Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 482: Giúp đỡ

Trên đỉnh núi, Hà Linh nhận ngọc bài, cúi đầu đảo qua danh sách trên đó rồi thu lại, mở miệng với vẻ không vui.
“Cả nhóm chỉ có những người này thôi sao?”
“Không còn cách nào.” Một người đứng phía trước thở dài. “Mặc dù chém giết ở tiền tuyến có thể giúp tích lũy quân công nhưng người trong tông môn phần lớn không tự nguyện đi vào chỗ nguy hiểm. Mặc dù chúng ta ở đây cũng không tính là quá nguy hiểm gì.”
Nhiều năm ổn định trong an yên, chắc chắn tinh thần chiến đấu của rất nhiều tu sĩ Thái Ất Tông đã giảm sút, còn đám tu sĩ tà đạo bên ngoài lại ngày một táo bạo.
“Hừ.” Hà Linh ra vẻ khinh thường, hắn hừ lạnh. “Ta biết.”
Phất tay ra hiệu cho người này rời đi, hắn ngẩng đầu nhìn về phía dưới núi. Đôi mắt lạnh băng tĩnh mịch trên đôi gò má cứng rắn, kiếm ý trên người bén nhọn cố ý để lộ ra làm người thường khó dám nhìn thẳng. Hắn đảo mắt xuống dưới, mọi người theo nhau né tránh, sau cùng hắn dừng lại trên người một tu sĩ nào đó.
“Người kia chính là Mạc Cầu phải không?”
Âm thanh khàn khàn lạnh lẽo vang lên bên tai Hà Linh làm cho hắn vô thức nhíu mày.
“Không cần đa sự.” Hà Linh trầm giọng.
“Hừ...”, người kia nói tiếp, giọng nói chứa đầy sát cơ. “Chính hắn đã giết lão Ngũ?”
“Chỉ là một suy đoán mà thôi.” Hà Linh không đổi sắc mặt, trả lời đạm mạc. “Thực lực lão ngũ thế nào hẳn ngươi phải rõ, đối phương chỉ là một Đạo cơ sơ kỳ, sao có thể giết được?”
“Ta nghe nói hắn có kiếm pháp xuất chúng, có thể thi triển tuyệt kỹ Kiếm Khí Lôi Âm.” Người kia tiếp tục. “Trong vòng trăm trượng, nếu lão Ngũ không đề phòng thì hắn chưa hẳn không có cơ hội.”
“Ngươi muốn làm gì?” Hà Linh trầm giọng hỏi. “Nơi này là địa bàn của ta, chớ có nhiều chuyện.”
“Chỉ là một người bình thường mà thôi...”, người kia có phần e ngại Hà Linh, giọng nói đã yếu đi vài phần. “Huống hồ, đại ca ta mà biết sợ cũng không từ bỏ ý đồ.”
Hai mắt Hà Linh co rút lại. Hắn dừng một chút mới nói. “Hiện giờ chưa được, làm hỏng đại sư của ta thì ngay cả đại ca các ngươi cũng không gánh được.”
“Ta biết.” Người kia trả lời, giọng nói đã xa xăm. “Yên tâm, tuyệt sẽ không hỏng việc. Chúng ta có xuất thủ cũng sẽ làm cho thần không biết quỷ không hay.”
“Hừ.”
Hà Linh hừ thêm một tiếng, ánh mắt lấp lóe.
Ở tiền tuyến rốt cuộc lại không giống như Mạc Cầu tưởng tượng, suốt ngày chỉ có chém giết. Ngược lại, tình huống phải thực sự động thủ không nhiều. Thái Ất Tông có truyền thừa vạn năm, đại thế to lớn, kẻ thù không giám trực diện giao phong. Ngay như Thiên Tà Minh cũng chỉ dám ở phía sau làm ra một ít quấy rối mà thôi, hoặc là dựa vào đại trận thiết lập ở Thiên Tà sơn miễn cưỡng ngăn cản đà tiến lên của đạo binh Thái Ất Tông.
Đại quân Thái Ất Tông hầu như đánh đâu thắng đó, lại thêm một ít tán tu và tông môn phụ thuộc càn quét, người của Thái Ất Tông phải tự mình động thủ không nhiều. Đa số là hiệp trợ bắt giết dị thú, hộ tống vận chuyển kỳ trân dị bảo hoặc là một số việc khác.
Sau một thời gian ngắn...
Trời xanh mây trắng, có hai vệt độn quang bay lượn, phía sau để lại từng làn hơi khói lượn lờ. Làn mây như một vệt dài thật lâu sau mới tiêu tán.
Độn quang một vệt màu đỏ, một vệt màu trắng lượn qua giữa trời rồi rơi xuống một đỉnh núi phủ màu xanh biếc. Độn quang màu đỏ đến từ Cửu Hỏa Thần Long Tráo của Mạc Cầu, độn quang còn lại ẩn hiện lôi đình là của Phong Lôi Kiếm độn từ Vương Hổ. Mạc Cầu đã từng nói với hắn, công pháp thích hợp với hắn nhất chính là Phong Lôi Kiếm Quyết đến từ Bắc Đấu Cung. Lúc đó là hắn thuận miệng nói như vậy, không nghĩ Vương Hổ vẫn ghi nhớ trong lòng.
Sau khi có được huyết mạch của Phong Lôi Chuẩn, không hiểu bằng cách gì Vương Hổ có được kiếm quyết này. Huyết mạch tương dung với công pháp, Vương Hổ như hổ mọc thêm cánh. Dùng hết toàn lực, tốc độ độn đi của Vương Hổ không kém đa số tu sĩ Đạo cơ trung kỳ. Điều này làm Mạc Cầu có chút kinh ngạc.
Phong Lôi Kiếm Quyết là công pháp biệt truyền của Bắc Đấu Cung, chỉ đứng sau Bắc Đấu Thất Sát Kiếm, không biết bằng cách nào mà hắn tập được.
“Bạch!”
Vương Hổ thu Phong Lôi song kiếm, gật đầu ra hiệu với Mạc Cầu sau đó quay ra chào hỏi mấy người có mặt quanh đó.
“Chư vị, ta tìm được một vị lợi hại tới giúp đỡ đây.”
“Giúp đỡ?” Một nữ tử dung nhan xinh đẹp từ trong rừng bay ra, ánh mắt nhìn Vương Hổ cười nói. “Vương đại ca, ngươi chính là người lợi hại nhất trong chúng ta đó.”
“Ha ha...”, Vương Hổ cười lớn. “Mạn nhi thật biết nói chuyện. Nhưng hôm nay ta mời vị tiền bối này tới, thực lực còn mạnh hơn ta. Bản sự của ta hầu như đều là do người này truyền dạy.”
Nói xong hắn vỗ sau gáy rồi nhìn Mạc Cầu.
“Ta kích động quá quên mất, sư phó, để ta giới thiệu ngài với vài vị bằng hữu.”
Hắn duỗi bàn tay hướng về nữ tử vừa lên tiếng.
“Nàng gọi là Âu Dương Mạn, chính là một vị muội muội ta ra ngoài nhận về cách đây ít năm, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong Phương Sơn tam tú.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu rồi quay sang nhìn những người khác có mặt. Ngoài ÂU Dương Mạn, ở đây còn có hai nam hai nữ, trong đó một nam một nữ sóng vai mà tới, khí tức tương liên hẳn là một đôi đạo lữ tu hành. Nữ tử khác tướng mạo đoan trang, khí chất thanh nhã, thân mang cung trang đúng sau lưng Âu Dương Mạn. Người cuối cùng tu vi cao nhất, tuổi tác nhìn qua cũng không nhỏ, là một lão giả râu tóc bạc trắng cầm trong tay một cây trượng hồ lô.
“Hai vị này là Chu Lỗi, Nhiếp Kiều, họ là một đôi vợ chồng, hai vị song kiếm hợp bích quả là nhất tuyệt.”
Vương Hổ giới thiệu đôi đạo lữ kia trước rồi lại ra hiệu cho Mạc Cầu nói. “Vị này là sư phụ ta tên Mạc Cầu, thông thạo luyện đan, trận pháp, kiếm thuật, luyện cổ... Hầu như không cái gì không biết, không thứ gì không tinh.”
Mạc Cầu lắc đầu ra hiệu cho mọi người.
“Mạc mỗ gặp qua chư vị, tính tình Vương Hổ như vậy, hắn quen ăn nói tùy tiện các vị chớ có để ý.”
“Không dám.” Chu Lỗi cao lớn, giọng nói âm trầm. “Vương huynh đệ mặc dù mồm mép chút nhưng chưa không nói chuyện giả dối, đại danh Mạc đạo hữu chúng ta đã có nghe thấy.”
“Đạo hữu là một trong các đại sư luyện đan của Thuần Dương Cung.” Nhiếp Kiều phụ họa thêm với phu quân rồi khuất thân thi lễ. “Xin chào Mạc đạo hữu.”
“Còn vị này.” Vương Hổ chìa tay chỉ về phía nữ tử đoan trang kia. “Đại tỷ của Phương Sơn tam tú, Nông Nghĩa Tuyết Nông đại tỷ, lúc trước nàng đã cứu ta một mạng.”
“Gặp qua Mạc đạo hữu.”
“Nông tiên tử.”
“Vị này,” Vương Hổ quay sang lão giả lớn tiếng giới thiệu. “Chính là bằng hữu của ta, Bách Khuất Tẩu Điền Hồ, tu vi Đạo cơ trung kỳ, cũng là người có tu vi cao nhất trong số chúng ta.”
“Nói đùa.” Điền Hồ mặc dù tuổi cao lại không ngần ngại kết giao ngang hàng với Vương Hổ, lão híp mắt. “Lão hủ tu hành nhiều hơn ngươi mấy năm, may mắn tiến giai trung kỳ mà thôi. Luận về thực lực lại không bằng Nông tiên tử và ngươi.”
“A, đừng nói vậy.” Vương Hổ lắc đầu. “Lão tử nhà ngươi ẩn giấu rất sâu, không ai biết bản lĩnh cuối cùng của lão là gì. Sư phó, đừng để dáng vẻ khúm núm của lão lừa gạt, lão rất là âm hiểm.”
“A...”, Điền Hồ trợn mắt. “Cái gì mà bằng hữu? Ngươi bán đứng bằng hữu như thế à?”
“Ôi.” Vương Hổ lắc đầu. “Đây chính là sư phụ ta, người chẳng khác nào phụ mẫu tái sinh, trước mặt ông ấy ta sao có thể không thành thật được.”
“Tốt rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Trước tiên hãy đem mọi chuyện nói ra xem các ngươi muốn làm gì?”
Trong lúc rảnh rỗi, hắn bị Vương Hổ kéo tới nói có việc muốn nhờ nhưng lại chưa nói rõ là việc gì.
”Việc này kể ra hơi dài dòng.” Vương Hổ chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi nói. “Sư phó cũng biết, ở bên trong Nhạn Đãng sơn mạch này có rất nhiều tu sĩ tu hành. Bọn họ có người tham gia vào Thiên Tà Minh, cũng có một số là tán tu chỉ dốc lòng tu hành.”
“Ngay cả người gia nhập Thiên Tà Minh cũng chưa hẳn đều là tà đạo.” Nông Nghĩa Tuyết tiếp lời. “Cũng có thể họ bị bức bách, hoặc chịu ước thúc của người thân, đều là có chút bất đắc dĩ.”
Mạc Cầu chớp mắt rồi khẽ gật đầu. Nhạn Đãng sơn mạch rộng lớn như vậy, đừng nói là Thiên Tà Minh, ngay cả Thái Ất Tông cũng không thể chiếm hết được. Trong đó tán tu là thành phần nhiều phức tạp. Nông Nghĩa Tuyết nói như vậy không sai, có điều thái độ của nàng cũng khiến người ta phải nghiền ngẫm.
“Nông đại tỷ nói đúng lắm.” Vương Hổ liên tục gật đầu, tựa hồ có phần e ngại đối phương. “Có một số ít người bất đắc dĩ mới phải gia nhập Thiên Tà Minh, giống như nhị tỷ của Mạn nhi vậy.”
“Ồ?”
Mạc Cầu quay sang nhìn hai nữ nhân ra điều suy nghĩ.
“Tiền bối.” Âu Dương Mạn thấy thế vội lên tiếng. “Mấy năm trước nhị tỷ đã kết làm đạo lữ với Tôn Mâu ở Huyền Phong Cốc, mà Tôn Mâu lại là cháu trai một vị trưởng lão trong Thiên Tà Minh cho nên mới... Kỳ thực hai người bọn họ đều một lòng tu hành, không muốn tham gia vào việc chém giết của đôi bên.”
“Không sai.” Chu Lỗi tiếp lời. “Ta có quen biết với Tôn đạo hữu nên hiểu hắn tuyệt không phải là tu sĩ tà đạo như mọi người tưởng. Lần này hắn bị bất đắc dĩ gia nhập Thiên Tà Minh mà thôi.”
Mạc Cầu ra vẻ trầm ngâm, sau cùng mới lên tiếng. “Vậy các ngươi muốn làm gì?”
“Đơn giản thôi.” Vương Hổ vỗ hai tay nói. “Chúng ta đều có khuyên nhủ Tôn đạo hữu và nhị tỷ của Mạn nhi nhưng hai người bọn họ bị huyết mạch thân tộc níu giữ khó mà buông tay. Nhất là biểu tỷ của Tôn đạo hữu đã nhiều lần cản trở khiến cho người ta phải chán ghét. Cho nên... trải qua thương lượng trao đổi, chúng ta quyết định đến tràng đấu pháp để bọn họ biết là không thể can thiệp vào việc này được mà chủ động rút lui.”
“Đấu pháp?” Mạc Cầu nheo mắt.
“Không sai.” Vương Hổ gật đầu. “Mấy người chúng ta cùng với mấy người Tôn đạo hữu mời cùng đến một tràng đấu pháp. Nếu ta thắng, bọn họ được rút khỏi Thiên Tà Minh, tìm một nơi thanh tịnh tránh khỏi phân tranh. Nếu bọn họ thắng chúng ta cũng không được phép để ý tới nữa.”
“Thì ra là vậy.” Mạc Cầu hiểu ra. “Vậy sao các ngươi không nhờ vài vị cao thủ Đạo cơ hậu kỳ ấy?”
“Sư phó, ngài quá đề cao chúng ta rồi.” Vương Hổ nghe vậy thì cười khổ. “Tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ nào có tùy tiện quen biết thế được, nhất lại là tu sĩ tán tu nữa. Ngài là trưởng lão nội môn, lại là cao thủ luyện đan, mỗi ngày đều kết giao với các đại nhân vật. Chúng ta đâu có được như thế.”
Nói xong hắn lắc đầu liên tục. Mặc dù Vương Hổ quen biết với Vương Thiền nhưng ở Thái Ất Tông cũng chỉ là người ngoài, không được chào đón. Những người quen biết đa phần đều là tán tu. Cao thủ Đạo cơ hậu kỳ mà là tán tu có ai không phải người có tiếng tăm lừng lẫy, đâu dễ mời được. Cứ như thế mà xem thì Mạc Cầu quả là một cánh tay đắc lực.
“Thế nhưng...”, Mạc Cầu nhìn mấy người ngập ngừng. “Bên phía đối diện chẳng lẽ không mời được cao thủ?”
“Đại khái là cũng gặp khó khăn như vậy thôi.” Âu Dương Mạn tiếp lời. “Người nhị tỷ các nàng quen thì đại bộ phận chúng ta đều biết, trong đó không có cao thủ nổi bật. Xem như có thì xét đến tình cảm ngày xưa cũng không tiện nhúng tay vào việc này. Hơn nữa mấy người nhị tỷ vốn không tự nguyện để cuốn vào việc này nên sẽ không dụng tâm đâu. Tiền bối ngài cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên hắn nhíu mày, ánh mắt nhìn Âu Dương Mạn có chút cổ quái. Cùng là tu sĩ Đạo cơ, bình thường nếu không quen biết thì hầu hết mọi người đều trao đổi với tư thái ngang hàng. Giống như mấy người Nông Nghĩa Tuyết hay Điền Hồ vậy. Mặc dù Vương Hổ là bằng hữu của bọn hắn nhận Mạc Cầu làm sư phó nhưng bọn họ cũng không tự hạ thân phận, chỉ có Âu Dương Mạn này gọi Mạc Cầu là tiền bối thôi.
Việc này là sao?
Mạc Cầu quét mắt nhìn Vương Hổ. Vương Hổ bề ngoài xấu xí nhưng tình kiếp không ít. Ngoài Âu Dương Mạn và Vương Thiền ra thì Mạc Cầu nhớ bên cạnh hắn còn có một người gọi là Hàn Tiểu Tiên nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận