Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 580: Huyền Hỏa Giáo

Gió nhẹ thổi qua mang theo lá cây rụng xuống, mặt nước lăn tăn cũng làm cho tâm tình Lữ Tử Đồng bình tĩnh lại. Hắn mặc trường bào trắng như tuyết, mái tóc dài để xõa sau lưng, một cỗ ba động vô hình từ trên người hắn nổi lên, gương mặt dù không biểu tình cũng đã hiện ra động dung.
“Ngươi là ai?” Hắn chậm rãi lên tiếng hỏi, tầm mắt có vẻ luyến tiếc nhìn bình đan dược trong tay đối phương.
Trúc Cơ Đan!
Nếu không phải vì tu vi không đủ, hắn đã không ngại lao lên cướp đoạt lọ đan dược ấy rồi.
“Là người có thể giúp được ngươi.” Hắc y nhân cười nhạt một tiếng rồi thu bình đan dược lại. “Lữ Tử Đồng, với thiên phú tu hành của ngươi dù ở môn phái nào, trừ những người có Tiên thiên đạo thể thì không ai có thể che lấp được, cần gì phải khốn thủ ở một Thương Vũ Phái bé nhỏ?”
“Gia sư đối với ta ân trọng như núi.” Lữ Tử Đồng trầm sắc mặt. “Ta không thể phản bội người.”
“Thế nào là phản bội?” Hắc y nhân lắc đầu. “Sư phụ ngươi có ân thụ nghiệp với ngươi, việc này không thể phủ nhận, nhưng hiện giờ nàng cũng là trở ngại đối với đạo đồ của ngươi, đó cũng lại là sự thật. Cổ nhân từng nói, đoạn mất đạo đồ của một người là không khác gì giết đi phụ mẫu của người đó.”
“Hừ.” Lữ Tử Đồng hừ nhẹ. “Các hạ đường đường là một vị tiền bối Đạo cơ mà chỉ biết châm ngòi ly gián sao?”
“Không phải.” Hắc y nhân lắc đầu lần nữa. “Ta chỉ mời ngươi gia nhập cùng chúng ta chứ không bảo ngươi trở mặt thành thù với ân sư, nếu sư phụ ngươi thực suy nghĩ cho ngươi thì cũng sẽ không ngăn cản. Dù sao..., hiện giờ Thương Vũ Phái cũng không có Trúc Cơ Đan?”
Lữ Tử Đồng trầm mặc, ánh mắt dần trở nên u lãnh. Tu vi của hắn từ năm trước đã có thể trùng kích cảnh giới Đạo cơ nhưng Tiết Lục Y vẫn bảo hắn căn cơ không đủ để hắn tiếp tục rèn luyện pháp lực. Đây có lẽ là sự thực, nhưng Lữ Tử Đồng cũng biết, dù hắn có tích lũy đầy đủ thì hiện giờ tông môn cũng khó có thể cung cấp Trúc Cơ Đan cho hắn.
Nghe nói vị trưởng lão họ Mạc kia có thể luyện chế Trúc Cơ Đan, nhưng... không có dược liệu!
Mấy dược liệu chủ yếu của Trúc Cơ Đan đều bị Cửu Giang Minh và tứ đại thế gia khống chế, mỗi năm lọt ra ngoài rất ít. Thương Vũ Phái lập phái ở Bắc Xuyên đảo vực mới hơn mười năm, còn chưa có tư cách được chia cùng.
Thấy sắc mặt đối phương biến đổi, hắc y nhân biết đối phương đã động tâm liền mở miệng lần nữa. “Gia nhập tông môn của ta, ngươi vẫn là ngươi như trước, sau này chứng được Đạo cơ, mặc dù không thể trở lại Thương Vũ Phái nhưng vẫn có thể ra tay giúp đỡ bình thường. Đó chẳng phải cũng là chuyện tốt với Thương Vũ Phái hay sao.”
“Thật sao?” Lữ Tử Đồng cũng không phải là người chỉ dùng mấy câu liền có thể lừa gạt được, hắn nghe xong thì cười lạnh, vẻ mặt khinh thường. “Lữ mỗ dẫu có muốn vì Trúc Cơ Đan mà bỏ qua tông môn thì lý do gì phải chọn các hạ? Các hạ giấu đầu hở đuôi, ngay cả lai lịch cũng không dám nói rõ, e rằng không phải người lương thiện. Huống hồ.” Hắn cung tay làm lễ, chắp tay hướng về xa xa. “Chưởng môn nhà ta chính là tu sĩ Đạo cơ viên mãn, hiện giờ đang tìm phương pháp Kết Đan. Ngày sau thành tựu Kim Đan thì Thương Vũ Phái chẳng khác nào phượng hoàng bay cao, Lữ mỗ sao phải âu sầu vì đạo đồ không có lối thoát?”
“Kim Đan?” Hắc y nhân ra vẻ khinh thường. “Tiểu bối, ngươi nghĩ Kim Đan dễ đạt như vậy? Bắc giang to lớn như thế mà không biết bao nhiêu năm mới xuất ra được một vị Kim Đan. Ngay cả đám người có Tiên thiên đạo thể, chung linh tú với thiên địa có thể kết đan hay không cũng còn chưa dám chắc, huống chi người tu hành phổ thông như các ngươi? Chưởng môn nhà các ngươi thọ nguyên gần cạn, Kết Đan không thành liệu còn có thể bảo hộ các ngươi mấy năm? Mà dẫu nàng thật sự có thể Kết Đan đi nữa thì thời điểm đó sợ ngươi cũng vô vọng đạo cơ rồi.”
“Còn chúng ta...”, hắc y nhân cười lạnh, hắn vung tay lấy ra một cái lệnh bài đỏ sậm đặt vào tay Lữ Tử Đồng. “Vật này ngươi cứ cầm, hỏi thăm một chút xem chữ trên đây đại biểu cho cái gì. Chờ đến lúc nghĩ thông suốt thì lại đến tìm ta.”
“Nhớ kỹ, được chúng ta coi trọng chính là phúc khí của ngươi, không phải ai cũng có cơ hội này. Nếu không thể thành tựu Đạo cơ thì cũng không khác gì phế vật!”
Dứt lời, hắc phong đột khởi cuốn lên hắc y nhân nhập vào không trung, chớp mắt đã biến mất để lại một mình Lữ Tử Đồng ngớ ngác tại chỗ. Hắn từ từ cúi dầu nhìn chiếc lệnh bài trong lòng bàn tay.
“Huyết Hà.”
Bốn mạch của Thánh tông chính là Hắc Thủy, Huyết Hà, Bắc Minh và Huyền U, trong đó hung danh của Huyết Hà nhất mạch là lan xa nhất. Không ngờ, ở Bắc giang cũng có người của Thánh tông. Nhưng ngẫm lại thấy việc này cũng không quá bất thường. Cửu Giang Minh đã không còn giống như trước kia. Thế lực chia ra khắp nơi, lại lục đục không phục lẫn nhau nên khó mà thống nhất thành một khối.
Bắc Giang tự nhiên không phải ngoại lệ. Mạc Cầu không hiện thân, cũng không ra tay xuất thủ ngăn người kia lại. Việc đó không cần thiết. Hắn không thể lúc nào cũng che chở cho Thương Vũ Phái, việc này lại không phải việc liên quan đến tồn vong đại sự, đối phương chỉ là một hậu bối, còn chưa khiến hắn phải để ý tới.
Độn quang như một vòng hắc tuyến lướt qua hư không rồi dừng lại trước một đám mây đen kịt như mực. Thân thể Mạc Cầu bao phủ bởi khói đen, hơi khói như áo choàng tản ra sau lưng, đôi mắt hỏa hồng như ẩn như hiện khiến người người sợ hãi. Gương mặt thật của hắn thì ẩn ra phía sau làn khói.
“Ông...”
Đám mây trước mặt run rẩy để lộ ra một cái thông đạo. Cuối lối đi là một cái thềm đá, trên thềm đá có mây khói bao phủ như có dãy núi ẩn vào bên trong đám mây, còn có cả thanh âm ồn ào truyền tới.
Mạc Cầu lách mình vào bên trong. Không bao lâu hắn đi tới một cung điện phồn hoa. Trong điện người xuất hiện không nhiều, phần lớn đều che đi tu vi, che giấu khuôn mặt thật của mình. Những người để lộ khí tức của mình thì không có ai là kẻ yếu, kém nhất cũng là tu sĩ Đạo cơ. Thậm chí... có cả tông sư Kim Đan!
“Mạc đại tiên sinh!”
Vừa mới đi vào trong, một âm thanh quen thuộc đã vang lên khiến bước chân Mạc Cầu hơi dừng lại.
“Chu huynh.” Mạc Cầu quay đầu hướng về người đi tới chắp tay.
Ở Bắc Xuyên tiên đảo, ngoài Cửu Giang Minh có vị thế vững chắc còn có tứ đại thế gia, Chu gia chính là một trong bốn thế gia này, còn Chu Huyền Cảm là tam gia của Chu gia, đồng thời cũng là một vị Kim Đan. Mấy năm qua hai người có giao dịch với nhau mấy lần, cũng xem như là quen biết.
“Mạc đại tiên sinh lại tới thu thập linh dược đó chăng?” Chu Huyền Cảm cười ha ha rồi bước tới. “Vừa hay, bên ta mới thu được một nhóm linh dược thượng giai, để xem có thứ ngươi cần hay không, mặt khác cũng nhân thể trò chuyện với nhau.”
“Được.” Mạc Cầu đưa tay ra hiệu. “Xin mời.”
“Mời.” Chu Huyền Cảm đi trước dẫn đường đến một tĩnh thất cách đó không xa. Hai người bước vào trong, Chu Huyền Cảm liền vung tay, linh quang liền bao phủ xuống ngăn cách với ngoại giới.
“Hai năm vừa rồi tu sĩ đến thủy vực săn giết yêu thú không ít nên đồ tốt thu được cũng nhiều.” Kéo ghế lụa mềm lại gần rồi ngồi xuống, hắn đưa tới một mai ngọc giản. “Danh sách đồ vật đều ở bên trong, Mạc đại tiên sinh nhìn xem có thứ ngươi cần hay không, nếu có ta sẽ bảo người đưa tới.”
“Được.” Mạc Cầu gật đầu, nhận lấy ngọc giản. Hắn dùng thần niệm quét qua, hai mắt hơi sáng lên nhưng vẻ mặt lại có vẻ tiếc nuối. “Đồ tốt có không ít, nhưng tiếc là Mạc mỗ lại không có tiền tài, đành nhìn cho thỏa mãn vậy thôi. Làm phiền Chu huynh rồi.”
“Ha ha...”, Chu Huyền Cảm cười sang sảng. “Với thuật luyện đan của Mạc đại tiên sinh, muốn bao nhiêu linh thạch mà chẳng có?”
“Ừm.” Mạc Cầu suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. “Chu huynh, trên người ngươi có Trúc Cơ Đan không?”
“Trúc Cơ Đan?” Chu Huyền Cảm hơi sững người, trầm ngâm một lát rồi gật đầu. “Mạc đại tiên sinh có hậu nhân cần đan dược này à? Chỗ ta mặc dù không có nhiều, nhưng cũng có thể san ra hai hạt.”
Nói xong hắn vỗ nhẹ bàn tay, truyền đi tin tức. “Ta sẽ bảo người đưa tới cho tiên sinh.”
Trúc Cơ Đan lúc này đã không còn tác dụng với bọn họ, nhưng con đường tu hành không thể thiếu những thứ như vậy, các thế lực lớn cũng cần chúng để giữ gìn vị thế, hàng năm chỉ bỏ ra một số ít để xoa dịu tu hành giới mà thôi. Chu Huyền Cảm tiện tay bỏ ra hai hạt, rõ là muốn nhận được một phần ân tình của Mạc Cầu.
“Làm phiền.” Mạc Cầu chắp tay. “Giá tiền...”
“Không cần khách khí.” Chu Huyền Cảm khoát tay, ngắt lời Mạc Cầu. “Vừa hay có người nhờ quan hệ muốn được gặp tiên sinh, coi như ta bán một phần nhân tình mà thôi.”
“Có người muốn gặp ta?” Mạc Cầu hỏi lại. “Là ai?”
Nơi này là nơi tụ hội của một số ít tu sĩ cấp cao, danh hào Mạc đại tiên sinh của hắn rất ít người biết đến. Vậy thì ai muốn gặp hắn?
Chu Huyền Cảm không trực tiếp trả lời mà hỏi. “Mấy năm qua Mạc huynh vẫn di tìm pháp môn hỏa hành cho cảnh giới Kim Đan phải không?”
“Đúng thế.” Mạc Cầu gật đầu. “Chu huynh có manh mối chăng? Không cần độc bản, chỉ cần bản chép để Mạc mỗ nhìn qua là được, không cần phải tư tàng.”
“Ha ha...”, Chu Huyền Cảm cười lắc đầu. “Một khi tiến nhập Kim Đan, công pháp có thể dùng đều có thể làm căn cơ của một tông môn, bình thường không có mấy người chịu bỏ ra. Nhưng cũng có một cách...”
“Cách gì?” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. Sau khi tiến giai Kim Đan, hắn vẫn thường than thở pháp thuật sở tu của bản thân không theo kịp cảnh giới, Thập Phương Sát Đạo tuy mạnh nhưng cần cận thân mới phát huy ra tác dụng lớn nhất. Phần Thiên Đại Chú đã dần không theo kịp tu vi của hắn nữa, nhu cầu cấp bách hiện giờ chính là pháp môn cao giai.
“Ở Cửu Giang Minh có một giao dịch hội nội bộ.” Chu Huyền Cảm nói. “Bên trong đó có thể dùng vật đổi vật, nếu Mạc huynh nguyện ý lấy công pháp của bản thân để trao đổi thì có thể sẽ đổi được pháp môn mình cần.”
Mạc Cầu im lặng, gương mặt hơi trầm ngâm. Hắn mặc dù có kỳ ngộ không tầm thường nhưng pháp môn Kim Đan trên người cũng chỉ có Linh Cữu Bát Cảnh Công, Diêm La Tâm Kinh và Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân thân. Những công pháp này đều là căn cơ chứng đạo của hắn, không thể cho người khác xem được. Dù có muốn lấy ra đi nữa, lúc nhận Linh Cữu Bát Cảnh Công và Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân thân, hắn đã đồng ý đáp ứng với Thái Ất Tông là sẽ không ngoại truyền ra ngoài. Người khác cũng như vậy mà thôi.
Nghĩ đến đó hắn không khỏi than nhẹ. “Thôi quên đi vậy.”
Hiện tại thọ nguyên của hắn có đến tám trăm, phục dụng đan dược vào thì sống đến ngàn năm cũng không thành vấn đề. Thời gian còn nhiều, hắn không có cảm giác cấp bách như một số thời điểm trước đây. Hắn có Thiên Lôi Kiếm và Thái Ất Luyện Ma Kiếm quyết, hai thứ này cũng đủ để đối phó với địch thủ phổ thông rồi.
“Sự việc ta muốn nói cũng liên quan đến đó.” Chu Huyền Cảm nghiêng đầu truyền âm ra ngoài. “Vào đi.”
Dứt lời, có hai người tiến vào bên trong. Hai người này một già một trẻ, lão giả tóc đã trắng xóa, khuôn mặt chứa đầy nếp nhăn, khí tức suy bại, còn người trẻ tuổi mới chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi.
“Vãn bối là Ngô Dụng, xin bái kiến hai vị Tông sư.” Lão giả run rẩy chắp tay rồi đưa thiếu niên ra phía trước giới thiệu. “Đây là tiểu bối Tử Thông của Ngô gia, mau ra mắt hai vị tiền bối.”
Thiếu niên kia gật đầu rồi quỳ xuống đất. “Ngô Tử Thông khấu kiến hai vị tiền bối.”
“Đứng lên đi.” Chu Huyền Cảm phất tay, một cỗ kình lực vô hình nâng thiếu niên kia đứng dậy.
“Mạc huynh, hai người này là truyền nhân của Huyền Hỏa Giáo. Mấy trăm năm trước Huyền Hỏa Giáo đương thời hưng thịnh, có cả tông sư Kim Đan tọa trấn nhưng sau đó dần suy bại, bây giờ chỉ còn sót lại hậu nhân.”
“Huyền Hỏa Giáo.” Mạc Cầu nhíu mày. Hắn chưa nghe tới cái tên này nhưng cũng không nghi ngờ, pháp môn truyền lại tất có liên quan đến hỏa hệ.
“Không sai.” Ngô Dụng run rẩy gật đầu. “Mạc tiền bối, lão hủ có được truyền thừa Huyền Hỏa cũng vô dụng, không muốn diệt vong nên mong muốn mời tiền bối xuất thủ tương trợ.” Nói xong lão cũng quỳ xuống đất, giọng nghẹn ngào.
“Đứng lên mà nói.” Mạc Cầu nhíu mày, trong lòng đã sinh ra cảm giác không ổn. “Rốt cuộc là có việc gì?”
“Hồi bẩm tiền bối.” Lão giả không đứng dậy mà chỉ ngước lên nhìn. “Huyền Hỏa Giáo bị diệt từ bốn trăm năm trước, hậu nhân còn sót tản mát ra các nơi ở Bắc giang, tổ tiên của lão hủ mang theo hậu nhân đến định cư trên đảo này, mấy trăm năm qua cũng xem như bình yên vô sự. Cho đến ba mươi năm trước...”
Lão ngẩng đầu, khuôn mặt đầy nếp nhăn khắc khổ. “Người năm xưa diệt giáo lại xuất hiện, giết hơn ba trăm người của Ô gia ta từ trên xuống dưới, chỉ có lão hủ và hậu nhân này may mắn trốn thoát.”
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại. Hắn nhìn thấy rõ lão giả này dù khí tức suy bại nhưng thực sự vẫn là một tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ. Người có thể diệt cả tông môn có Kim Đan trấn giữ, lại truy sát mấy trăm năm thì tất phải là một vị tông sư Kim Đan khác.
“lão hủ bất đắc dĩ, hiện giờ không cầu báo thù, chỉ cầu được che chở.” Ngo Dụng tiếp lời. “Nếu tiền bối nguyện ý đáp ứng bảo trợ cho hậu nhân của ta, giúp hắn thành tựu Đạo cơ thì lão hủ nguyện ý trình lên bí điền truyền thừa Huyền Hỏa Giáo.”
“Lão tổ.” Thân thể người trẻ tuổi kia run lên, hai mắt đẫm lệ nhìn lão giả cắn răng. “Chúng ta không cần cầu xin người khác, để ta tu thành pháp môn gia truyền, chứng được Kim Đan rồi sẽ tìm người kia đòi lại công đạo cũng không muộn.”
“Im đi.” Ngo Dụng vung tay áo quát. “Ngươi thì biết cái gì, chớ có nhiều lời.” Rồi lão nhìn sáng Mạc Cầu. “Tiền bối, công pháp truyền thừa của giáo ta bất phàm, từng liên tục xuất ra ba vị tông sư Kim Đan, hình như còn có cả phương pháp Kết Anh và bí pháp luyện chế pháp bảo. Ngoài ra...”
“Đủ rồi.” Mạc Cầu phất tay ngắt lời đối phương. “Các ngươi đắc tội với ai?”
“Việc này...”, Ngô Dụng ngập ngừng.
“Thiên cơ công tử Hách Liên Vũ.” Chu Huyền Cảm ở bên cạnh nhỏ giọng. “Người này có tu vi Kim Đan trung kỳ, tổ phụ là tán tu ở Vân Mộng Xuyên, Vạn Tượng chân nhân.”
Nghe xong Mạc Cầu liếc nhìn Chu Huyền Cảm bằng vẻ mặt cổ quái.
Kim Đan trung kỳ!
Nguyên Anh chân nhân!
Thế mà đối phương lại mượn nhờ tới mình! Cái tên Hách Liên Vũ này hắn có biết. Người này chính là Tứ công tử của một trong Tam nữ tiên ở Vân Mộng Xuyên, tuy là Kim Đan trung kỳ nhưng thực lực không thua kém Kim Đan hậu kỳ, là người có hy vọng Nguyên Anh.
“A...”, Chu Huyền Cảm ra vẻ lúng túng, hắn nhỏ giọng. “Thân phận của Mạc huynh đặc thù, ai cũng đều biết. Huống hồ Thiên Cơ công tử cũng chưa chắc sẽ đuổi tận giết tuyệt, chỉ là trợ giúp một kẻ nhậu nhân chưa chắc đã gặp phải phiền phức. Tất nhiên, việc này vẫn là do Mạc huynh cân nhắc quyết định.”
“Không cần phải cân nhắc.” Mạc Cầu lắc đầu. “Có thể khiến một vị tông sư Kim Đan đuổi tận giết tuyệt mấy trăm năm, thù hận sao có thể đơn giản? Xin thứ cho Mạc mỗ không có năng lực ấy.”
Nói xong hắn vung tay áo. “Đi thong thả, ta không tiễn.”
Hắn tuy mong có pháp môn Kim Đan nhưng còn chưa đến mức bức thiết như thế, chưa đủ khiến hắn đắc tội hay trêu chọc vào phiền toái cỡ này. Chả trách vừa rồi Chu Huyền Cảm lại làm ra vẻ mặt áy náy.
Thì ra là như vậy!
Không biết đối phương có được lợi ích gì mới không nể mặt giới thiệu hắn cho người kia gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận