Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 565: Gặp lại

“Không..., đâu có.” Hàn Khâu Sơn lắp bắp. “Nhưng nếu tiền bối và các vị tiền bối ở Thiên Cầm Sơn giao dịch thành công thì vãn bối cũng thấy rất vinh hạnh. Nghĩ đến đó nên tâm tình không tránh được có chút kích động.”
“Thật vậy sao?”
“Tất nhiên rồi.” Hàn Khâu Sơn thề thốt.
“Có lẽ ta đã cảm ứng sai.” Mạc Cầu cười khẽ, rồi nói như vô thức. “Chẳng biết tại sao, nhưng càng gần đến nơi thì sát ý trên người ngươi càng đậm. Dù ngươi có dùng bảo vật gì để áp chế khí tức thì rốt cuộc vẫn để lộ ra.”
“A!” Hàn Khâu sơn sững người.
“Cho nên...”, Mạc Cầu đột nhiên quay sang, trong mắt hiện ra vầng sáng yếu ớt. “Ở trên đảo có bao nhiêu người muốn đối phó với ta?”
“Mười người.”
Hàn Khâu Sơn đáp trong vô thức, rồi lập tức phát hiện ra có điều không đúng, sắc mặt liền trắng bệch. Hắn không rõ vì sao mình lại nói ra điều đó, chỉ đoán rằng thủ đoạn thiếu chủ Thẩm Khê dùng trên người mình đã hết tác dụng rồi.
“Tha...”
“Bạch!”
Đao quang lóe lên rồi biến mất. Thân thể Hàn Khâu Sơn cứng đờ, một vết nứt từ trên trán lan tràn xuống phía dưới, cơ thể hắn bị chia làm hai nửa.
Một đao phân thân, không sai chút nào.
Trong hư không, bóng người hơi rung nhẹ, lưu quang lóe lên một cái rồi biến mất, lúc xuất hiện đã ở cách đó hơn một dặm. Mạc Cầu đã chạy trốn!
Trong đảo, vốn mọi người đã vận sức chờ xuất thủ nhưng không ai ngờ miếng ăn sắp đến miệng còn bị tuột đi mất.
“Phế vật!”
Thẩm Khê gầm lên, đại thủ chợt vỗ, lực lượng mạnh mẽ khiến vách núi ở bên cạnh đổ sụp. Hắn cắn chặt hàm răng nhìn năm người đến từ Thiên Cầm Sơn.
“Các vị, phải trông vào các vị rồi.”
“Yên tâm.” Nam tử mũi ưng nhếch miệng cười, hai tay khẽ vung lên, thân thể đã nhập vào không trung. Bốn người khác cũng cất tiếng cười quái dị, thân thể theo nhau bay lên để lại những âm thanh lượn lờ.
“Thẩm công tử yên tâm, năm huynh đệ chúng ta đã nhận việc này thì sẽ làm cho ngài đẹp mặt.”
“Đi thôi.”
Thiên Cầm Phi Tung có thể không truyền kỳ như trong lời đồn nhưng tuyệt đối là bất phàm, pháp môn này còn có thể hợp lực hành động. Năm người theo thú tựu vọt lên hóa thành năm đạo lưu quang xếp thành hình chữ nhất phi độn về phương xa. Sau lưng bọn họ như mọc ra vây cánh, nhẹ nhàng vươn tay đã nguyên khí trong thiên địa đã quấn dưới xương sườn.
“Bạch!”
Tật phong gào thét, hư không bị nó xuyên thủng, từng tầng gợn sóng bao trùm năm người, tốc độ nhanh như thiểm điện.
“A...”
Thân thể Mạc Cầu hóa thành hư vô, vô thanh vô tức độn đi trăm dặm, sau lưng xảy ra động tĩnh làm hắn quay đầu, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên.
“Thiên Cầm Phi Tung quả thật cao minh.”
“Mạc đại sư đã tới sao lại vội đi như vậy, thực là khiến huynh muội chúng ta không được tiếp khách quý.”
Vạn lão đại ngửa mặt lên trời hét, âm thanh như sấm rền làm cho phong vân bốn phía biến động.
“Hô...”
Cuồng phong như đao chớp mắt đã bao phủ một phương. Uy thế hung mãnh, quân đội phàm tục gặp nó đảo qua, sợ là cả vạn người cũng sẽ bị mất mạng trong chớp mắt.
“Mạc đại sư, xin mời dừng bước.”
Âm thanh còn chưa dứt, phong đao đã bao trùm. Có điều, tật phong lợi đao điên cuồng lướt tới lại không đụng chạm được vào người Mạc Cầu mà như chém qua hư vô.
“Cái gì?” Hai mắt Vạn lão đại co rụt lại. “Hảo thủ đoạn.”
Môn thuật pháp hô phong hoán vũ của hắn mặc dù đọc lên nghe thì bình thường nhưng lại là một môn thần thông rất ghê gớm. Hắn nhiều lần hành động, cũng nhiều lần lập được kỳ công, đây là lần đầu tiên ra tay mà không thu được kết quả.
“Đi.”
Hắn quát khẽ, một đôi cánh kim chúc từ sau lưng bay lên chém về phía Mạc Cầu.
Thiên Dực Phi Long trảm!
Bảo vật này là do tiền nhân lưu lại, cùng với Thiên Cầm Phi Tung đặt ở Thiên Cầm Sơn chờ người hữu duyên, sau khi Vạn lão đại đạt được thì cũng nhờ có nó mà tạo nên danh hào vang dội. Bảo vật như vây cánh nhưng thực chất được tạo thành từ vô số thanh phi kiếm có thể phân có thể hợp, có thể tụ có thể tán, uy lực vô tận.
“Trảm.”
Pháp quyết được thúc giục, Thiên Dực Phoi Long trảm tản ra trong nháy mắt hóa thành một bầu trời phi kiếm bổ nhào xuống dưới. Phi kiếm lấp lóe quang mang, rất nhiều phi kiếm hình thành nên một kiếm trận. Kiếm quang bao phủ xuống, thân thể Mạc Cầu đã nhập vào hư vô nhưng vẫn có cảm giác hư không quanh mình không được lưu loát, giống như hắn đang lâm vào trong một vũng bùn khiến tốc độ giảm mạnh.
“Bạch!”
Ngàn vạn kiếm quang rót thành sông lớn quét ngang một phương, vừa lặp đi lặp lại không dứt. Có điều thân ảnh phía trước kia giống như không còn ở trên nhân gian này nữa, mỗi kiếm xuất ra rõ ràng đã chém trúng đối phương nhưng lại chỉ chém vào hư không trống rỗng mà thôi.
“Đây là độn pháp gì vậy?”
Năm người Thiên Cầm Sơn sững sờ, sau đó là kinh sợ. Tam muội nghi hoặc.
“Thân thể như hóa thành hư không, vạn pháp không xâm phạm vào được, ta không nhớ trên thế gian lại có độn pháp bậc này?”
“Hừ!” Vạn lão đại hừ lạnh. “Bất kể là độn pháp gì, đã lâm vào trong kiếm trận thì hôm nay hắn chỉ có đến mà không có về. Cùng động thủ!”
“Đúng.”
Mấy người còn lại gật đầu, sắc mặt đều trở nên nghiêm túc, thân hình tản ra rồi tế ra pháp khí hướng vào bên trong đánh tới.
“A...”, Mạc Cầu bị kiếm quang bao phủ nhưng mọi việc xảy ra ở bên ngoài hắn đều nắm rõ như trong lòng bàn tay. Hắn lắc đầu, sát cơ trong lòng dâng lên. Đối phương đã muốn tìm đường chết thì chớ có trách hắn vô tình.
Hoang đảo.
Thẩm Khê ngồi xếp bằng trên núi đá, sắc mặt âm trầm không rên một tiếng.
“Thiếu chủ.” Một vị lão ẩu chợt lên tiếng. “Người yên tâm, ngũ huynh muội Thiên Cầm Sơn đã đồng ý thì chắc chắn sẽ không để cho tên Mạc Cầu kia chạy thoát đâu.”
“Hừ.” Thẩm Khê hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vẫn không có vẻ gì là khá hơn. Hắn muốn không chỉ là Mạc Cầu chết mà còn có ý định khác nữa. Vì việc này hắn đã hao phí mây trăm năm tích lũy lập xuống trận pháp, mục đích chính là muốn dùng một mẻ hốt gọn cả Mạc Cầu và ngũ huynh muội Thiên Cầm Sơn một lần, mượn cơ hội mà ngưng kết ngoại đan. Mặc dù hắn hiện giờ đã vô vọng đạo đồ nhưng nếu có thể ngưng được ngoại đan, thực lực bản thân vẫn có thể sánh với tông sư Kim Đan, địa vị trong mắt cha hắn sẽ được nâng cao, biết đâu lại có cơ hội thay đổi thế cục.
Vì mục đích ấy, không chỉ Mạc Cầu hay ngũ huynh muội Thiên Cầm Sơn, ngay cả thân tín bên cạnh hắn cũng không có ý định buông tha. Không như thế, bí pháp khó mà thành.
Hiện giờ Mạc Cầu thì đang chạy trốn, chẳng may năm huynh muội Thiên Cầm Sơn gặp phải tổn thất gì kế hoạch của hắn khó đảm bảo thành công được.
“Sao đã lâu như vậy mà còn chưa có ai trở lại?” Sau một lúc chờ đợi, Thẩm Khê ngày một sốt ruột, hắn cau mày phất tay. “Bảo mấy người đi xem sao.”
“Vâng.” Lão ẩu gật đầu, vẫy tay ra hiệu, vài vị hảo thủ hóa thành mấy đạo âm phong xông lên không trung. Nàng biết thiếu chủ đã lập trận pháp huyền diệu xuống chỗ này, dù đối thủ có tới cũng không cần phải lo lắng gì hết.
Ở cách nơi đó hơn một ngàn dặm, tại một mảnh thủy vực có vô số cột nước cuốn lên nối liền mặt đất với bầu trời, tiễu sát mười mấy đầu dị thú. Cột nước như có linh tính bay múa và không ngừng oanh kích, từng chút một bào mòn thể lực của đám dị thú kia.
Tề Nguyên Hóa ngồi xếp bằng ở cách đó không xa, hắn cầm một cây kỳ phiên trong tay, thỉnh thoảng lại vung vẩy mấy lần để khống chế trận pháp không cho dị thú chạy trốn.
Đột nhiên...
“A?”
Chân mày hắn nhíu lại, ánh mắt kinh ngạc rồi quay đầu nhìn về phương xa. “Cỗ khí tức này... Là hắn!”
Dứt lời, ngay vị trí đó đã không còn một bóng người, cột nước đang vây bắt dị thú cũng đổ sụp khiến cho đám dị thú hưng phấn gầm thét. Ngàn dặm thủ vực với người thường đúng là một khoảng cách rất xa, muốn qua cần một khoảng thời gian không ngắn, nhưng ở trong mắt của tông sư Kim Đan thì mặc dù không gần nhưng dùng toàn lực phi độn thì không mất bao nhiêu thời gian là có thể vượt qua.
Không lâu sau, từ xa đã có thể thấy được khói đen bao phủ tứ phương, có vài bóng người đang vừa gào thét vừa chạy trốn. Có điều, những người này ở cảnh giới Đạo cơ đều không yếu, trong đó còn có cả người có tu vi Đạo cơ hậu kỳ nhưng so với người làm ra những làn khói đen kia thì thua kém quá nhiều.
Trước mắt chỉ thấy lưu quang lấp lóe, đao mang lướt ngang hư không, từng thân ảnh liền mất đi sức sống. Tình cảnh chẳng khác nào một cuộc đồ sát. Giữa đám người có một nữ tử vóc người nóng bỏng, thân mang trường bào đỏ chót, lúc phi độn như thần ưng giang cánh đang liều mạng chạy về phía Tề Nguyên Hóa.
Mạc Cầu được khói đặc bao phủ như quỷ thần hiện lên từ địa phủ, vô thanh vô tức gặt lấy sinh mệnh của đối phương. Mỗi lần trường đao đen nhánh xẹt qua đều có một người từ không trung rớt xuống. Thời gian chưa qua bao lâu mà ngũ huynh muội Thiên Cầm Sơn chỉ còn sót lại một người.
“Hừ!”
Nhìn thân ảnh bỏ chạy, hắn hừ lên một tiếng rồi hóa thành một đạo hư ảnh đuổi theo.
“Ngừng tay.” Tề Nguyên Hóa đuổi tới đúng lúc nhìn thấy cảnh này, đối phương không kịp nghĩ nhiều vội hét lớn. Khí tức trên thân thể tăng vọt, uy áp của tông sư Kim Đan đã hiện rõ. Hắn đồng thời bấm tay điểm ra, pháp bảo Bích Hải Phân Thủy Xoa xé rách hư không lao về phía Mạc Cầu.
Đã có lần giao thủ trước, lần này Tề Nguyên Hóa không thăm dò, vừa ra tay là tế ra pháp bảo luôn.
“Tiền bối cứu mạng.” Nữ tử đang tuyệt vọng chạy trốn, nhìn thấy cơ hội sống thì trong lòng cuồng hỉ. Nàng hét lên một tiếng, đem hết toàn lực thôi động pháp lực trong thể nội lao nhanh về phía Tề Nguyên Hóa.
“Là ngươi.” Mạc Cầu ngạc nhiên, thân hình lóe lên, lôi đình đã hiện ra ở phía sau.
Thiên Lôi Kiếm!
“Oanh...”
Hai kiện pháp bảo va chạm khiến hư không lõm vào, khí lãng kinh khủng bao trùm bốn phương. Mặt nước phía dưới xuất hiện một lòng chảo và âm thanh đinh tai nhức óc sau một lúc mới truyền vào tai. Thân hình Mạc Cầu chỉ hơi bị ngăn trở rồi lập tức vọt tới trước, trường đao bạo trảm ra trăm ngàn đao mang.
“Quả đúng là tà đạo yêu nhân, lạm sát kẻ vô tội, lạt thủ vô tình, ngay cả một nữ nhân hậu bối cũng không buông tha.”
Tề Nguyên Hóa giận dữ. “Ta bảo ngươi dừng tay.”
Theo sau tiếng hô, Phân Thủy Xoa lóe lên, một cột nước như ô long quấn về phía Mạc Cầu.
“Sắc!”
Một tiếng quát vang lên, hư không đột nhiên hiện ra mười tám màn nước màu xanh biếc. Màn nước như tinh nguyệt bên trong có điện quang di chuyển rồi xé rách ra vô số đạo thủy quang.
Thủy lôi pháp!
Thủy lôi nổ tung ầm vang bao phủ hơn mười dặm làm cho thân hình Mạc Cầu đang vọt tới cũng bị đình trệ.
“Tiền bối.” Ô Tam Nương thấy thế thì đại hỉ, vội trốn ra sau lưng Tề Nguyên Hóa. “Đa tạ tiền bối đã xuất thủ tương trợ. Người này là tu sĩ tà đạo, vài vị huynh đệ của ta đã chết trong tay hắn, xin tiền bối ra tay hàng phục để báo thù cho họ.”
Nói xong lời cuối, nghĩ tới khoảng thời gian tương giao trước kia của ngũ huynh muội, giọng nói của nàng đã có phần nghẹn ngào. Sự việc vốn tưởng như đơn giản lại hóa thành đại nạn. Tên Mạc Cầu kia thành danh bởi đan thuật, lần này để lộ ra thực lực kinh khủng như thế? Năm người liên thủ kết thành trận pháp mà cũng chỉ giữ được vài hơi thở đã ầm ầm vỡ tan.
Vạn lão đại bị đối phương dùng một chưởng vỗ chết. Lão ngũ mất mạng dưới một đao. Lão nhị... Chỉ có nàng miễn cưỡng duy trì được đến lúc này. Tề Nguyên Hóa nghe xong thì biến sắc mặt.
“Ngươi đứng cách xa một chút, người này không dễ đối phó.”
“Cái gì?” Ô Tam Nương sững sờ.
“A!”
Tiền bối đứng trước nàng đây là tông sư Kim Đan hành thật giá thật, thế mà còn nói đối phương là người khó đối phó?
Ý niệm còn chưa đi hết, lôi quang đã tràn ngập trước mặt, sau đó là một vòng đao quang ảm đạm mang theo thiền ý nhàn nhạt không vướng ngăn trở lướt qua mười dặm xuyên qua người Ô Tam Nương.
Địa Tàng Bản Nguyện đao!
“Không!”
Ô Tam Nương há miệng, ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng. Bên cạnh nàng có một vị tông sư Kim Đan che chở, vì sao vẫn không thoát được một kiếp?
Mạc Cầu! Lại có thực lực chính diện chống lại một vị Kim Đan?
A di đà Phật!
Bên tai nàng còn vang vọng tiếng Phật hiệu, nhân quả trong nhân thế từ trên người bóc ra, mọi thú tận hóa thành hư vô.
“Yêu đạo muốn chết!”
Trơ mắt nhìn nữ tử bên cạnh bị giết, Tề Nguyên Hóa gầm lên, bàn tay xòe ra, màn nước giữa trời khép lại rồi hung hăng vỗ xuống.
“Bành!” Hư không chấn động, một đạo hư ảnh đã trốn về phía sau.
“Lại trốn?” Tề Nguyên Hóa cau mày, ánh mắt đầy tức giận. “Hôm nay ngươi đừng mơ đào tẩu được.”
Dứt lời, Phúc Hải Kinh Đào quyết vận chuyển, cả người tan vào cùng với thủy khí đầy trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận