Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 151: Hành động

“Ư...”
Sau mấy tiếng rên có vẻ đau đớn, Bát Tí Thiên Vương rốt cuộc cũng mở hai mắt ra sau mấy ngày hôn mê.
“Tỉnh rồi!”
“Lần này không sao thật tốt quá!”
“Sư phụ?”
Tiếng người dồn dập vang lên bên tai làm hắn hoàn hồn. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, có rất nhiều những khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt hắn.
“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Hắn há mồm cất giọng khàn khàn, ý thức cũng dần khôi phục trở lại. “Ta bị người ta dùng Hắc Sát Chưởng đánh lén, dù cũng đánh chết đối phương nhưng hẳn phải trọng thương hôn mê mới đúng...”
Nói đến đây hắn ngừng lời, vừa lúc nhìn thấy Mạc Cầu đang thu hồi ngân châm còn Lý Quảng Nhiên đang vận kình thu công.
“Sư phụ.” Một tên đệ tử của hắn tiến lại. “May mà có Mạc đại phu và Lý đại hiệp liên thủ trừ độc trên người sư phụ, nếu không... hậu quả thật khó mà lường được!”
“Ồ!” Không cần phải nghe giải thích nhiều hơn, Cừu Liệt đã biết xảy ra chuyện gì. Hắn đang muốn gắng gượng đứng dậy để hoàn lễ. “Cừu mỗ cám ơn hai vị đã cứu mạng!”
“Cừu đại hiệp khác khí rồi.” Lý Quảng Nhiên vội bước lên trước một bước, ngăn hành động của đối phương lại. “Chúng ta phụng mệnh làm việc, không thể nhận lễ lớn như vậy được.”
“Không sai.” Mạc Cầu đang cất ngân châm cũng gật đầu phụ họa theo. “Cừu đại hiệp không cần đa lễ.”
Lý Quảng Nhiên ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng không giấu được cảm xúc không vui. Như lời tên đệ tử vừa nói, hiện giờ trong mắt mọi người, hắn chỉ là một đại hiệp, còn Mạc Cầu mới chính là đại phu. Trong mắt mọi người, bản thân hắn công lực thâm hậu nhưng y thuật lại không so được với Mạc Cầu.
Mặc dù trong lòng không vui nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận. Những ngày qua, ngoài việc kết hợp trừ độc cho Bát Tí Thiên Vương Cừu Liệt, hai người còn ra tay chữa trị cho rất nhiều người khác nữa. Những lúc ấy, Mạc Cầu hiển lộ trình độ y thuật vượt xa mọi người.
Đừng nói là hắn, ngay cả trưởng lão ngoại môn Chử Trang cũng phải thán phục thừa nhận y đạo tinh thâm của Mạc Cầu. Phóng mắt khắp cả Linh Tố Phái cũng chỉ có vài người có trình độ vượt trên Mạc Cầu mà thôi.
“Ầm..”
Đang lúc mọi người nói chuyện, cửa phòng bị một người đẩy mạnh ra. Người này mừng rỡ vô cùng nhìn về phía Cừu Liệt.
“Lão Cừu, ta biết là ngươi sẽ không sao mà!”
“Tạ huynh.” Nhìn thấy người vừa đến, Cừu Liệt lộ vẻ vui mừng. “Ta thật may mắn, ông trời còn chưa để ta chết đi. Cũng là nhờ có hai vị thần y ở đây.”
“Tạ tiền bối!”
Những người có mặt nhao nhao hành lễ.
“Tiền bối có phải là Đa Tí Kim Cương Tạ Liễu Ngộ Tạ tiền bối ở Trích Tinh Lâu không?” Lý Quảng Nhiên sáng mắt, vội chắp tay thi lễ. “Vãn bối đã nghe đại danh tiền bối từ lâu, hôm nay mới được gặp, thật là tam sinh hữu hạnh.”
Đa Tí Kim Cương Tạ Liễu Ngộ?
Cái tên này tăng tục lộn xộn, phá lệ kỳ lạ khiến người ta đã nghe được là khó quên. Bản thân Mạc Cầu cũng đã từng nghe nói tới.
Lão là cao thủ nhất lưu của Trích Tinh Lâu, sở trường về ngạnh công, kiếm thuật. Lão từng là một võ tăng, mãnh tướng, chẳng biết vì sao lại gia nhập vào Trích Tinh Lâu rồi trở thành Phó đường chủ chuyên môn phụ trách xử lý ngoại vụ.
Đầu lão trọc lốc, da màu cổ đồng, dáng người cực kỳ lực lưỡng rất giống với Cừu Liệt. Cả dáng người và tên hiệu đều không thua kém bao nhiêu, khó trách hai người lại thân quen như thế.
Tạ Liễu Ngộ nghiêng đầu nhìn Lý Quảng Nhiên. “Phụ thân người là...”
“Gia phụ là Lý Chân, được gọi là Phi đại phu.” Lý Quảng Nhiên trả lời.
“Ra thế.” Chân mày Tạ Liễu Ngộ khẽ vẩy lên. “Ta nhớ ra rồi, thì ra ngươi là con của hắn, thảo nào tuổi còn trẻ mà công lực đã thâm hậu như vậy. Còn vị này chắc là Mạc Cầu Mạc đại phu phải không?”
Nói xong, lão quay sang nhìn Mạc Cầu hỏi.
“Chính là tại hạ.” Mạc Cầu chắp tay. “Gặp qua Tạ tiền bối.”
“Tốt lắm tốt lắm.” Tạ Liễu Ngộ khẽ vung tay đã kéo theo kình phong ào ạt. “Ta vừa mới đến đã nghe tiếng Mạc đại phu có y thuật tinh xảo, thật khiến cho người ta bội phục!”
“Tiền bối quá khen.” Mạc Cầu lắc đầu. “Lý sư huynh là đệ tử đích truyền của chưởng môn, chân khí huyền diệu, Chử trưởng lão có kinh nghiệm phong phú ta không thể bằng được.”
Lý QUảng Nhiên đứng bên cạnh mỉm cười nhưng trong lòng càng không được thoải mái.
“Ha ha...”, Tạ Liễu Ngộ cười lớn. “Mạc đại phu quá khiêm tốn!”
“Đi thôi, mọi người đều có mặt đông đủ, quân phủ đã thúc giục nhiều lần rồi, chúng ta cùng nhau thương nghị xem nên làm như thế nào.”
“Vâng.”
Mọi người đồng thanh đáp.
Trong đại trướng, đám người hoặc ngồi hoặc đứng xung quanh. Ở giữa có ba người ngồi, ba người này chính là Tạ Liễu Ngộ, Ngọc Diện Thần Phán Thượng Quan Hưu của Tử Dương Môn và La Phi La tướng quân được quân phủ phái xuống.
Ba vị này đều là cao thủ nhất lưu, hơn nữa còn là những cao thủ nhất lưu hàng đầu. Phía dưới có hơn mười bàn, mỗi bàn đều có người ngồi ngay ngắn.
Mạc Cầu đảo mắt nhìn một lượt, trừ Linh Tố Phái, Thái Sơn Bang còn có người của Tỏa Nguyệt Quan, Liên Minh Vũ Hành, Thanh Trúc Hội... và những thế lực quen thuộc khác.
Có Cửu Sơn Trang và Vạn Hoa Môn là hắn chưa từng nghe thấy hoặc chỉ biết qua loa. Nhưng những người có mặt ở đây đều xứng là hảo thủ, trong đó có không ít người là cao thủ nhị lưu hoặc nhất lưu.
“Chư vị.” La tưởng quân đưa tay ổn định tình hình rồi nói. “Chư vị có mặt ở đây đủ thấy các vị đều là người có lòng đối với bách tính, trung kiên với triều đình. La mỗ xin được cám ơn.”
“La tướng quân khách khí rồi!”
“Ngài nói gì vậy, bình định loạn phi là trách nhiệm của mọi người!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Mọi người lớn tiếng phụ họa theo, nhưng người nào thực lòng thì chỉ có người ấy mới biết mà thôi. Sau mấy câu khởi đầu khách sáo, La tướng quân nói trực tiếp vào việc chính.
“Phượng Đầu Sơn có ẩn giấu loạn phỉ, cường đạo, lại còn đám dư nghiệt của Hắc Sát Giáo. Bọn chúng thỉnh thoảng lại tràn ra quấy nhiễu đại quân, phá hủy đường sá cướp bóc vật tư, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc quân. Chư vị có thể dẹp yên chính là lập được công lớn. Về phần công tích bình định thế nào, các bang phái đều có thể xem trong văn thư hiệu lệnh, La mỗ không cần phải nhiều lời.”
Hắn cười nhạt một tiếng rồi nghiêm giọng.
“Nhưng hành quân đánh trận không giống với chém giết giang hồ, quân lệnh như núi không phải trò đùa. Lần này xuất động, các ngươi phải đảm bảo nơi này sẽ không bị loạn phỉ quấy nhiễu đường lui, nếu không...”
“La tướng quân yên tâm.” Tạ Liễu Ngộ vội tiếp lời. “Chỉ cần đại quân kiểm soát mấy cửa ra vào trọng yếu, chúng ta nhất định có thể tiêu diệt đám phản phỉ.”
“Không sai.” Ngọc Diện Thần Phán Thượng Quan Hưu gật đầu phụ họa. “Tướng quân cứ tập trung vào việc áp tải vật tư, những chuyện khác giao cho chúng ta. Kể từ hôm nay, nơi đây nhất định sẽ không có phản phỉ xuất hiện nữa.”
“Vậy là tốt.” Nghe xong, La tướng quân cũng hòa hoãn trở lại.
Hắn biết mọi người có mặt ở đây đều là người trong giang hồ, dù đều thuộc về các thế lực lớn nhưng cũng không thể tuyệt đối y theo chỉ huy như quân đội được. Chỉ cần có thể ổn định hậu phương là hắn đã vừa lòng thỏa ý.
“Mặc dù phủ quân chưa từng hạ lệnh tiêu diệt phản phỉ nhưng ta hy vọng sau ba tháng, ở quanh đây sẽ không còn tin tức về phản phỉ nữa.”
Hắn nghiêng người về phía trước, rồi chậm rãi lên tiếng. “Không biết các vị có làm được hay không? Tất nhiên, La mỗ sẽ phái người hỗ trợ các vị tiễu phỉ.”
“La tướng quân, chúng ta sẽ nỗ lực hết sức!”
“Cái gì?”
“Không, chúng ta cam đoan sẽ hoàn thành quân lệnh!”
“Vậy là tốt.” La tướng quân cười một tiếng hài lòng. Hắn gật đầu. “Nơi này địa hình hiểm trở, đại quân khó tập kết, loạn phỉ cũng vậy, cho nên chia thành các tiểu đội để hành động là cách tốt nhất.” Thượng Quan Hưu gõ nhẹ lên mặt bàn nói. “Chúng ta đều là người trong giang hồ nên không câu nệ quy củ. Một đội có thể tập trung từ ba đến năm người, mười người đều được, miễn sao hành động thuận tiện. Đến lúc thành công, cứ theo công lao mà lĩnh thưởng là được.”
“Tiền bối.” Bên dưới có một người giơ tay lên tiếng. “Không biết công lao này sẽ phân chia tính toán như thế nào?”
“Đơn giản thôi.” Tạ Liễu Ngộ tiếp lời. “Cứ tính theo thủ cấp loạn phỉ là được. Tất nhiên, nếu không muốn phiền phức mọi người có thể lưu lại tai trái của chúng, nhưng như vậy công lao sẽ giảm đi một chút.”
“Nhưng...” Có người cất giọng chần chừ. “Bách tính trên núi thì phải làm sao?”
“Điểm ấy chư vị không cần lo lắng.” Sắc mặt La tướng quân trở nên âm lãnh. “Mấy tháng trước nơi này đã thi kế vườn không nhà trống, hỗ trợ bách tính rời khỏi nơi này rồi nên hiện giờ ở đây không còn bách tính thường dân nữa. Nếu có, chỉ là loạn phỉ, các ngươi cứ giết không sao cả.”
Hắn vừa dứt lời, rất nhiều người có mặt ở đây liền biến sắc. Ngay cả Mạc Cầu cũng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Lời này chẳng phải có ý mọi người có thể tùy ý giết người để lập công hay sao!
Không... Nếu chỉ lấy tai trái cũng được, chẳng phải giết người cùng phe cũng có thể đổi lấy công lao hay sao?
Mạc Cầu đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt. Quả nhiên, ngoài một số ít người ra vẻ lo lắng thì cũng có không ít người tỏ ra phấn chấn, ánh mắt ẩn hiện sát cơ.
Biết rõ chuyến đi này ẩn giấu nhiều hung hiểm nhưng vẫn nguyện ý, ngoài thể loại không từ chối được như Mạc Cầu thì có lẽ những người còn lại đều chẳng phải là người lương thiện gì.
“Mặt khác...”, Tạ Liễu Ngộ sờ cằm. “Người của Linh Tố Phái đều là đại phu, bình thường đều không tham gia sát phạt, hay chúng ta vẫn áp dụng quy củ cũ?”
“Tất nhiên.” Thượng Quan Hưu gật đầu cười. “Giết người có công, chăm sóc người bị thương tất nhiên cũng có công. Các vị ở Linh Tố Phái nếu cảm thấy mình thực lực không đủ thì có thể cùng gia nhập với các đội ngũ khác. Ta nghe nói Mạc đại phu có y thuật cao minh, không biết có hứng thú cùng gia nhập để hành động với Tử Dương Môn không?”
Nói xong, hắn nhìn Mạc Cầu ra vẻ cười cười.
Đối phương làm mặt ấm áp, Mạc Cầu lại thấy trong lòng phát lạnh, hắn cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn định lên tiếng cự tuyệt thì đã có người mở miệng chen ngang.
“Ta thấy Mạc đại phu hành động cùng nhóm với chúng ta thì tốt hơn.” Người vừa lên tiếng chính là Cừu Liệt.
“Ồ!” Thượng Quan Hưu khẽ nhếch chân mày nhưng không nhiều lời, hắn chỉ gật đầu.
“Cũng tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận