Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 640: Ẩn địa

Mê Thiên Thánh chủ Tô Mộng Chẩm!
Đây là tông sư Kim Đan tiếng tăm lừng lẫy vài vạn năm qua ở Vân Mộng Xuyên, truyền thừa của người này Mạc Cầu tất nhiên là muốn, nhất là bây giờ. Hắn nghe Hoả Mãng nói vậy thì tinh thần không khỏi chấn động. Ấn ký trên người hắn chưa trừ, lúc nào Tán Hoa lão tổ cũng có thể tìm tới cửa, nếu có được truyền thừa, có thể hắn không cần phải e ngại đối phương nữa.
“Ở đâu?”
“Phía đông.”
Mạc Cầu ngẩng đầu, nhìn hướng đám người còn lại đang tiến lên. Xem ra, sau khi ngã xuống, Mê Thiên Thánh chủ cũng rơi xuống nơi này, có điều Tổ miếu ẩn địa được phát hiện sau khi người này chết, quan hệ giữa đôi bên thế nào thực không rõ lắm.
Hướng ngược lại khả năng là chỗ sâu trong ẩn địa, hy vọng lúc Mạc Cầu tìm tới thì còn chưa bị người khác vơ vét.
“Oanh!”
Bùn đất trước mặt động đậy, Cương thi bổ nhào ra ngoài, có đủ cả Đồng giáp cương thi, Kim giáp thi, thậm chí cả hai đầu Du Thiên Phi Cương. Loại cương thi này có thể mạnh hơn tu giả Đạo cơ. Tổng số cương thi không dưới một trăm. Tất nhiên, với các tông sư Kim Đan có mặt ở đây thì thủ đoạn của đám cương thi này không đủ, chỉ có thể gây ra chút phiền phức mà thôi.
“Lại tới rồi.” Thiên Si sát tính cực nặng, hai mắt co lại, sát cơ ẩn hiện.
“Vô Cực Trảm!”
Đao quang sáng lên. Đao mang lãnh túc như lưu thuỷ bao trùm hơn mười dặm, đao quang lại như nước thuỷ triều cọ rửa tất cả mọi thứ bên trong. Không chỉ mặt đất, bầy trời cũng có đao mang xuyên thấu, xuống cả dưới lòng đất mà cuồng sát.
“Phốc!”
“Oanh…”
Từng đoàn âm khí nồng đậm nổ tung, cương thi ngã xuống, sâu trong lòng đất cũng nghe thấy tiếng động ngột ngạt, trầm đục.
“Bạch!”
Đao quang thu lại, khí cơ xung quanh giãn ra, uy áp vô hình kia dường như cũng yếu đi không ít.
“Hảo đao pháp.” Dù là Mạc Cầu cũng không thể không vỗ tay tán thưởng. “Bội phục.”
Phương pháp ngự kiếm của hắn không kém, lại có Thái Ất Luyện Ma kiếm quyết chuyên để khắc chế âm tà chi vật, nhưng lực bộc phát lại không bằng đối phương, chỉ có kết thành kiếm trận, hạo đãng chi thế mới có thể quét ngang một phương.
“Đi.” Khấu Văn cười nhạt. “Xem ra, tiếp sau đây chúng ta khó lòng lưu thủ, phải tốc chiến tốc thắng mau chóng tìm được điện đường, đến nơi cần đến.”
Gần khu vực này gần như không có khả năng sinh ra linh vật. Dù có đi nữa đoán chừng cũng không phù hợp với mấy người.

“Bạch!”
Lưu quang hiện ra, hai thân ảnh xuất hiện trong hư không. Hai người này chính là Quân Lôi chân nhân và Tiếu Di Lặc.
Đây là một khu vực hoang vu, nguyên khí hành thổ nồng đậm muốn hoá thành thực chất, uy áp trên núi tràn ngập mỗi tấc không gian. Kim Đan nhập vào trong này sợ cũng bị nó áp chế không động đậy nổi. Thế nhưng hai vị chân nhân Nguyên Anh này lại giống như không bị ảnh hưởng gì.
“Linh khí nồng đậm như vậy, nên tới gần xem.” Tiếu Di lặc hạ chân mày, chậm rãi nói. “Đạo hữu đi trước chứ?”
“Ngươi, tên hoà thượng này…”, Quân Lôi chân nhân lắc đầu. “Ngươi sợ ta ngăn cản ngươi? Trương Miễn không dễ động vào, mà tình huống của hắn hiện giờ ngươi cũng rõ, dù không xuất thủ thì hắn cũng không sống được bao lâu nữa. Nếu ngươi xuất thủ thật có nắm chắc phần thắng hay không? Dù nắm chắc đi nữa cũng khó tránh khỏi bị thương, việc sau đó có thể sẽ bị ảnh hưởng.”
“A di đà Phật.” Tiếu Di Lặc chắp tay trước ngực. “Bần tăng chỉ sợ mà đầu đó sẽ có được cơ duyên trong Tổ miếu này.”
“Thiên Nhân Ngũ Suy chi tướng nào có may mắn như vậy?” Quân Lôi chân nhân lắc đầu. “Yên tâm, nếu đã đi vào rồi thì không cần cố kỵ nhiều, nếu thực sự phải động thủ, Lôi mỗ sẽ giúp ngươi.”
“Thiện tai, thiện tai.” Tiếu Di Lặc nheo mắt, chìa tay ra. “Xin mời.”
Hai người đang nói chuyện, bên dưới chợt hiện lên cuồng phong, bão cát tràn ngập che khuất bầu trời như có vô số hung thú đang gào thét trong đó.
“Hô…”
Những hạt cát nhỏ bé vận chuyển với tốc độ âm thanh, ma sát với hư không kích thích hoả tinh. Mỗi hạt cát đều bị ma sát đánh bóng thành tròn vo, thổ hành chi lực nồng đậm tràn ngập bên trong biến chúng không khác gì đạn pháo. Ức vạn hạt cát như thế có thể nghiền ép cả tông sư Kim Đan.
“Trận pháp.”
Nhìn thấy cảnh ấy, Quân Lôi chân nhân cũng gật đầu. “Tuy còn kém so với trận pháp ở Tổ miếu bên kia nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu, đủ để ngăn cản đám hỗn tạp kia.”
Nói xong, hắn bấm tay rồi gảy nhẹ.
“Đôm đốp…”
Một đạo điện quang mờ ảo hiện ra, cùng bão cát che khuất bầu trời rồi hoà vào đó khiến người khác khó nhận ra được. Uy lực của nó không tầm thường.
“Oanh!”:
Điện quang run rẩy, gần một dặm mặt đất gần đố đột nhiên bạo tán. Một tia điện quang kia dường như được thứ gì đó kích thích, đột nhiên trở nên cuồng bạo, lôi đình khuếch trương hoá thành lưới điện bao trùm hơn mười dặm.
“Oanh…”
“Đôm đốp…”
Chân trời đột nhiên sáng rõ, ánh sáng trắng đỏ che khuất tầm mắt, trong nháy mắt, cả đất trời bao trùm thổ hành chi lực phun trào. Đến lúc Lôi đình tiêu tán, phương thế giới đang ngập tràn hỗn hoàng chi khí chợt tiêu tán, chỉ còn vài chỗ linh khí tiết điểm còn có khí cơ. Theo kinh nghiệm của hai người, mấy địa phương đó chính là nơi sinh ra linh vật. Có điều…
“Bạch!”
Hai đạo lưu quang một trắng một vàng vượt qua chân trời, bay thẳng đến điện đường ở phía xa mà không hề để tâm hay mất thời gian tìm kiếm linh vật. Điện đường bên trong trống rỗng, chỉ có một viên bảo châu nhẹ nhàng trôi nổi, độn quang rơi vào trong đó rồi, Quân Lôi chân nhân thu bảo châu kia lại.
Chớp mắt sau đó, thân ảnh hai người biến mất không để lại dấu vết gì. Hai người tất nhiên không biết, sau khi họ rời đi, không gian nơi này chợt rung động, một tầng gợn sóng từ từ lan ra. Đến lúc gợn sóng biến mất thì một phương thuỷ thế giới bỗng xuất hiện từ hư không. Đại điện chìm vào đáy nước, trong điện xuất hiện một viên bảo châu thuỷ sắc.
Tại một hạp cốc nào đó, một gốc thiết thụ hoả hồng cao chừng mười trượng, thẳng tắp dựng ở chính giữa, trên cây có treo linh quả màu đỏ sậm. Linh quả không lớn nhưng hương của nó bay xa đến trăm dặm. Chỉ khẽ ngửi hương khí, pháp lực trong thể nội cũng nhộn nhạo tăng lên. Có ba phe nhân mã đang đứng đối diện nhau, một người mặt lạnh tanh, cất giọng.
“Chúng ta phát hiện ra nó trước, đồ vật theo lẽ phải thuộc về chúng ta, nhưng chúng ta cũng có thể phá lệ, nể mặt mũi các ngươi mà lưu lại một hai thứ.”
“Thiên tài địa bảo, người có đức thì sẽ lấy được, không có chuyện tới trước tới sau gì cả.” Một người khác cười lạnh. “Theo ta thấy, không bằng chúng ta cứ tự nhiên tranh giành?”
“Hừ hừ.” Một người ở mé ngoài cười mà như không cười. “Nếu thật như thế, chúng ta cũng không sợ. Có điều chư vị thực muốn vì mấy thứ linh quả này mà thôi không thăm dò những chỗ khác nữa? Nên nhớ, linh vật ở đây không chỉ có một hai thứ.”
Yên lặng.
“Cát đạo hữu, ngươi thấy thế nào?”
“Chia đều.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thân Hầu nhăn mày, thân ảnh lấp loé, mỗi lần dừng lại đều có một cỗ thi thể bị phân tách, tốc độ của người này cực nhanh, mỗi lần ra tay chỉ trong nháy mắt, Mạc Cầu chỉ nhìn thấy trong tay đối phương có một cây chuỷ thủ nhưng không rõ tình huống thế nào.
“Ở đâu ra mà nhiều cương thi vậy?”
“Yên tâm.” Khấu Văn chậm rãi nói. “Theo người trước thậm nhập vào nói lại thì phiền phức chúng ta gặp càng nhiều, càng chứng tỏ chúng ta đã đến gần với nội hạch của tổ miếu, lợi ích cũng càng nhiều.”
Nói xong Khấu Văn bấm tay, một vòng lưu quang khuếch trương về phía trước như một cái mặt quạt xoè lan ra đến vài dặm. Những người khác cũng theo đó vọt lên, Mạc Cầu kiếm quyết xuất ra, Thiên Lôi Kiếm bay múa giữa trời hình thành Thái Ất Tru Ma kiếm trận quét ngang mấy chục dặm.
“Hảo kiếm quyết.” Hai mắt Thiên Si sáng lên, ánh mắt có thêm vài phần thiện ý. “Kiếm pháp của đạo hữu thật cao minh, có thời gian chúng ta sẽ luận bàn chứ?”
Suốt đường đi, mấy người lần lượt xuất thủ nhưng có thể một chiêu quét ngang mấy chục dặm thì chỉ có hắn và Mạc Cầu. Tất nhiên, những người khác có thể vẫn còn đang ẩn giấu thực lực.
“Có thể.” Mạc Cầu gật đầu bình thản. Hắn vốn không keo kiệt hay sợ hãi giao lưu cùng người khác, nhưng cũng không nhất định nhúng tay nếu là việc vô bổ không cần thiết.
Thiên Si nghe thế thì gật đầu hài lòng, vẻ nhu hoà cũng nhiều thêm một chút.
“Không thể cứ để như vậy.” Điệp phu nhân nhíu mày, nhìn về phía trước. “Cương thi nơi này có phần quá phận, âm khí nặng nề cũng dễ hiểu, nhưng cương thi ở đâu ra mà nhiều thế? Các vị cùng ra tay đi.”
Nói xong, Điệp phu nhân vung tay áo, một đôi cánh như cánh bướm xuất hiện, khẽ động đã đánh bay hai cương thi ở trước mặt và tiếp tục lan ra. Cảnh tượng khiến mấy người khác không khỏi ngạc nhiên. Từng đầu cương thi theo nhau bị đè ép, số lượng không dưới một ngàn. Nhưng mặt đất không ngừng run rẩy, cương thi nối nhau thoát ra như vô cùng vô tận, không ngừng không nghỉ. Thỉnh thoảng còn nhảy ra mấy con cấp bậc Phi Thiên Du Cương.
“Soạt…”
Điệp vũ tung bay, cảnh tượng vô cùng lộng lẫy. Thất thải hào quang bao trùm hai cánh bướm nhưng vướng vào đám cương thi lại mang tới hủy diệt không nương.
“Hô.”
Hào quang phủ xuống, mấy chục con cương thi bị phân giải hoá thành bụi đất bay đầy trời. Ngay cả Du Thiên Phi Cương có nhục thân cứng rắn so được với Kim Đan cũng bị nó bao phủ, bất lực gào thét nhìn thân thể từ từ tan rã.
Linh thú Kim Đan cảnh, hơn nữa còn là một đôi!
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.
“Thất Thải Linh Điệp, phi độn không vướng mắc, linh quang có thể phá vạn pháp. Có một đôi Linh Điệp này, Điệp phu nhân không có mấy địch thủ đồng cấp.” Khấu Văn vuốt râu cười. “Tới phiên ta.”
Hắn sắn tay áo, vung tay lên, một cây trường tiên kim quang chói mắt bỗng xuất hiện. Kim Tiên vung vẩy rồi hoá ra dài đến mấy chục dặm. Nó quét qua phía trước như một tia laze, vô số cương thi bị nó phân thành hai nửa.
“Kim Long Tiên.” Hai mắt Thân Hầu ngưng trọng. “Pháp bảo của Khấu lão đầu ngươi thật lợi hại, không hổ là người đến từ Chân Tiên Đạo, nghe nói ngươi còn có một bộ tiên pháp?”
“Không sai.” Khấu Văn gật đầu. “Kim Long thập bát thức, còn xin các vị chỉ điểm cho.”
Nói xong trường tiên trong tay lắc lư, bóng tiên xuất hiện đầy trời, có chui xuống đất, có quét ngang bốn phương tám hướng, kim quang chiếu rọi đến tận chân trời.
“ầm ầm…”
Đất rung núi chuyển. Âm khí vô tận bị co lại rồi bạo tán, vô số cương thi bị gặt như rơm rạ, đổ rạp, phía trước mọi người là một con đường thông suốt.
“Nhìn thấy đại điện rồi.”
Thân Hầu nhìn thấy trước tiên, vẻ mặt vui mừng, thân thể loé lên muốn lao đến trước nhưng chỉ chớp mắt sau đó sắc mặt hắn chợt biến đổi.
“Không ổn.”
“Cẩn thận.” Mạc Cầu chau mày, Đại La Pháp Nhãn sinh ra cảnh báo, kiếm quang xoay tròn bao phủ cả hai người vào trong. Khấu Văn và Thiên Si ở gần đó nhất, nhìn thấy vậy thì sững ra. Điệp Phu nhân và hai vợ chồng Đồng Nghiệp cảm ứng chậm hơn nhưng cũng nhanh chóng làm ra hành động. Thân thể của Điệp phu nhân run rẩy, cả trăm ngàn bóng hồ điệp bay vọt tới trước, vợ chồng Đồng Nghiệp tâm ý tương liên cùng nhau tế ra pháp bảo.
“Phốc!”
Thân thể Hoàng Sùng cứng đờ. Hắn chậm rãi cúi đầu, một bàn tay đen thui không biết từ lúc nào đã xuất hiện đâm xuyên qua ngực hắn. Trong bàn tay đó cầm một viên Kim Đan tròn vo. Thê tử Diệp Tân trợn mắt, vẻ đau thương khó diễn tả thành lời.
“Không…”
Sau tiếng thét dài, Diệp Tân ngự kiếm chém tới. Hoàng Sùng lắc đầu, vẻ chua chát khi nhận biết được Kim Đan đang cách mình ngày một xa, hắn lựa chọn tự bạo.
“Oanh!”
Kim quang chói mắt ầm ầm bao trùm bốn phương tám hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận