không? Trương Thanh chết vào tay ngươi, ngươi vì muốn nhổ cỏ tận gốc nên mới giết Du Đức, làm liên lụy cả tới Lãng nhi. Sự thực là thế đúng không?”
Hai mắt Mạc Cầu khẽ chớp động. Hắn không thể không thừa nhận, Bạch Cốc Dật là chủ quản của Hắc ngục, tư duy không tệ. Một khi thoát khỏi tráng thái điên cuồng thì hắn phán đoán mọi việc rất rõ ràng, sáng suốt.
Đáng tiếc...
“Không phải.” Dù hôm nay có sống hay chết, Mạc Cầu cũng dứt khoát không chịu thừa nhận việc này. Hắn lạnh lùng đáp. “Kiện pháp khí này là ta ngẫu nhiên có được thì gần Địa phế hỏa mạch, nó không liên quan gì đến cái chết của Bạch Lãng cả.”
“Ngươi nói láo.” Bạch Cốc Dật gầm lên. “Đến lúc này ngươi vẫn không chịu thừa nhận là sao? Đi chết đi!”
Âm thanh vừa dứt, Lưu Ảnh Kiếm đã lao tới như thiểm điện. Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. Phương pháp ngự kiếm của đối phương quả thực tinh diệu hơn xa phàm nhân, nhưng luận về uy năng thì lại không bằng lá cờ cổ quái kia.
Trong lòng nổi lên suy nghĩ nhưng hành động cũng không chậm trễ, hắn vươn tay về phía trước, Hỏa Long Bội hiện ra trong lòng bàn tay từ lúc nào, bên ngoài nó được bao phủ bởi hồng mang lấp lóe.
Huyền Hỏa Đằng Long.
“Oanh...”
Một đoàn hỏa diễm cỡ chừng bàn tay hiện ra, sau đó nhanh chóng bạo khởi như một con hung thú nhe răng nanh dữ tợn. Hỏa diễm bành trướng bằng tốc độ người thường không thể tưởng tượng nổi quét sạch bốn phương.
Nắng chiều chiếu ngang, liệt diễm ngập trời. Kiếm quang đột kích mang theo uy thế bất phàm nhưng vừa mới chạm vào luồng hỏa diễm đã bị đè ép xuống.
“Hô...”
Ở phía trên hít một hơi, thân thể dựng thẳng, cánh tay đưa về sau rồi đột ngột phát lực.
“Bạch!”
Hắc Huyền Bổng nặng mấy ngàn cân trong lòng bàn tay hóa thành ô quang vọt về phía bóng người phía dưới. Không chỉ có thế, thân thể hắn chấn động, Hỏa Sát Chân Cương có thể tan rã vạn vật thấu thể mà ra xông vào biển lửa ở dưới. Hai loại lửa hòa vào nhau làm uy thế tăng lên một bậc.
Bạch Cốc Dật có cảm giác quanh mình ngoài liệt diễm ra thì không còn gì khác. Hắc Huyền Bổng đột kích nhưng hắn không kịp phát hiện ra.
“Oanh!”
Nham tương chảy xuôi lóe lên gợn sóng, dung nham như thủy triều phóng vọt lên đến hơn mười trượng.
“Ô ngao...”
Bên trong nham tương có một con Hỏa ngạc vui sướng bơi lại, hung hăng táp Bạch Cốc Dật.
“A!”
Hắn gào lên giận dữ. Bên trong tiếng kêu vừa có đau đớn vừa có cảm giác không cam lòng và phẫn nộ.
“Điều khiển Hỏa ngạc... Ngươi còn nói không phải ngươi ư!”
Nhìn thấy Hỏa ngạc bỏ qua khôi lỗi chim ưng mà nhào về phía mình, Bạch Cốc Dật sao lại không nghĩ ra. Kẻ điều khiển Hỏa ngạc giết chết cháu hắn chính là Mạc Cầu!
“Răng rắc!”
Hỏa ngạc dài đến hơn mười mét, trời sinh đã mang lực lượng lớn, cái miệng cắn xuống thì ngay đến cả pháp khí hộ thân cũng không chịu nổi. Bạch Cốc Dật bị thương lỗ chỗ, pháp lực không đủ nên không thoát được, cánh tay bị kéo xuống.
Chỉ một khắc sau thân thể khổng lồ của Hỏa ngạc bị mấy làn khói đen như mực trói buộc lại.
“Chết đi.”
“Răng rắc... rắc...”
Lân giáp cứng rắn bị Vạn Quỷ Phiến quấn quanh từ từ tan vỡ, máu tươi như nham tương từ trong thể nội Hỏa ngạc tuôn ra.
“Ngao!”
“Li!”
ở bên dưới, hỏa diễm vẫn cuồn cuộn như thủy triều. Mạc Cầu ở phía trên không nhúc nhích, hai tay nâng hai viên đan hoàn liều mạng thôi động chân khí trong cơ thể.
Thời gian chậm chạp trôi qua, hỏa diễm rít gào dần yếu đi, mùi của huyết dịch dần dần lộ rõ. Hỏa ngạc tuy mạnh nhưng đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Bạch Cốc Dật thì đã bị trọng thương, nó rõ ràng không phải là đối thủ của hắn.
“Đôm đốp...”
Trong lòng bàn tay của Mạc Cầu bắt đầu xuất hiện một tia điện quang.
“Bành!”
Nham tương phía dưới nổ tung, một thân ảnh thẳng tắp từ đó hiện ra.
“Đi.”
Nét mặt Mạc Cầu trở nên ngưng trọng, cổ tay rung lên, hai viên đan hoàn trong lòng bàn tay hóa thành một sợi lưu quang đón đánh đối phương đang từ dưới bay lên.
“Đôm đốp...”
“Oanh!”
Hai mắt hắn phát sáng, một khối điện tương nổ tung giữa trời, điện quang trải rộng khu vực lớn hơn một trượng.
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại! Tuy thực lực Tử Mẫu thần lôi không nhỏ nhưng cũng không lớn như trong tưởng tượng, một kích vừa ra không đủ làm trọng thương Bạch Cốc Dật mà chỉ làm hắn cứng lại.
Một khắc sau.
“Oanh!”
Một đạo điện quang lớn gấp mười lần lúc trước đột nhiên xé rách hư không, nổ tung phía trên thân thể Bạch Cốc Dật. Lôi đình ầm vang quét sạch hơn mười trượng mặt đất. Dùng mắt thường cũng có thể thấy điện quang bên trong đang tan nhanh rồi biến mất.
“Lạch cạch!”
Lôi đình qua đi, một cái thi thể khô héo rơi xuống.
“Sư đệ.”
Kỷ Thiên Vân kìm nén thương thế hướng Mạc Cầu giới thiệu.
“Vị này là Trịnh tiền bối ở Xích Hỏa Phong của các ngươi, được xưng là Hỏa Nhiêm Tiên, còn không mau chào hỏi.”
“Tiền bối, Bạch Cốc Dật nhập ma bị sư đệ đánh vào biển lửa, cuối cùng dùng Tử Mẫu thần lôi diệt sát.”
Vừa nói chuyện nàng vừa nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt không khỏi ngạc nhiên. Dùng sức một người độc đấu nhiều chấp pháp sứ, vậy mà Bạch Cốc Dật lại chết trong tay vị sư đệ này.
Hỏa Nhiêm Tiên Trịnh Vi là một tiên sư Đạo cơ.
Mạc Cầu ngưng trọng, hắn chắp tay trước người. Đối phương là một lão giả có bộ râu màu đỏ lửa, thân hình cao lớn.
“Đệ tử ngoại môn Mạc Cầu ra mắt tiền bối.”
Tu sĩ Đạo cơ có thọ nguyên kéo dài, nếu không mắc bệnh vô tai thì ít nhất có thể sống được ba trăm năm. Chỉ riêng thọ nguyên này thôi đã đủ ăn đứt người khác rồi. Vị tiền bối này cách hai trăm năm trước đã tiến giai Đạo cơ. Ở Xích Hỏa Phong, Phong chủ là người có địa vị cao nhất, nhưng xét về tuổi tác thì vị này là người lớn nhất. Có thể nói trong tất cả các đạo nhân, ngoài Phong chủ Hỏa Nha thì không ai có bối phận cao hơn lão.
Hắn không ngờ chuyện hôm nay lại dẫn động tới cả vị này.
“Ừm.” Hỏa Nhiêm Tiên Trịnh Vi gật đầu, ánh mắt hiện linh quang nhưng chỉ liếc qua rồi thu hồi lại ngay. Một phàm nhân, thực lực không yếu cũng không đáng cho lão để ở trong lòng. Ánh mắt lão tập trung vào ba kiện pháp khí và lá cờ có cán dài đến gần trượng.
“Không tệ, có thể lấy sức phàm nhân giết được Bạch Cốc Dật, dù là dùng mưu kế cũng không tồi.”
Lão đưa tay thu lấy lá cờ, khẽ vuốt lên bề mặt, trong ánh mắt ra chiều suy nghĩ.
“Vật này là pháp khí thành danh của Bách Quỷ Tẩu Trượng Chi tên Vạn Quỷ Phiên. Năm đó Bách Quỷ Tẩu bị giải vào hắc ngục, vật này biến mất không thấy tung tích, không ngờ nó lại tơi vào tay Bạch Cốc Dật.”
Nói xong lão chớp mắt nghi hoặc. Vật này có điều gì đó không giống như trong trí nhớ của lão. Lão lắc đầu, phất ống tay áo một cái là phi kiếm và tấm gương cổ bay vào trong tay Mạc Cầu.
“Vạn Quỷ Phiên nộ uẩn tà pháp, ngươi giữ cũng không lành rất dễ lầm lạc. Để đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, hai kiện pháp khí này ta cũng sẽ kiểm tra một chút, chờ sau đó đưa cho ngươi sau.”
“Vâng.” Mạc Cầu khom người, vẻ mặt đắng chát. “Tạ ơn tiền bối.”
Không phải hắn không muốn độc chiếm những pháp khí này, chỉ tiếc là đối phương đến quá nhanh, hắn chưa kịp thu thập hiện trường nên đành chủ động nộp lên trên. Dù sao có lá cờ cổ quái rồi tông môn sẽ không rà soát kỹ nữa. Cũng may là hắn còn thu được cái khác.
“Cái này nên cho ngươi.” Trịnh Vi khoát tay. “Kể lại cụ thể đi, với thực lực của Bạch Cốc Dật thì ngươi muốn giết hắn không dễ.”
“Đúng vậy.” Mạc Cầu đáp. “Lúc đó Bạch chủ quản đã bị trọng thương, pháp lực tiêu hao không còn bao nhiêu, lại bị tẩu hỏa nhập ma thần chí không rõ...”
Hắn cúi đầu, đem mọi chuyện kể lại một lượt. Tất nhiên là hắn có che đậy một chút thực lực của mình, chủ yếu vin vào nguyên nhân là vận khí tốt cùng với việc có kế hoạch chuẩn bị mà thôi.
“Cho nên trận chiến này có thể thắng là do tình trạng của Bạch Cốc Dật, sau đó là sự đồng tâm hiệp lực của các vị đồng môn, lại thêm Tử Mẫu thần lôi của Kỷ sư tỷ lưu lại, Mạc mỗ chỉ là người tung ra một kích cuối cùng.”
“A...” Trịnh Vi cười khẽ, lão quan sát Mạc Cầu một lúc, bên trong pháp nhãn cũng không phát hiện ra thấy có gì đó không đúng, chỉ có nhục thân của đối phương đúng là hơi cường tráng hơn bình thường.
“Ngươi khiêm tôn đấy, nhưng đôi khi khiêm tốn quá cũng không phải là việc tốt, ngươi tự phải hiểu lấy.”
“Vâng.”
“Ngươi đi đi.”
Trịnh Vi thu lá cờ lại, đưa mắt nhìn ra bốn phía. “Dọn dẹp xung quanh đi, người của Chấp Pháp đường sẽ lại đến, chúng ta cũng nên rà soát lại Hắc ngục một phen.
Tại nơi ở của Bạch Cốc Dật, Lý Cảnh Nguyên không hiểu sao lại có mặt ở nơi này, ánh mắt bị một khối vải đen hấp dẫn.
Tấm vài này như có hấp lực dị thường khiến hắn chú ý ngay vào đó mà không rời đi được.
“Cái này là...”
“Cái gì vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận