Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 393: Ly Hỏa Quy Khư Đan (1)

Bên ngoài bí cảnh. Lý Nguyên Cảnh mang sắc mặt âm trầm nhìn động phủ trước mặt.
“Nhập vào bí cảnh rồi ư?” Hắn cắn chặt hàm răng, vẻ mặt giận dữ. “Ta vất vả mới từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy hắn thì hắn đã lại vào trong?”
“Việc này chỉ trách vận khí của ngươi không tốt mà thôi.” Một âm thanh lười nhác vang lên trong đầu Lý Nguyên Cảnh. “Ta đã nói rồi, nên động thủ sớm, cùng lắm thì thoát ly Thương Vũ Phái thôi. Thành tựu Đạo cơ rồi, có nơi nào không thể tiêu dao chứ?”
“Hừ.” Lý Nguyên Cảnh hừ lạnh. “Trốn đông trốn tây như ngươi, cuối cùng đến hài cốt cũng không còn, thần hồn phải gửi gắm ở ngoại vật ư?”
“Tiểu tử, không cần kích động ta.” Âm thanh kia vẫn vang lên từ tốn. “Vấn đề hiện tại là nếu không coá Vạn Quỷ Phiên kia thì ngươi không thể Trúc Cơ. Những năm vừa qua trong bí cảnh đã giúp ngươi đạt đến luyện khí tầng thứ mười hai, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng mà thôi.”
“Lý sư huynh.” Có một người từ xa chạy tới. “Phong chủ có lệnh để huynh dẫn đội tiến ra tiền tuyến chặn giết người của Cửu Sát Điện và đệ tử Huyết Sát Tông.”
“Ừm.” Lý Nguyên Cảnh gật đầu, hai gò má run lên. “Nhiều thất thì hai năm thôi ta sẽ trở lại, đến lúc đó tích lũy cũng đủ để một bước phi thiên rồi.”
“Thật sao?” Âm thanh kia lại vang lên vẻ ngán ngẩm. “Hy vọng ngươi đừng chết từ tước đó, bằng không lão phu sẽ lại phải đi tìm một người khác.”
“Yên tâm.” Lý Nguyên Cảnh hừ nhẹ, hắn vung tay lên, một vệt kiếm quang đã bao phủ lấy thân mình.
“Bạch.” Kiếm quang tụ lại rồi bay lên không trung, tốc độ nhanh khiến người khác phải giật mình.
“Lý sư huynh thật cao minh.” Sau lưng hắn có mấy người đưa mắt nhìn nhau. “Nghe nói trước đây ít năm huynh ấy gặp được kỳ ngộ, thu được mấy món pháp khí tốt và rất nhiều bí pháp. Hiện giờ tu vi đã đạt tới luyện khí tầng mười hai, thực lực sợ không thua kém đệ tử hạch tâm là mấy.”
“Có lẽ vậy.”
“Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Núi cao ba ngàn trượng. Mặt đất rộng vô ngần.
Đập vào mắt mọi người là tuyết bay cùng với liệt diễm, đầm lầy xen với hoang mạc. Đưa mắt nhìn lên không thấy trăng sao, chỉ thấy một mảnh hư không trắng xoá không phân biệt được ngày hay đêm. Cúi đầu nhìn xuống là mặt đất gập ghềnh lăng lệ, không có chỗ nào có thể làm đất lành để sinh sống bình thường.
Nơi này chính là Bí cảnh!
Khi nhắm mắt lại để cảm nhận sẽ thấy khí tức thiên địa tiến đến như thuỷ triều, cuồng bạo và hỗn loạn. Âm dương, ngũ hành, khí cơ vạn vật tựa như triệt để biến mất, thần niệm rời khỏi cơ thể được mấy trượng đã bị một lực lượng vô hình nào đó xé rách. Chỉ có nhờ vào pháp khí mới có thể nhận biết được.
Pháp thuật ở trong này ít nhất phải suy yếu đi bảy thành!
Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống. Bí pháp Cửu Hoả Thần Long Tráo xem như lá bài tẩy của hắn chỉ có thể dùng để hộ thể được thôi, khả năng giết địch còn không bằng pháp khí hạ phẩm.
“Tất cả tập hợp.”
Một tiếng hô lớn đánh ngắn suy nghĩ của hắn, Tổ Địch ở cách đó không xa đang chào hỏi mọi người.
Nơi này dựa vào một khu bằng phẳng gần đỉnh núi, ở giữa khu đất cũng có chín cái cột đá lơ lửng như ở bên ngoài nhưng nhỏ hơn, vòng xoáy ở chính giữa đang từ từ thu nhỏ lại. Đợi tới tháng sau nó mới có thể mở ra lần nữa.
Trên núi đá cạnh đó có hai người đứng sóng vai gây nên sự chú ý của mọi người. Một trong hai người tóc dài tung bay, hàng lông mày rậm như lửa, thân thể không khác một cự linh thần, ánh mắt hiện ra linh quang chói loà. Hoả diễm trường bào trên người tung bay phấp phới. Người này chính là Triệu Bạt, đệ tử chân truyền của Xích Hoả Phong.
Người còn lại trong hai người là một nữ tử mắt ngọc mày ngài, dung nhan tuyệt mỹ, toàn thân mặc đồ trắng như tiên tử đang nhẹ nhàng lơ lửng. Người này chính là Vương Kiều Tịch, đệ tử chân truyền của Mê Nguyệt Phong.
Nơi này hẳn còn có một vị đệ tử chân truyền đến từ Thương Vũ Phong tên Cao Dương nhưng hiện giờ chưa ai trông thấy.
“Triệu sư đệ.” Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch chớp động nhìn về nam tử ở bên cạnh. “ Lần này Xích Hoả Phong các ngươi dẫn đầu, tiếp theo sẽ để cho ngươi an bài đi.”
“Vâng.”
Triệu Bạt tính cách vốn lỗ mãng, ở trước mặt Vương Kiều Tịch lại tỏ ra dịu dàng ngoan ngoãn như một chú mèo con. “Nếu có điều gì sơ sót xin sư tỷ chỉ giáo.”
“Ừm.” Vương Kiều Tịch gật đầu. mặc dù nàng phụ trách ở đây nhưng thời gian vừa rồi cũng tích lũy đủ lợi ích, lần xung kích cảnh giới Đạo cơ tới đây đã nắm chắc đến bảy thành. Bảy thành nghe thì có vẻ chưa được chắc chắn lắm, nhưng để đạt được mức đó đã là vô vàn khó khăn rồi. Nếu không có trưởng bối an bài, nàng đã sớm ra khỏi bí cảnh, trở về tông môn thử phục dược Trúc Cơ. Lần này nàng không để tâm lắm đến những việc nhỏ nhặt.
“Mọi người mau tới trước đăng ký.”
“Sau đó theo sự bố trí mà mỗi người phụ trách một khu vực rộng năm mươi dặm, hàng tháng đến hạn nộp đủ vật tư thu hoạch lên sẽ được tính công lao.”
Triệu Bạt tiến lên một bước, sắc mặt trầm xuống, một cỗ uy áp vô hình bao phủ lấy toàn trường.
“Đệ tử Xích Hoả Phong chọn vùng đất có tính hoả, đệ tử Thương Vũ Phong nên chọn lấy vùng núi cao…”
“Tổ Địch, Liễu Ung, các ngươi dần đầu mỗi đội an bài cho đệ tử Xích Hoả Phong.”
“Vâng!”
“Niệm Song, Liễu Hà, hai muội phụ trách bố trí cho đệ tử của Mê Nguyệt Phong.”
“Dạ.”
Hắn vừa hạ lệnh, bên dưới đã có người xác nhận. Chẳng bao lâu sau mọi việc đã được an bài thoả đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận