Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 222: Hắc y

“Hảo công phu!”
Người đối diện mặc y phục tối màu, lấy khăn đen che mặt, cố tình hạ thấp giọng khiến cho người ta khó mà phân biệt thân phận thực sự, chỉ có thể đoán hắn cao chừng bảy thước, thân hình tráng kiện, tất nhiên là một trang nam tử. Một người như vậy mà ẩn thân trong góc phòng giống như đã tàng hình, nếu không phải thời khắc Mạc Cầu động thủ với Sử Diêm khí tức của đối phương tạo ra ba động lớn thì hắn cũng không phát hiện ra.
Đối phương đứng đó, bình ổn làm cho người ta có cảm giác người này không hề có sơ hở nào. Khi đang nói chuyện, lồng ngực hắn dao động, phần xương sống lưng như rồng du tẩu mang theo lực lượng kinh người chỉ chờ phát tiết.
“Thật không ngờ, Mạc thần y đại danh đỉnh đỉnh lại còn có tạo nghệ võ học uyên thâm như vậy. Thật bội phục, bội phục!”
Người áo đen để lộ ánh mắt thâm trầm, ngữ khí nghiêm túc. Hắn không thể ngờ biến cố hôm nay lại đến từ vị đại phu mà ai cũng nghĩ chẳng khác nào một văn nhân yếu mềm.
“Quá khen.” Mạc Cầu đứng dậy ôm quyền. “Các hạ ở tại Lục phủ đúng không? Mạc mỗ đã vào Lục phủ mấy lần, có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
“Đúng là đã gặp nhưng tiếc là không quen.” Người áo đen liếc nhìn thi thể dưới mặt đất, giọng buồn bực. “Chuyện đã tới nước này, nhắc đến giao tinh bèo nước trước kia thì có ích lợi gì? Sự việc Sử Diêm mà bại lộ, chúng ta hẳn phải chết không nghi ngờ gì.”
“Chúng ta?” Mạc Cầu nhíu mày. “Xem ra tham dự vào việc này không chỉ có hai người các ngươi.”
“Đương nhiên.” Người áo đen cười lạnh. “Cho nên đành đắc tội vậy.”
Đối thủ thực lực bất phàm, hắn cũng không thể không động thủ, hơn nữa lại phải tốc chiến tốc thắng để tránh gặp rắc rối với người khác. Cũng may, từ lúc giao thủ đến giờ, hắn nhìn ra thực lực Mạc Cầu không yếu nhưng tu vi vẫn chỉ là nhị lưu. Hắn có phần thắng khá lớn!
“Cộc!”
Hắn giậm chân xuống đất, mặt đất xuất hiện một vết lõm, người áo đen đã như thuấn di xuất hiện ngay trước mắt Mạc Cầu, một quyền cũng theo đó đánh ra.
Nhanh.
Nhanh đến cực hạn!
Một vị cao thủ nhất lưu dùng toàn lực bộc phát để di chuyển, tốc độ ấy khiến Mạc Cầu kinh ngạc, nhất thời cũng rơi vào thế loạn. Lực đạo của quyền phong còn chưa tới nơi, Hắc Sát chân thân đã tự phát vận chuyển.
Con đường võ đạo mỗi bước đều gian truân, hiểm nguy, có thể học thành tài không có ai là kẻ ngu ngốc. Môn quyền pháp này hắn biết, chính là Mai Hoa Quyền!
Cái tên không có gì lạ lại xếp hạng quyền pháp thứ mười tại Vân Lâu, đòn thế xuất ra tất nhiên là bất phàm, có thể đánh vỡ vụn thiết.
“Hô...”
Mạc Cầu nhẹ nhàng hít thở, khí huyết trong thể nội như sắp vỡ. Hắn nghiên người, xoay người đạp bước rồi vung cánh tay như lưỡi dao kéo theo một đường cong vòng cung kinh diễm.
Tu La Đao!
“Ba!”
Một tiếng trầm thấp vang lên, chân người áo đen đạp hoa mai, quyền ra như thiểm điện trong chốc lát đã liên tiếp oanh kích mười tám lần. So với hắn, Diêm La Kiếm của Sử Diêm chỉ xứng là thứ đồ con nít. Mỗi quyền xuất ra quyền phong đi trước đều khiến không khí nổ tung, rèm vải trên giường nhanh chóng tan thành bụi phấn.
Mạc Cầu lấy hai tay làm đao, Tu La Đao, Độc Sát Kiếm, Âm Dương Thác Loạn Đao cùng nhau bay mua, chiêu thức tinh diệu tự nhiên không kém. Bất ngờ hơn là quyền chưởng biến hóa của đối phương đều bị hắn ngăn lại vào đúng thời điểm. Hai người điên cuồng tấn công, quyền kình với đao ảnh loang loáng nhưng chưa phân ra cao thấp.
Khách quan mà nói, Mạc Cầu có tu vi thấp hơn nhưng lại chiến đấu dễ dàng hơn. Đại Hải Vô Lượng Công giúp hắn có chân khí mênh mông hùng hậu, cảnh giới tuy không cao lại có thể chống được thế công của đối phương. Hắc Sát chân thân là bí pháp luyện thể số một ở phủ Đông An, chỉ bằng vào lực phòng ngự của nhục thân đã rất kinh người. Lại thêm các môn võ học của hắn đều là loại tinh diệu, không hề thua kém cao thủ nhất lưu.
Đối phương cũng là người có kình nghiệm chém giết trong giang hồ, liên tục biến chiêu mà không đột phá bức tường phòng ngự của hắn được.
“Hừ!”
Đánh mãi mà không xong, lại liên tiếp mất thế, người áo đen ngày càng tỏ ra nôn nóng. Hẳn quát khẽ một tiếng, thân pháp có biến hóa chỉ để lại tàn ảnh trong không khí.
“Hảo thân pháp!”
Mạc Cầu tán thưởng, thân hình hơi đình trệ, hai chân như cắm rễ xuống mặt đất chỉ dùng tay để đối địch. Hắn không thấy có hai con độc xà đốm đen ở đầu đang uốn lượn thè lưỡi gần đó. Lướt tới gần con mồi, hai con độc xà đột nhiên phi ra như kình nỏ kích xạ nhằm thẳng vào cổ họng và tim hắn.
“Được lắm.”
Hai mắt người áo đen sáng lên, vội vã tận dụng cơ hội để chém giết đối thủ nhưng không ngờ trong mắt hắn lại hiện ra nụ cười mỉa mai của Mạc Cầu.
Làm sao lại...
“Tê tê!” Đột nhiên, hai con độc xà như nghe được cái gì đó, đang ở trong không trung vội bẻ ngoắt sang bổ nhào về phía người áo đen. Cái miệng nó há rộng, răng nanh độc lấp lóe hàn quang lạnh lẽo.
“Không!”
“Răng rắc!”
Mạc Cầu ngừng tay nhìn thân thể đối phương đang cứng ngắc giữa phòng rồi từ từ ngã xuống. Hai con độc xà từ trên người đối phương trườn ra.
“Độc vậy sao?” Mạc Cầu lộ vẻ mặt kinh ngạc, sau khi kiểm tra thì phát hiện, độc tố theo khí huyết xâm nhập thẳng vào tâm mạch. Người áo đen vốn đang dồn hết khí huyết để đối dịch nên tốc độ phát tác của độc mới nhanh như vậy. So sánh với tình huống của Bàng phó quản sự vốn bị thương nhưng được phong bế khí huyết thì mạng sống được giữ lâu hơn nhiều.
Thủ đoạn ẩn nấp của người này không tệ, hiếm người có thể phòng bị được. Tiếc là hắn lại gặp phải Mạc Cầu, một người tinh thông thuật ngự thú. Hắn lại gần tháo khăn che mặt của đối phương thì nhìn thấy một khuôn mặt có vẻ quen thuộc nhưng không nhỡ rõ, hình như đối phương họ Tề thì phải. Dù sao hắn có thể đầu nhập vào Lục phủ, chứng tỏ thực lực của hắn phải có chỗ hơn người.
Hộ vệ trong Lục phủ đều có chân khí tích lũy sâu dày và kinh nghiệm chiến đấu đủ để nghiền ép đại đa số các nhân vật có mặt trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng. Chỉ có mười thiên tài đứng đầu bảng mới có thể so sánh cùng họ.
Hiện giờ Mạc Cầu chỉ dựa vào công phu là đã có thể đứng vào trong nhóm mười người đầu tiên này rồi. Thực tế nếu dốc hết sức, tận dụng sự tinh diệu của Vô Định Kiếm hắn có thể lọt vào tốp ba vị trí dẫn đầu. Điều quan trọng nhất với hắn là thời gian hắn tiến nhập nhị lưu chưa lâu, hắn còn có thể phát triển tiến bộ hơn nữa.
Lấy lại tinh thần, liếc nhìn thi thể trên mặt đất Mạc cầu hơi trầm ngâm, đột nhiên nắm lấy người áo đen nhảy ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau có tiếng hô lớn vang lên.
“Bắt thích khách, có người giết Sử đại hiệp!”
“Cuối cùng là Sử Diêm giết chết hai tên hộ vệ rồi lại bị một người khác giết chết?”
Trong phòng, Phù Tú Ngọc quan sát hiện trường, sau lưng nàng có rất nhiều người quan sát và bàn tán.
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu.
“Thế nhưng...”, Phù Tú Ngọc ra vẻ không hiểu. “Sao Sử Diêm lại giết chết hộ vệ?”
Nàng không nghi ngờ điều Mạc Cầu nói, dù sao dấu vết của Diêm La Kiếm vẫn còn lưu lại, không thể giả được. Có kinh nghiệm giang hồ một chút là nhìn ra ngay hai hộ vệ chết dưới kiếm của hắn.
“Chắc chắn là do bọn họ đã phát hiện ra bí mật của họ Sử kia.” Khâu Đường đứng ở phía sau vội lên tiếng. “Không phải Mạc đại phu cũng nói rồi sao, sự việc Bàng phó quản sự đột nhiên phát sinh biến cố, ông ấy nói được vài câu không rõ rồi mất mạng. Chắc chắn là về chuyện ác mà Sử Diêm đã làm rồi.”
“Chỗ này có phần ngươi nói chuyện hay sao?” Phù Tú Ngọc nhíu mày, lặng lẽ quét mắt nhìn đối phương rồi mới quay sang Mạc Cầu. “Ngươi nhìn người giết Sử Diêm dáng dấp ra sao?”
“Ta chưa gặp người này bao giờ.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ngươi nọ che mặt, ta lại nhanh chóng chạy trốn nên không quan sát được nhiều.”
“Hừ.” Phù Tú Ngọc nghe xong thì giận dữ nói. “Cái gì cũng không biết, ngươi...”
Nàng còn chưa nói xong thì nhìn thấy vẻ lặng lẽ của Mạc Cầu mà trong lòng cũng phát lạnh, rốt cuộc đành nuốt lời xuống.
“Tiểu thư.” Vưu tẩu vội kéo nàng lại nhỏ giọng. “Mạc đại phu chỉ là thầy thuốc chữa bệnh, gặp chuyện thế này đã là tai bay vạ gió, sao có thể trách hắn được.”
“Hừ!”
Phù Tú Ngọc thả ra một hơi thở dài, rồi không nhìn hắn nữa mà hỏi. “Bây giờ phải làm sao đây?”
“Theo lão nhân, chúng ta chờ mấy người Hải quản sự trở về xem sao.” Vưu tẩu đáp. “Dù sao bọn họ cũng có kinh nghiệm hơn chúng ta, hẳn có biện pháp để điều tra nguyên do.”
“không thẻ.” Khâu Đường vội xen vào. “Người kia đến giết Sử Diêm nhất định là để giết người diệt khẩu, lúc này phải nhanh chóng điều tra nơi ở của Sử Diêm mới đúng. Nếu không đồ vật tài liệu đều sẽ bị đối phương lấy đi hoặc hủy hoại, bấy giờ muốn điều tra thì lại càng khó.”
“Thật sao?” Phù Tú Ngọc ra vẻ hồ nghi. Nàng ít khi tự mình xử lý công việc, gặp tình huống phát sinh này cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Mạc thần y.” Vưu tẩu nhìn Mạc Cầu có ý hỏi. “Ngài thấy thế nào?”
Vị này chính là cô gia tương lại của nàng, nàng xin ý kiến của hắn cũng đã phần nào chứng tỏ sự thừa nhận địa vị đối phương.
“Ta...”, Mạc Cầu giương mắt, hắn chưa nghĩ tới việc này nhưng lúc này ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người hắn. Hắn hơi trầm tư rồi nói. “Người trẻ tuổi kia nói không sai, dù có điều tra ra chân tướng người kia hay không thì việc cần làm vẫn là khám xét chỗ ở của Sử đại hiệp xem có manh mối gì không.”
Trên thực tế người áo đen kia đã bị hắn giết chết, sau này không tìm thấy thì hắn cũng không có liên hệ gì, nhưng không biết hắn còn đồng bọn ẩn nập tại đây hay không.
“Được.” Phù Tú Ngọc hạ tay xuống. “Chúng ta đến chỗ ở của Sử Diêm xem có tìm ra đầu mối gì không.”
Khâu Đường nghe xong thì vui mừng ra mặt.
Chờ mấy người Hải quản sự trở về thì trời đã tối, thấy Phù Tú Ngọc không gặp phải chuyện gì mấy người đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau khi nghe kể chuyện phát sinh thì ai nấy đều biến sắc.
Đồ vật tìm được ở chỗ Sử Diêm không nhiều nhưng tựa như có ám chỉ khác khiến mọi người không an lòng. Sự việc có vẻ liên quan đến người trong Lục phủ, mà không chỉ có một hai người. Số lượng tham gia còn lớn hơn thế!
Chuyện này cũng là rắc rối lớn đối với Phù gia, Phù Tú Ngọc thì mờ mịt không biết phải làm gì. Mạc Cầu đã xin phép rời đi về phòng nghỉ từ sớm.
Đêm khuya yên lặng như tờ, một đạo hắc ảnh thoáng hiện bên trong doanh địa, dễ dàng vượt qua hàng phòng vệ lao về cánh rừng rậm phía xa. Không bao lâu sau lại có thêm mấy thân ảnh khác xuất hiện, chào hỏi qua loa rồi bám sát theo sau.
Phù Tú Ngọc ẩn thân trong đó, vẻ mặt kích động. “Bắt lấy hắn để xem hắn là ai?”
“Tiểu thư.” Vưu tẩu ra vẻ lo lắng. “Bất kể là ai thì đối phương cũng không tầm thường, chuyện này giao cho ta đi là được, ngươi không nên tự đặt mình vào nguy hiểm.”
“Không được.” Phù Tú Ngọc lắc đầu. “Ta muốn chứng minh cho phụ thân và huynh trưởng thấy Tú Ngọc ta cũng có thể làm được việc. Họ Khâu kia, nếu ngươi khai thác được thông tin từ đối phương thì ta sẽ miên tội chết cho Khâu Sơn Phỉ các ngươi.”
“Là Khâu Sơn Trang.” Khâu Đường đỡ lời.
“Biết rồi, nhanh đưa tin đi.”
“Vâng.”
Ở trong phòng, Mạc Cầu đang nhắm mắt tĩnh tu đột nhiên mở mắt, hắn trầm ngâm một chút rồi lách mình biến mất không thấy đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận