Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 204: Vô Định Kiếm

“Chỉ dựa vào ngươi?” Phương Kỳ cười lạnh, giơ trường kiếm trong tay lên chỉ. “Nói khoác mà không biết ngượng!”
Người vừa xuất hiện khí thế to lớn, thực lực rõ là không yếu nhưng mấy người bên phía Mạc Cầu cũng không kém. Nàng và Ôn Nhụ không cần phải nhiều lời. Bọn họ đều là nhân vật có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, xuất thân từ đại tông nổi danh võ học, gia thế hay truyền thừa đều bất phàm.
Độc Hoa phu nhân nhìn như một mỹ phụ đã bước sang tuổi ba mươi nhưng kỳ thực cách đây hai mươi năm đã vang danh khắp chốn, độc công tinh thâm, trong đám cao thủ nhất lưu cũng thuộc về đỉnh tiêm, thực lực có phần còn mạnh hơn hai người trên.
Thực lực hiện giờ của Mạc Cầu không yếu. Đám người Nhạc gia tuy tu vi không cao nhưng cũng không dễ để cho người khác coi thường. Nhạc gia là thế gia chuyên về cơ quan ám khí, lúc cường thịnh đã khiến rất nhiều thế lực phải khách khí với họ. Chỉ với mấy thứ đồ tiên nhân từng lưu lại cũng đủ cho họ tung hoành một phương.
“Không sai.” Độc Hoa phu nhân mỉm cười, bước chân lại gần người kia, độc công trong người thầm vận. “Lục phủ đã có lệnh, nếu phát hiện thấy người của nghịch minh thì giết không tha. Các ngươi lẩn trốn ở chỗ này, gặp phải chúng ta còn không mau chạy trốn, lại còn muốn động thủ?”
Vừa nói chuyện, cổ tay nàng khẽ lật, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một thứ binh khí nhìn giống như một cây roi ngắn.
“Vị bằng hữu này.” Nhạc Định Sơn lại tỏ thái độ hòa nhã hơn. Hắn tiếp lời. “Chúng ta chỉ vô tình đi ngang nơi đây mà không có ý gì khác, cũng không dò xét việc của các người, không biết có thể...”
“Không thể.” Đại hán kia trừng mắt, cự phủ trong tay khẽ động đã làm nổi lên kình phong. “Nếu đã tới đây thì chỉ có thể tự trách bản thân mình xui xẻo mà thôi.”
“Cẩn thận.” Hai lỗ tai Ôn Nhụ rung lên, ánh mắt cảnh giác. “Xung quanh có mai phục!”
“Thì sao?” Phương Kỳ cười lạnh. Nàng điểm chân một cái, cả người đã bước tới trước. “Tiếp một kiếm của ta rồi hãy nói.”
Khinh công của nàng không quá xảo diệu nhưng phối hợp cùng với kiếm pháp thì biến hóa vi diệu vô cùng, Một người một kiếm như hòa thành một thể thống nhất. Một chiêu đâm tới nhìn đơn giản vô cùng nhưng ẩn chứa huyền diệu khó đoán. Nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng nào dễ coi thường? Có ai mà không có điểm để tự ngạo?
“Đến hay lắm.” Đối mặt với một kiếm phía trước, đại hán hô một câu tán thưởng, sau đó là một tiếng gầm giận dữ, bàn tay nắm chặt lấy cự phủ.
“Oanh!”
Chân khí cương mãnh trào lên như thủy triều cuồn cuộn ép về phía kiếm quang. Kình lực mạnh mẽ khiến mọi người có mặt biến sắc.
Cao thủ!
Phủ pháp của người này tinh diệu, nhất định là võ học thượng thừa, còn chân khí hùng hậu vượt qua những người trẻ tuổi khác. Nếu không có mấy chục năm khổ tu thì không thể đạt tới tu vi này được.
“Cẩn thận!” Ôn Nhụ quát lên, thân hình bắn ra như thiểm điện, Ngọc Âm Kiếm trong tay nở ra từng đạo sóng âm khí nhận. Phương Kỳ cũng quát lên một tiếng, thân pháp biến hóa giữa trời, lúc thì uyển chuyển như chim phượng đằng không, khi lại mềm mại liên miên bất tận như nước chảy mây trôi.
Đối phương vừa mới xuất thủ bọn họ đã rõ, nếu đơn đả độc đấu thì thật khó mà giành phần thắng.
“Đinh!”
Tiếng va chạm vang lên, cự phủ trong tay đại hán vung vẩy bao trùm lấy hai người. Hư ảnh cự phủ tung bay, tiếng hắn quát lên như sấm. Đối phương lấy một địch hai mà không hề rơi xuống thế hạ phong, thậm chí còn hơi chiếm thượng phong. Cùng lúc đó mọi người có mặt cũng không chịu đứng yên mà nhìn.
“ĐỘng thủ.”
Tiếng ai đó quát lên, từ trong rừng xuất hiện nhiều bóng xám lao ra. Sắc mặt Nhạc Định Sơn trở nên âm trầm, mấy vị đệ tử Nhạc gia ở phía sau đã sẵn sàng thi triển thủ đoạn.
“Răng rắc!”
Cơ quan khởi động, từ những cái rương nhỏ được vác sau lưng bắn ra vô số tia sáng trắng.
Phi đao!
Chừng ba bốn trăm chuôi phi đao bay ra với tốc độ kinh người quét ngang tứ phương. Nhất thời phi đao lướt đi khiến cả khu rừng rậm cũng bừng sáng theo. Mỗi thanh phi đao mang theo uy thế kinh người, số lượng lại lớn, dường như còn có cả kịch độc khiến mọi người có mặt không khỏi than thầm. Chả trách Nhạc gia lâu nay dù xuống dốc nhưng không có mấy người dám khinh thường bọn họ.
Dưới thủ đoạn của bọn họ, đừng nói là võ giả thông thường, có là cao thủ nhất lưu cũng phải nhượng bộ mà rút lui.
“Không đúng.”
Mạc Cầu có nhãn lực hơn người, trong nháy mắt hắn đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng, nhưng muốn lên tiếng cảnh báo thì đã không kịp nữa rồi.
Những chuôi phi đao bay đi cắm vào các bóng xám không phải là thân thể mà là những cái túi xám xịt.
“Phốc phốc!”
Tiếng trầm đục thi nhau vang lên, từ trong những cái túi này bay ra từng làn khói trắng rồi nhanh chóng phủ kín chiến trường.
“Cẩn thận.” Mạc Cầu che miệng. “Là khói độc!”
“Dùng độc?” Độc Hoa phu nhân cười lạnh, đôi mắt đẹp của nàng chớp động, sau đó nhanh chóng vọt sang bên cạnh. “Giấu đầu hở đuôi! Mau cút ra đây cho ta.”
Chiếc roi ngắn trong tay nàng vung lên, hư không có tiếng nổ vang truyền tới. Một cái móng vuốt khô héo từ trong làn khói trắng hiện ra rồi va chạm với chiếc roi.
“Bành!”
Sau một âm thanh trầm đục, hai người cùng rơi xuống mặt đất.
“Vạn Độc Chân Công.”
“Bích Ngọc Công!”
Một vị lão giả mặc hắc bào đứng đó, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Độc Hoa phu nhân rồi mở miệng cảm khái. “Thật không ngờ Bích Ngọc Công lại còn có truyền thừa lưu lại.”
“Ta cũng không ngờ.” Độc Hoa phu nhân thay đổi thái độ, nàng nghiến chặt răng, đôi mắt đẹp cau lại chứa đầy sát cơ. “Vạn Độc nhất mạch của Hắc Sát Giáo vẫn còn chưa tuyệt.”
“Hắc hắc...”, lão giả cười gằn. “Xem ra hai môn công pháp này thật có duyên với nhau. Hôm nay giao đấu không biết thắng thua thế nào?”
“Thử một chút là sẽ biết thôi.” Độc Hoa phu nhân cười lạnh. Lời nói còn chưa dứt, chiếc roi ngắn trong lòng bàn tay đã xuất hiện bên cạnh người lão giả. Gương mặt lão giả trở nên ngưng trọng, hai tay khẽ nâng, một cỗ khí độc mày đen hiện ra đón lấy thế công đối phương. Theo động tác của lão, một mùi hôi thối từ đâu dâng lên ngập tràn khiến người ta lâm vào trạng thái đờ đẫn.
Độc Hoa phu nhân phản ứng rất nhanh, quanh người nàng bao phủ bởi hương khí, chỉ khẽ ngửi là tinh thần đối phương cũng trở nên mơ màng không kém.
“Bành!”
Hai người chẳng phải hạng người lương thiện, đã giao thủ là toàn lực ứng phó. Bóng roi bóng người đan xen, nhất thời không phân ra thắng bại.
Ở một bên khác, có tên áo đen thừa dịp khói độc bao phủ lặng lẽ tiến đến khu vực tập trung đệ tử Nhạc gia mà đánh. Độc công người này không thấp, lại giỏi về ẩn nấp. Dám người Nhạc gia vừa phát hiện ra thì đối phương đã bổ nhào tới.
Cơ quan ám khí của Nhạc gia đúng là khiến cho người ta phải kinh hãi, nhưng hạn chế của chúng cũng rất rõ ràng. Nếu không quan sát rõ đối phương thì không thể dùng linh tinh được.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong hoàn cảnh bối rối, có người không kìm được đã khởi động cơ quan trên người. Trong nhất thời, cương châm, độc tiêu, phi đao tung bay loạn xạ chẳng phân địch ta, cả khu vực trở nên hỗn loạn. Từng bóng người theo nhau ngã xuống, cũng có không ít người của Nhạc gia né không kịp mà trúng chiêu.
Mạc Cầu đứng cách đó không xa, hắn lách mình né tránh một chuôi phi đao, sau đó phất cánh tay đánh bay mấy ngọn độc tiêu rồi đưa mắt nhìn xuyên qua làn khói độc về phía một lão nương ẩn nấp phía sau. Người này tóc trắng phất phơ, thân thể hơi còng cũng đang nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc xen với nghi ngờ.
“Nhục thân rất mạnh! Thật sự là kỳ quái.”
Hai người vừa mới giao thủ, người ngoài nhìn vào thì thấy ngang bằng nhưng kỳ thực Mạc Cầu hơi chiếm ưu thế. Đối phương không biết sức mạnh nhục thân của hắn nên khi lại gần bất đắc dĩ chịu một quyền của hắn. Tuy vị lão nương kia đã lấy cây trượng đầu rắn trong tay ngăn trở, cự lực trùng kích khiến lão bị đẩy lùi về phía sau hơn một trượng.
“Các hạ là người của Hắc Sát Giáo?” Lão nương mở miệng. “Hắc Sát Chân Thân? Đại Hắc Thiên Quyền Pháp? Chỉ có cái vỏ bên ngoài, thật khiến cho người ta bối rối. Chẳng lẽ ta đã già thật rồi sao?”
“Không phải.” Mạc Cầu lắc đầu. “Nhưng đúng hay không thì thế nào?”
Đối phương không nhận ra võ công của hắn không phải là việc kỳ quái. Sau khi công pháp đại thành đã được hắn biến hóa cải tạo, trừ khi chính bản thân hắn tình nguyện để lộ ra, nếu không người khác khó mà nhận ra chiêu thức nền tảng của hắn được.
“Không sai.” Lão nương gật đầu. “Vạn Độc nhất mạch đã không còn có quan hệ gì với Hắc Sát Giáo nữa. Tình cũ chẳng còn, ngược lại còn có chút ân oán. Vừa hay gặp ngươi ở đây.” Nàng điểm nhẹ đầu trượng, thân thể nhẹ nhàng lướt tới. “Giết ngươi xong là coi như giải quyết được phiền phức rồi.”
“A...”, Mạc Cầu cười khẽ. “Chỉ sợ ngươi còn chưa có bản lĩnh này.”
“Thật sao?” Lão nương nghiêm mặt, cánh tay hoa lên, cái đầu trượng lao vút tới. Đầu trượng chưa tới gần thì đã vỡ ra, từ trong đó bay ra một luồng khói độc bảy màu, đồng thời cây trượng hóa thành hư ảnh xuyên qua làn khói đánh tới.
Trong tình huống đó Mạc Cầu lại dễ dàng lắc người né tránh như đã biết từ trước. Lão nương không hề nhụt chí, đầu trượng liên tục bay múa, khói độc không ngưng phun ra. Trượng pháp của nàng không tệ, hư ảnh cây trượng hóa ra bao phủ đến mấy trượng xung quanh. Mạc Cầu khéo léo di chuyển né tránh, tình cảnh ngỡ vô cùng hung hiểm nhưng hắn lại nhanh chóng thoát được ra ngoài.
“Khinh công tốt lắm, chỉ tiếc là...”, Lão nương đánh mãi không xong thì rít lên. “Ngươi đã gặp phải lão thân đây rồi!”
Theo lời nói, cái đầu trượng bổ sung như búa, nhằm vào ngực Mạc Cầu mà tới.
“Đinh...”
Một vòng sáng lạnh lẽo hiện ra. Mạc Cầu bay ngược về sau, trong lòng bàn tay hiện ra một thanh trường kiếm, dưới tấm áo bào, ánh mắt hắn trở nên lấp lánh. “Thì ra là như vậy....”
Hắn tự lẩm bẩm. “Không phải đối phương yếu, mà là do ta mạnh mà thôi.”
“Hảo tiểu tử.” Lão nương biến sắc. “Công phu không tệ, nhưng nếu coi thường lão thân này như vậy thì ngươi nhầm rồi.”
Vừa nói, thân thể nàng vừa lóe lên, một khắc sau đã xuất hiện ở phía sau lưng Mạc Cầu, quải trượng trong tay hung hăng bổ xuống.
“Bạch!”
Hai mắt nàng sáng lên. Một luồng kiếm quang sáng ngời xẹt qua như lưu tinh, lóe lên rồi biến mất. Mạc Cầu cầm trường kiếm trong tay, hắn bỗng quay người. Thân kiếm trong tay hắn còn đang rung lên nhè nhẹ.
“Xì...”
Thân thể lão nương kia khẽ động, ánh mắt mê mang, sau một khắc thì bước chân chợt lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận