Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 474: Đại tế mở ra

Vạn Bảo Các nằm ở một vị trí đặc biệt trong lòng Thái Ất Tông, trên đỉnh một ngọn cô phong, tạo hình kỳ lạ như một cây thạch châm hướng thẳng thắp lên trời. Phối hợp với phương viên ngọn núi hình tròn, cả tổng thể giống như một cái la bàn kỳ dị.
Mỗi lần tới nơi đây Mạc Cầu đều cảm giác được như có một cái ra-đa lớn rộng mấy vạn mẫu đang tồn tại, ngoài ra nơi này là một trong những nơi an toàn nhất ở Thái Ất Tông, nghe nói quanh năm đều có Nguyên Anh chân nhân tọa trấn.
Tất nhiên thật giả việc này thế nào Mạc Cầu không biết, nhưng tuyệt đối không có ít hơn ba vị Kim Đan ở đây.
Độn quang rơi vào lầu 7, trải qua việc kiểm chứng thân phận xong, hắn thản nhiên đi vào trong tĩnh thất.
“Mạc đạo hữu.”
Không bao lâu có một vị lão giả mặc bào trắng đẩy cửa bước vào, mỉm cười nói."
Đã lâu không thấy, ngươi vẫn khỏe chứ?”
“Ngôn lão.”
Mạc Cầu cúi người, vẻ vui mừng."
Hôm nay đến phiên ngươi trông nom sao.”
“Đúng vậy.”
Ngôn lão gật đầu.
Hai người xem như có giao tình, lúc trước Mạc Cầu sơ nhập Thái Ất Tông cũng đã gặp được người này, ông còn là luyện đan sư của Thuần Dương Cung, hai người tất nhiên là quen thuộc.
“Vừa hay.”
Mạc Cầu mở lời."
Ngôn lão, ta tính mua mấy món bảo vật hộ thân bảo mệnh.”
“Cái gì?”
Ngôn lão hơi sững người, sau đó hiểu ra."
Thế nào, Mạc đạo hữu tính toán tham gia lần Tuần sơn tế lễ này phải không?”
“Đúng vậy.”
Mạc Cầu than nhẹ."
Tạ sư huynh nhất định bắt ta phải đi một chuyến.”
“Ngươi thông hiểu y thuật, luyện đan, đi một chuyến cũng tốt, còn có thể thu được ít nhiều công lao.”
Ngôn lão cười."
Hơn nữa thân phận trưởng lão ngoại môn của ngươi cũng đến lúc thay đổi, trở về hẳn là có thể trở thành trưởng lão nội môn rồi.”
“Việc này còn sớm.”
Mạc Cầu lắc đầu."
Vật mà ta muốn Ngôn lão có đề cử gì không?”
“Vật bảo mệnh hộ thân à.”
Ngôn lão ngồi xuống đối diện, xuất ra một mai ngọc giản rồi nhẹ nhàng vuốt ve."
Mạc đạo hữu cũng biết, vì sự kiện Tuần sơn tế lễ nên khoảng thời gian này các đồ vật đều tăng giá không ít.”
“Tăng bao nhiêu?”
“Ít nhất ba thành.”
Mạc Cầu thở dài trong lòng. Ba thành không phải là một con số nhỏ, nhất là những thứ hắn cần cơ bản đều đắt đỏ, chỉ gia tăng một thành đã rất kinh người. Có điều lúc này hắn không thể không mua.
Hít sâu một hơi, Mạc Cầu hỏi."
Thái Ất Kim Quang Phù do tông sư Kim Đan vẽ giá bao nhiêu?”
Thái Ất Kim Quang Phù tương đương với một lần phong ấn Thái Ất Kim Quang độn, lại là thủ bút của Kim Đan, tốc độ nhanh tất nhiên là đàn áp tại cảnh giới Đạo cơ.
“Không có.”
Ngôn lão nghe vậy thì cười khổ."
Đây chính là mặt hàng bán chạy, thời điểm then chốt có thể bảo mệnh, còn một tờ hôm trước đã bán nốt rồi, trước mắt trong kho không còn, trong thời gian ngắn đoán chừng cũng không có vị tiền bối Kim Đan nào nguyện ý hao phí tinh lực để luyện chế đâu. Bất quá còn có mấy tấm Di Hình Hoán Ảnh phù, phù này mặc dù tốc độ độn không nhanh nhưng lại giỏi ở né tránh khi đối mặt với công kích.”
Mạc Cầu yên lặng lắc đầu. Hắn là người mang rất nhiều pháp thuật, thần thông, trong đó không thiếu các thủ đoạn né tránh, phù bậc này không có tác dụng lớn với hắn, giá cả thì lại không rẻ.
“Hộ thân chi bảo thì sao?”
“Cái đó thì có.”
Ngôn lão gật đầu."
Thượng phẩm, cực phẩm pháp khí đều có. Có hai tấm Lục Đinh Lục Giáp Thần phù có thể kháng công kích của tông sư Kim Đan trong mười hô hấp. Tất nhiên chỉ là đòn công kính bình thường thôi.”
“Lục Đinh Lục Giáp Thần Phù.”
Mạc Cầu khẽ nheo mắt."
Giá bán bao nhiêu?”
Phù này hắn đã từng nghe thấy, cũng là thủ đoạn của Kim Đan, tựa hồ không phải do Kim Đan trong tông tạo ra mà có từ Chân Tiên Đạo.
Ngôn lão cười tủm tỉm, dựng thẳng một ngón tay sau đó nói."
Xem giao tình giữa ta và ngươi, ta có thể giảm cho ngươi còn 95% giá trị của nó.”
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, trong lòng cảm thấy đau đớn. Chỉ là một tờ linh phù đã rút mất hơn phân nửa linh thạch trên tay hắn rồi.
“Phù...”
, hít vào một hơi, hắn lại mở miệng hỏi."
Có bảo vật lui địch không?”
“Có.”
Ngôn lão gật đầu."
Lãnh Diễm Tinh Cầu đến từ Yển tông có thể bộc phát một kích toàn lực của tu sĩ Giả Đan, giá bán ba trăm linh thạch trung phẩm.”
“Thái Mậu Trảm Hồn Nhiếp Thần Linh phù đến từ Thái Hòa Cung có thể công kích trực tiếp vào thần hồn, giá bốn trăm linh thạch trung phẩm.”
“Tử Mẫu Bí Ma Thần Lôi...”
“Khoan đã.”
Mạc Cầu nhấc tay, ánh mắt khẽ biến đổi."
Tử Mẫu Bí Ma Thần Lôi hình như là thủ đoạn của Hợp Hoan Tông?”
“Không sai.”
Ngôn lão gật đầu."
Lôi này do Nhạc tiền bối chém giết một lão ma Kim Đan của Hợp Hoan Tông mà có, trước mắt Vạn Bảo Các cũng chỉ có một hạt thôi. Giá bán của nó là sáu trăm linh thạch trung phẩm, uy lực mạnh mẽ, một khi xuất ra thì phương viên vài dặm sẽ hóa thành hồng hoang, ngay cả tông sư Kim Đan cũng phải nhượng bộ lùi lại. Ngươi thấy sao?”
“Mạc đạo hữu động tâm rồi phải không?”
Ngôn lão vuốt râu cười, nhưng lão cũng hiểu được, người không có thân quyến gia tộc liên lụy như Mạc Cầu, những năm vừa qua tích lũy sẽ không ít, tuyệt đối có thể xem như một tiểu tài chủ.
“Sáu trăm linh thạch trung phẩm!”
Mạc Cầu hít sâu một hơi."
Lại thêm Lục Đinh Lục Giáp phù, linh thạch trên người ta không đủ, dùng pháp khí bù vào có được không?”
“Tất nhiên là được.”
Ngôn lão gật đầu."
Để ta gọi người tới đánh giá.”
“Làm phiền tiền bối.”
Mạc Cầu gật đầu, trong lòng không khỏi than thở. Lần này đồ trên tay hắn xem như bị móc rỗng rồi.
Mấy ngày sau, Tuần sơn tế lễ mở ra, theo sau mười tám tiếng chuông lớn vang vọng đất trời, Mạc Cầu đằng không bay lên, hướng về chính điện của Thuần Dương Cung mà bay đi. Cùng lúc đó chân trời lưu quang lóe lên, khí cơ đan xen, không biết bao nhiêu người cũng rời động phủ bay ra.
“Liễu sư huynh.”
“Mạc sư đệ.”
“Đại sư huynh!”
Trước đại điện, Tạ Lưu Vân ngồi xếp bằng, tường vân dưới chân hơi nâng lên, hắn hướng về mấy người gật đầu."
Các ngươi chớ lên tiếng để nghe tông chủ ra chỉ thị.”
“Vâng.”
Mấy người gật đầu.
“Thánh nhân có lời: thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ sung không đủ, tổn hại không đủ mà bổ sung lại dư thừa. Đạo quá thay, tiên quá thay?”
Âm thanh to lớn quanh quẩn giữa thiên địa, tiếng vang như thần chung mộ cổ, rõ ràng vang vọng bên tai mọi người.
“Chúng ta cầu tiên vấn đạo, thoát tại nhân thân, thuận nhân luân, để ngày mai lấy vạn vật dưỡng dục...”
Người đang phát ra tiếng nói chính là tông chủ của Thái Ất Tông, là Nguyên Anh chân nhân lừng lẫy tu tiên giới Tiết Ngưng Chân.
“Hiện có yêu tà chiếm cứ sơn lâm, tổn hại nhân mạng, thiên lý bất dung. Thái Ất Tông ta truyền thừa vạn năm, tuân theo thiên ý, đặc biệt hạ chỉ ý để chúng sinh tiễu trừ tà ma. Nhưng sát phạt có thương thiên hòa, thiên đạo có một chút hy vọng sống, vạn sự không thể làm tuyệt. Cho nên trăm năm mới có một lần...”
“Đương...”
Tiếng chuông vang lên du dương lần nữa, âm thanh của tông chủ vừa rơi xuống, khúc nhạc dạo cũng kết thúc.
“Các sư đệ sư muội nghe lệnh.”
Trước Thuần Dương Cung, đại sư huynh Tạ Lưu Vân nghiêm sắc mặt, ánh mắt lóe lên thần quang quát lớn.
“Xuất phát.”
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh gật đầu, kiếm quang xuyên phá hư không. Từ xa nhìn lại tựa như có trăm ngàn đạo lưu quang các loại bay lượn, xuyên thủng bầu trời, thẳng đến mây trắng.
Thái Hòa Cung, Bắc Đấu Cung, Ất Mộc Cung, Thanh Vân Cung, Vô Lượng Cung... đệ tử các cung cùng nhau lao lên không, lưu quang rực rỡ đủ mày như cầu vồng vượt ngang chân trời. Phạm vi ngàn dặm đều là lưu quang.
Thần niệm Mạc Cầu đảo qua, trong lòng không khỏi thầm kinh hãi. Tu sĩ Đạo cơ xuất hiện ở nơi này không dưới mấy ngàn người?
Cùng lúc đó, từng đóa tường vân từ mặt đất dâng lên, nâng nhân số tu sĩ luyện khí hiện ra giữa không trung, từng đóa tường vân hội tụ lại thành phiến còn to lớn hơn mây trắng ở chân trời.
“Đông...”
Tiếng trống vang lên, Mạc Cầu nghiêm sắc mặt vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở phía sau mây mù tản mát, sau đó hiện ra một tòa kim quang chiếm một vùng rộng gần một dặm. Cung khuyết tỏa ra hào quang sáng chói, bên trong hình như có ba thân ảnh to lớn không rõ, uy áp một phương.
Phía trước cung điện có mười hai ngọc niện. Mỗi cái ngọc niện đều chiếm gần một mẫu diện tích, có ngũ sắc thần quang nở rộ trên đó.
Trên ngọc niện đều có một người, có tất cả ba nữ và chín nam nhân tướng mạo khác nhau nhưng khí tức trên thân đều kinh khủng. Có điều so sánh họ với ba thân ảnh không cách nào nhìn thẳng kia thì vẫn còn nhìn rõ mặt. Mạc Cầu đảo mắt qua, hắn thấy được vài thân ảnh quen thuộc.
Trương Bá Dương của Thuần Dương Cung, Lý Vong Sinh của Thái Hòa Cung, Nhạc Thủ Dược của Bắc Đấu Cung, Ngụy Hiền An của Ất Mộc Cung... Bọn họ đều là các tông sư Kim Đan, mà mấy vị này đều không phải những Kim Đan bình thường, đều là những người nổi bật trong cảnh giới Kim Đan tông sư. Trong đó Mạc Cầu có dừng ánh mắt trên người Nhạc Thủ Dương một chút.
Người này có hình dáng khôi ngô, hình thể cường tráng cao đến hơn một trượng, nhìn giống một cự nhân, uy thế phát ra càng là kinh khủng. Đối phương chỉ ngồi xếp bằng ở đó, ánh mắt nhìn lại tựa như một ngọn núi nguy nga, khiến người ta không tự chủ được cảm thấy mình thật nhỏ bé. Chỉ khí tức tiết ra ngoài đã khiến thân hồn tu sĩ Đạo cơ cảm thấy mệt mỏi chứ chưa cần phải động thủ.
Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân!
Công pháp người này tu hành là đây, nghe nói một thân ngạnh công của người này có thể ngạnh kháng pháp bảo mà không bị thương tổn. Người này hình như cũng cảm ứng được ánh mắt của Mạc Cầu nên hơi nghiêng đầu, hai mắt Mạc Cầu liền cảm thấy đau đớn, vội vã quay người đi.
Một vài vị Kim Đan khác cũng đều mang khí tức kinh người. Tất nhiên thứ hấp dẫn tầm mắt người ta nhất vẫn là ba vị tướng mạo siêu phàm, khí chất thoát tục khôn đạo. Nhất là Ngụy Hiền An của Ất Mộc Cung, người này mang lại cảm giác luôn bình dị dễ gần, được người người yêu mến ngưỡng mộ.
“Đến rồi.”
Liễu Vô Thương ở bên cạnh bỗng mở miệng, vẻ mặt kích động. Mạc Cầu đang muốn mở lời hỏi thăm thì sắc mặt đại biến, ánh mắt sợ hãi khó lý giải được. Trong cảm nhận của hắn, hư không bỗng nhiên vỡ ra.
Là chân chính vỡ ra!
Không gian hắn thấy vốn là vô hình vô chất lúc này như bị một vỗ lực lượng vô hình vặn vẹo rồi xé rách, không chỉ một mà đến mấy chục, cả trăm vết nứt xuất hiện trước mắt mọi người. Vết nứt cuối cùng là một cái thế giới vô biên vô tận. Trong thế giới đó tinh kỳ vung vẩy, binh lính chen chúc, một xô sát ý lặng lẽ mà tràn ngập.
“Đông...!”
“Đông...!”
Tiếng trống vang lên từ thế giới bên trong vết nứt truyền ra, từng đó tường vân cũng theo nhau xuất hiện từ đó. Trên mỗi đám mây là vô số tu sĩ vũ khí đầy đủ, số lượng đến cả trăm người, mà từ vết nứt bay ra đâu chỉ có trăm đóa tường vân? Số lượng có lẽ phải lên đến cả ngàn.
Mạc Cầu chớp mắt rồi cảm thán.
“Đạo binh?”
Mười vạn đạo binh!
Khí tức trên thân mỗi người đều từ Luyện khí tầng sáu trở lên, lại tương hợp rót thành đại trận bao phủ ngàn dặm, uy áp bát phương. Đây đơn giản là một lực lượng kinh khủng!
“Không sai.”
Liễu Vô Thương gật đầu."
Thái Huyền Cực Chân động thiên, bên trong có vô số sinh linh, mặc dù vì linh khí thấp nên khó thành tựu Kim Đan nhưng lại có thể sản sinh ra tu sĩ Luyện khí, Đạo cơ.”
“A...”
Hắn cười khẽ một tiếng rồi nói tiếp."
Cái động thiên này mới chính là căn cơ của Thái Ất Tông ta, chỉ một cái Nhạn Đãng sơn mạch thì tính là cái gì? Chỉ cần Thái Huyền Cực Chân động thiên còn tồn tại, Thái Ất Tông chúng ta sẽ không xảy ra việc gì.”
Mạc Cầu không lên tiếng, nhưng ánh mắt chứa đầy sợ hãi và thán phục. Tu sĩ của các tông môn phụ cận Thái Ất Tông cũng lĩnh mệnh mà đến, mọi người đều lâm vào trầm mặc, lẳng lặng nhìn đệ tử Thái Ất Tông tập kết. Đối mặt với thiên binh thiên tướng vô biên vô hạn này, ngay cả tông sư Kim Đan cũng có thể cảm thấy tuyệt vọng.
Nhìn về Nhạn Đãng sơn mạch ở xa xa, bọn hắn chỉ cảm thấy đầy thương hại. Nhạn Đãng sơn mạch tuy tốt nhưng nơi này lại có một Thái Ất Tông khủng bố như vậy chiếm cứ, há có thể sống yên ổn được?
“Đông...”
Tiếng trống lại vang lên.
“Xuất phát!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận