Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 572: Manh mối

Phản ứng của tu sĩ Đạo cơ hơn xa thường nhân, không cần Lục Viễn mở lời, tu sĩ có mặt đều là người của Hắc thủy nhất mạch thuộc Thánh tông, người nào người nấy thôi động pháp lực, tế ra pháp khí, thần thông sẵn sàng, chỉ có một vài người thuộc thế lực khác bị ép gia nhập thì biểu hiện chần chừ không quyết đoán.
Trong nháy mắt, rất nhiều pháp khí đồng loạt bay lên, các loại linh quang theo nhau phun trào. Phi kiếm, phi châm, ngọc xích, hồ lô... đủ các loại linh quang xen lẫn nhau mang theo kình khí cuồn cuộn khiến cả tiểu đảo to lớn cũng theo đó mà run rẩy.
Rất nhiều pháp thuật, thần thông cuốn theo nguyên khí thiên địa làm cho khí cơ biến đổi trong nháy mắt. Đi đầu chính là Vân Thủy Đăng Tiên Kiếm của Lục Viễn. Phi kiếm rung rung giữa trời, kích xạ ra đạo đạo kiếm khí, một thúc tuyệt học chấn gia của Lục thị phiêu miểu giữa không gian kéo theo cả tiếng sấm rền.
Kiếm Khí Lôi Âm.
Mặc dù còn kém một chút nhưng cũng mang theo uy lực không tệ. Thật không ngờ, trong tình huống này mà bản thân ngự kiếm chi pháp lại xuyên phá cửa ải đã dừng lại mấy chục năm làm cho Lục Viễn cũng cảm thấy vui mừng.
Nhưng chỉ một khắc sau, đối mặt với phi kiếm đột kích, Mạc Cầu giữ ánh mắt đạm mạc, hắn duỗi hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy.
“Coong!”
Thanh phi kiếm đứng lại, Mạc Cầu nhấc tay rồi một lần nữa cong ngón tay búng ra.
“Bạch!”
Phi kiếm bay ngược trở về. Kiếm quang như nước lướt qua vị trí hai người, tốc độ nhanh đến nỗi tạo thành tiếng sấm khẽ rền vang.
Kiếm Khí Lôi Âm...
Lục Viễn chỉ cảm thấy trán mình mát lạnh, ánh mắt mờ mịt, cả người ngã ngược về sau. Thứ cuối cùng hắn nhìn thấy là tràng cảnh rất nhiều pháp khí và linh quang vô tận bao vây Mạc Cầu vào trong.
“Dù ta có chết thì ngươi cũng đừng hòng sống.”
Trong bóng đêm vô tận nổi lên một ý niệm cuối cùng rồi lặng lẽ tan biến. Kết cục sau đó là thứ hắn không còn nhìn thấy được nữa, nếu không hắn cũng không cảm thấy được an ủi như vậy.
“Trấn!”
Có tiếng quát khẽ vang lên, thời không như ngừng trệ, rất nhiều pháp khí dừng lại giữa không trung, thiên địa nguyên khí và khí cơ hỗn loạn cũng dừng lại, các loại linh quang không thể di động.
Ngôn xuất pháp tùy, Ngũ Nhạc Trấn Ngục!
Hai tay Mạc Cầu khẽ duỗi ra bóp ấn quyết, nhục thân, pháp lực, thần niệm nhẹ nhàng chấn động, trấn áp một vùng rộng mấy chục trượng quanh mình. Trừ những người có pháp bảo bên người, hoặc là tu sĩ Kim Đan, nếu không thì không một ai thoát khỏi trói buộc này được. Tinh phách, lực phách trong thể nội Mạc Cầu mở ra, Thập Phương Sát Đạo ngo ngoe muốn động, một cỗ lực lượng có thể băng diệt vạn vật từ từ hiển hiện.
“Băng!”
Bàn tay biến hóa pháp quyết, chân ngôn khẽ thả, giữa đất trời xuất hiện khí cơ huyền diệu phun trào, một cỗ lực lượng vô hình quét ngang toàn trường.
“Bành!” Linh quang toái liệt.
“Răng rắc...”
Pháp khí vụn vỡ.
“Phốc!”
Một thân thể người đột nhiên hóa thành một đống thịt băm. Lực lượng kinh khủng bộc phát từ trong lan ra ngoài làm mọi thứ lần lượt vỡ vụn.
Thập Phương Sát Đạo - Băng Sơn Pháp Ấn!
“Rầm rầm...”
Linh quang như mưa vẩy xuống kéo theo các mảnh vỡ pháp khí xen với từng bóng người tê liệt rơi xuống theo. Chỉ trong thời gian vài nháy mắt đã có vài vị tu sĩ Đạo cơ thân tử tại chỗ. Cũng may cho bọn họ, pháp ấn mặc dù có uy lực kinh khủng nhưng phạm vi tác động không lớn, ở xa xa vẫn có không ít người thoát được.
“Lộc cộc...”
Có người nuốt nước bọt rồi hô lên. “Mau trốn!”
Mấy người kia không ai kịp nghĩ nhiều, vội vã ngăn pháp khí phản phệ rồi thân hình lóe lên bỏ chạy về nơi xa. Người tên Mạc Cầu này căn bản không giống tu sĩ Đạo cơ bình thường. Dù đối phương có chơi trò giả heo ăn thịt hổ thì thực lực thể hiện ra cũng quá khoa trương. Chỉ một kích Mạc Cầu đã đánh gãy lòng tin của tất cả những người có mặt. Những người còn sống sót chỉ cầu có thể trốn càng xa càng tốt để giữ lấy tính mạng. Nhưng bọn họ không biết, thời khắc đôi bên động thủ, xiềng xích âm hồn đã ẩn nấp vào hư không mà bao phủ xung quanh.
“Rầm rầm...”
Xiềng xích rung động như một tấm lưới lớn chụp vào những thân ảnh đang vội vã bỏ chạy. Những xiềng xích này không phải vật bình thường, chúng được cô động từ thần niệm của Mạc Cầu, mắt thường không thể thấy, pháp nhãn cũng khó nhận ra, lại mang theo uy năng trấn áp nguyên thần, câu hồn đoạt phách.
Xiềng xích rơi xuống, bóng người liên tiếp theo nhau rơi xuống phụ cận. Mạc Cầu giơ tay, Bành Sơn vừa mới xông ra từ trong đống đổ nát đã bị hút tới gần, hai đầu gối dập nát, hắn quỳ xuống đất dập đầu kêu thảm.
“Mạc đại sư, xin tha mạng!”
Trên người Bành Sơn xuất hiện một tầng lưu quang thủy sắc của pháp khí cực phẩm hộ thân nhưng vẫn không cho hắn một chút cảm giác an toàn nào. Thấy Mạc Cầu mở rộng lòng bàn tay muốn chụp xuống, Bành Sơn vội vã mở miệng. “Ta biết nơi nào có Trầm Hương Tủy vạn năm.”
“Cái gì?” Chân mày Mạc Cầu chau lại. “Chỗ nào?”
“Ta... ta nói, Mạc đại sư sẽ tha cho ta một mạng chứ?” Bành Sơn run rẩy ngẩng đầu, đập vào mắt hắn là một đôi mắt như một hố sâu không thấy đáy.
“Nói.” Mạc Cầu nói ngắn gọn, giọng nói mang theo lực lượng chấn nhiếp hồn người.
Bành Sơn hoảng hốt không tự chủ được vội đáp. “Tại thủy vực phía Tây Hoàn đảo, nhưng La công tử đã tới đó từ bảy ngày trước, sợ là đã đoạt được Trầm Hương Tủy vào tay rồi.”
“Cái gì?” Mạc Cầu nhướng mày, tay áo dài khẽ phất lên, thân hình nhập thẳng vào không trung.
“Đinh Ngọc Hổ, việc ở đây giao lại cho ngươi.”
“Mạc đại sư.” Đinh Ngọc Hổ biến sắc, vội nói. “Thực lực của Đinh mỗ...
“Đôm đốp...”
Hắn còn chưa dứt lời thì phía trên đột nhiên hiện ra một vòng điện quang. Điện quang lớn chỉ chừng như ngón tay cái nhưng lại tỏa ra ánh sáng chói mắt. Điện quang rơi xuống, không khí chấn động, những tu sĩ bị chế trụ đột nhiên run rẩy rồi theo nhau ngã xuống đất, chết mà không biết tại sao.
Mưa rơi càng lúc càng nhiều. Bên trong màn nước có một thân ảnh quái dị đang ngửa mặt lên trời gào thét.
Thân ảnh giống như cự mãng dài đến hơn trăm trượng, ba đầu, sóng âm hạo đãng từ trong cái miệng nó há ra kèm theo tiếng rống rung động đất trời bao phủ bốn phương tám hướng.
Chỗ có sóng âm đi qua, phương viên hơn mười dặm hạt mưa vỡ vụn hóa thành hơi nước. Mây đen ở chân trời băng tán, lôi đình thất sắc để lộ ra minh nguyệt mênh mông. Mặt nước phía dưới đột nhiên lõm xuống, vô số nước sông, bùn đất hóa thành nguyên khí thuần túy tán ra bốn phương.
Trong tai của những tu sĩ đang thi pháp đối địch với nó, tiếng rống như đâm thẳng vào thần hồn khiến bọn họ rất khó ổn định thân hình, có người tu vi hơi kém liền rơi thẳng từ trên không trung xuống.
“Yêu nghiệt.”
Đúng lúc ấy có một bóng người từ trên cao ngang nhiên xông đến, một tay phất lên, một cái đại ấn từ bên trên nhằm hướng giao long ba đầu mà đè xuống. “Chớ càn rỡ, tiếp Thiên Cương Ấn của ta.”
“Oanh!”
Vô tận cương khí cực nặng bộc phát, một kích ngưng tụ toàn lực từ một vị tông sư Kim Đan trực tiếp đánh cho đầu giao long kia chìm xuống đáy nước.
“Nhanh.”
“Quỳ Thủy Lục Huyết trận!"
La Đồng thấy vậy thì vội quát lớn, khuôn mặt mừng vui, trong lòng thầm kêu may mắn. May mắn vì trước đây phụ thân lo lắng cho an nguy của hắn nên ngoài Thiên Cương Ấn thì còn cho thêm một môn bí pháp, nếu không hắn sẽ gặp không ít phiền phức. Mặc dù biết bên cạnh Trầm Hương Tủy vạn năm thế nào cũng có dị thú thủ hộ, hắn không ngờ dị thú đó lại là một con giao long ba đầu.
Nghe nói mỗi cái đầu của nó đều có một môn thiên phú thần thông với uy lực kinh khủng. Thực lực mạnh nhất có thể cắn nuốt Kim Đan. Con giao long ba đầu ở đây chưa mạnh mẽ khoa trương như vậy, cái đầu ở chính giữa có được thần thông Chấn Thiên Hống còn hai cái đầu còn lại thì vẫn chưa thành thục. Đó cũng là nguyên nhân La Đồng dám ra tay động thủ.
Ngay cả trong tình cảnh như thế, tu sĩ bên phía hắn cũng tổn thất không nhỏ.
“Rầm rầm...”
Trận pháp thôi động, ở chỗ sâu trong thủy vực có một đạo quang mang màu đỏ sậm hiện ra, đem con giao long ba đầu trói buộc gắt gao lại.
“Lên!”
“Xá!”
Đám tu sĩ cùng nhau rống lớn, bản thân mỗi người đều liều mạng thôi động pháp lực, mặc cho đầu giao long giãy giụa nhưng sức chống cự của nó vẫn ngày một suy yếu dần.
“Công tử.” Lão giả mặc áo đen xuất hiện bên cạnh La Đồng nói. “Chúc mừng công tử, có Trầm Hương Tủy vạn năm này là ngươi có thể thống nhự pháp lực quanh thân, đến lúc đó sẽ có hy vọng Kim Đan. Thật đáng mừng.”
“A...”, La Đồng cười khẽ. “Trầm Hương Tủy đúng là chí bảo vạn năm, nhưng lại không hoàn toàn tương hợp với công pháp của ta, đến lúc không còn cách nào khác mới đem ra dùng được. Ngược lại chính là con giao long ba đầu này...”
Hai mắt hắn sáng lên, giọng nói phấn chấn. “Nếu có thể bắt giữ được, tổ phụ chắc chắn sẽ rất cao hứng.”
“Không sai.” Lão giả kia gật đầu. “Thần thông Chấn Thiên Hống có chút tương hợp với Phong Lôi Chấn của lão thái gia, nếu đoạt được thì thực lực của lão thái gia còn có thể nâng cao thêm một bước.”
“Ừm.” La Đồng gật đầu, hai mắt bỗng co rút lại. “Nghiệt chướng còn muốn giãy giụa!”
Vừa dứt lời, hắn đã hóa thành một đạo lưu quang cuốn lấy Thiên Cương Ấn hướng về phía dưới đánh tới. Trên người hắn hiện lên một cỗ pháp lực chí cực tinh thuần cũng làm cho uy năng của Thiên Cương Ấn đột nhiên tăng vọt.
Ngoại đan!
Nó được luyện chế từ một viên nội đan của yêu thú đan cảnh, La Đồng có nó tuy không thể so sánh với tông sư Kim Đan chân chính nhưng ở cảnh giới Đạo cơ cũng khó gặp được đối thủ.
Mấy ngày sau.
“Ha ha...”
Sắc mặt trắng bệch, khí tức bất ổn, La Đồng từ dưới đáy thủy vực xông ra, trong tay cầm một vật hình dáng như san hô.
“Đắc thủ.”
Vẻ mặt La Đồng hân hoan, cẩn thận từng chút một vuốt ve Trầm Hương Thủy trong lòng bàn tay mình. “Trầm Hương Tủy vạn năm sinh tại thủy mạch, theo thủy mạch du tẩu nên không cố định tại một chỗ, cũng vì thế mà xưa nay rất ít người có được nó. Lần này vào tay ta, dù bản thân ta không cần thì cũng có thể dùng nó để đổi lấy bảo vật khác. Thứ này ngay cả tông sư Kim Đan cũng sẽ động tâm.”
“Không sai.” Lão giả mặc áo đen gật đầu, vẻ mặt hơi có tiếc nuối. “Đáng tiếc, con giao long ba đầu kia lại trốn mất, nếu có được đầu dị thú đó, giá trị sẽ không thua Trầm Hương Tủy vạn năm này.”
“Không sao.” La Đồng khoát tay. “Chiếm được hay không còn phải xem vào vận may. Không có được nó cũng là do số mệnh của ta lần này. Có được Trầm Hương Tủy, chuyến này đã xem như không uổng công rồi. Ngươi thông báo cho mọi người rồi chuẩn bị rời đi.”
“Được.” Lão giả áo đen kia gật đầu, trong tay xuất hiện một cây côn ngọc, vừa muốn huy động thì vẻ mặt chợt biến đổi. “A, có người tới?”
“Là ai?” La Đồng không để ý lắm, chỉ tùy tiện hỏi. “Hôm nay tâm tình của ta rất tốt, đem người đó đuổi đi là được.”
Để phòng ngừa có người quấy rối trong lúc săn tìm bảo vật, hắn đã đặt xuống ba tầng bảo vệ bên ngoài để đề phòng vạn nhất.
“Được.” Lão giả mặc áo đen gật đầu, vừa muốn truyền tin thì bỗng nhiên biến sắc. “Huynh đệ Hứa thị chết rồi.”
Huynh đệ Hứa thị là cao thủ canh giữ ở phía ngoài cùng, mặc dù không thiện về đấu pháp nhưng có một môn thần thông có khả năng khốn địch rất huyền diệu. Không ngờ nhanh như thế cả hai đều đã chết, hỏa đăng biểu thị sinh mạng của cả hai đều đã tắt.
“Cái gì?” La Đồng sa sầm nét mặt. “Thật to gan!”
“Tốc độ của người vừa tới rất nhanh.” Lão giả kia chớp mắt. “Đến tầng thứ hai...”
“Phá! Phá!”
Giọng nói của hắn trở nên run rẩy, hai mắt trở ra nhìn mấy điểm linh quang trên ngọc trụ liên tiếp tan biến.
“Thanh Giang Ngũ Sa, Điếu Tẩu đã không thể ngăn được đối phương. Gần như chỉ vừa giao thủ đã bị người ta giết mất.”
Trong lòng La Đồng và lão giả áo đen đã chuyển từ tức giận sang lo lắng bất an. Người vừa tới là ai?
“Công tử, chúng ta đi mau.”
Lão giả mặc áo đen ngưng trọng. “Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, hiện giờ chúng ta vừa giao thủ với giao long ba đầu, thực lực đã bị hao tổn không nên cường ngạnh chém giết với kẻ địch.”
“Ừm.” La Đồng chớp mắt rồi chậm rãi gật đầu. “Chúng ta rời đi trước.”
“Bạch!”
Mạc Cầu hạ xuống mặt nước, một tay lăng không ấn xuống rồi hít sâu một hơi, một cỗ hương khí đập vào mặt, hắn cảm thấy trong lòng thư thái, sung sướng. Cỗ hương khí này là do linh vật kia lưu lại, nhưng ngay cả như vậy nó vẫn khiến cho khí tức trong cơ thể hắn hơi hỗn loạn, cảm giác như linh vật thực sự tương hợp với nhục thân, nguyên thần, pháp lực trong thể nội của hắn.
Trầm Hương Tủy vạn năm!
Quả nhiên... vật này rất có hữu dụng với mình.
Mạc Cầu mở hai mắt, quanh hắn là hơn mười vị tu sĩ đang lộ vẻ hoảng sợ, lo lắng bất an.
“La Đồng đi hướng nào?” Mạc Cầu chậm rãi hỏi. “Ai có thể chỉ đường cho ta thì sẽ được sống.”
Đám tu sĩ của Hắc Thủy nhất mạch đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận