Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 526: Động thủ

Đêm đã khuya, phố dài tắt đèn, không gian trở nên tĩnh lặng.
Trong phòng, Mạc Cầu khoanh chân ngồi đả tạo, tay nắm ấn quyết, mỗi hơi thở hắn hít vào thở ra cũng làm không gian quanh người rung động. Thân hình Mạc Cầu không cường tráng, càng không tính là to lớn nhưng ngồi xếp bằng nơi này tạo ra cảm giác giống như một tòa núi nguy nga vững vàng trấn áp một phương thiên địa.
Trong thức hải có rất nhiều thư tịch đang xoay quanh. Có thứ là do Âm Sơn quân góp nhặt nhiều năm, có pháp môn tới từ Vân Sơn nhị lão, càng có những thứ hắn có được từ nha môn Linh quận trong mấy ngày qua.
Pháp môn có cao có thấp, có chi tiết có sơ lược. Mặc dù tối cường có thể tu tới Luyện khí viên mãn nhưng từ trong đó cũng thấy được những thứ có ích.
Võ kỹ, pháp thuật ở giới này khác với bên ngoài, phần nhiều là có liên quan đến thần hồn, thậm chí tam hồn nhất phách và rất phù hợp với quy tắc ở đây. Bên ngoài giới này, pháp môn liên quan đến hồn phách không phải không có nhưng cơ bản hiếm thấy, khó đưa vào chính thống. Chỉ có tiến giai Đạo cơ, thậm chí thành tựu Kim Đan tông sư mới có thể tiếp xúc quan hệ với pháp môn loại này được.
Dù sao, hồn phách chính là căn cơ của Nguyên thần. Muốn thành chân nhân Nguyên Anh thì hồn phách cần nhưng thành thực chất, kết thành Huyền thai mới đạt được. Đối với tu sĩ phổ thông bên dưới, tiếp xúc đến những pháp môn này cũng không có tác dụng gì.
“Thú vị.” Mạc Cầu mở mắt. Lịch sử giới này ghi lại có gần vạn năm, trong đó võ đạo và thuật pháp kéo dài đến bây giờ, xem như chưa tinh diệu như ngoại giới thì cũng có nhiều chỗ độc đáo.
Không nói đến vấn đề khác, nếu một ngày hắn có thể thành tựu Kim Đan thì những tích lũy hôm nay đều có thể biến thành một phần căn cơ về sau. Người tu hành ở đây bị giới hạn về cảnh giới, lý giải đối với hồn phách chi pháp tương đối nông cạn nhưng lượng nhiều có thể gây nên chất biến. Chỉ cần có đầy đủ pháp môn trong tay, bản thân Mạc Cầu có thể sáng tạo ra pháp môn tốt hơn cho mình.
“Hiện giờ pháp môn vào tay phẩm giai quá thấp, chắc còn kém những công pháp tốt nhất ở đây nhiều. A..., đến rồi.”
Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn lên trên. Mặc dù tầm mắt có nhiều ngôi nhà ngăn trở nhưng hắn có thể nhận thấy rõ từng mũi tên lóe ra hàn quang. Đầu mũi tên khắc hình sáu cạnh, sau có rãnh máu, hàn quang ẩn giấu, trên cán tên có khắc phù văn âm huyết. Số lượng mũi tên đầu trời rơi xuống như mưa hướng về nha môn quận phủ.
“Hồng đại nhân.”
Vọng Nguyệt Lâu ở thành nam, Trang Hận Ngọc nhìn một nam tử mặc mãng bào chắp tay. “Mấy ngày ở cùng người kia ta cũng có trò chuyện qua, theo như thuộc hạ thấy, người này tính tình đạm mạc, không tham danh lợi, biểu hiện không giống người phạm phải tội ác tày trời mà giống người một lòng cầu đạo hơn. Thuộc hạ thấy có lẽ không cần phải cố kỵ coi nhau là địch, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện với nhau, rất có thể sẽ tìm được cách hóa giải oán niệm.”
“A...”, Hồng đại nhân cao lớn, hổ uy so với năm xưa chưa hề thuyên giảm, người này nghe xong thì lạnh lùng.
“Trang đại nhân, ngươi có biết không? Chỉ với những lời nói vừa rồi, đặt ở thời điểm ba mươi năm trước ngươi đã phạm vào tội chết.”
Trang Hận Ngọc biến sắc.
“Người của Thái Ất Tông phải chết hết.” Hồng đại nhân nghiêm giọng, sát cơ khẽ nổi lên. “Đó chính là lời bệ hạ chính miệng nói ra. Tỷ đệ của bệ hạ năm xưa đều bị người này tru sát, ngươi xem có thể hóa giải được chăng?”
Trang Hận Ngọc cảm thấy lạnh lẽo. Nàng không nghĩ tới, mình chỉ đơn thuần có ý tốt đưa ra một ý kiến mà sự việc lại nghiêm trọng như vậy. Chả trách, nhiều năm đã qua vẫn không có ai dám nói về việc năm xưa, ai cũng tránh như tránh hổ.
“Thôi.” Hồng đại nhân khoát tay áo. “Vật đổi sao dời, ngày nay không giống ngày xưa, xem như là bậc cha chú, lời ngươi vừa nói ta sẽ coi như không nghe thấy.”
“Đa tạ đại nhân.” Trang Hận Ngọc vội khom người cảm tạm, trong lòng khẽ thở ra. Đến lúc nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa mới nói. “Đại nhân, trong nha môn còn có không ít người, lần này...”
“Không sao cả.” Hồng đại nhân nhíu mày. “Không cần nhiều lời, cứ yên lặng theo dõi kỳ biến là được.”
“Dạ vâng...” Trang Hận Ngọc cắn răng lui về sau một bước. Thân phận của nàng ở châu phủ không thấp, nhưng thân phận của người đứng trước mặt đây càng đặc thù. Hắn là trượng phu của thất muội bệ hạ, là võ tướng nhị phẩm được triều, bản thân cũng là một cao thủ võ đạo. Đưa mắt nhìn về phía xa xa, Trang Hận Ngọc chỉ đành thở dài trong lòng. Sự việc lần này khó mà có kết quả tốt được.
“Phóng”.
Trong bóng tối có một người vung mạnh tay, dây cung bên cạnh liền rung động, hơn trăm đạo hàn quang nghiên nghiên xẹt qua chân trời. Mũi tên như mưa từ trên trời giáng xuống.
“Bành!”
“Bộp bộp...”
Dưới làn mưa tên, gạch ngói, tường gỗ bị xuyên thủng, đầu mũi tên cắm sâu vào mặt đất.
“Cái gì vậy?”
“Là ai?”
“A...”
Nhất thời, cả nha môn trở nên hỗn loạn.
“Có địch tập kích!”
“Là ai? Thật to gan, dám bắn tên trong nha môn, các ngươi muốn chết!”
Tiếng rống vang lên, mũi tên cắm trên mặt đất nổ tung, vô số đạo kình khí nhỏ cuốn theo vụn sắt bắn về bốn phương tám hướng.
“oanh...”
Mặt đất vang lên những tiếng nổ liên tiếp. Trong đình viện, phòng ốc, vách tường, giả sơn... ầm ầm vỡ nát, có rất nhiều tiếng kêu thảm thiết xen lẫn trong đó.
Trong tình cảnh đó chỉ có một địa phương bình yên vô sự. Tại thời điểm mũi tên lao vút lên không, Trần Minh Hà bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, hắn cầm kiếm nhảy ra ngoài cửa sổ. Điển Ỷ và Điền Nhất Kính cũng theo nhau nhảy ra khỏi phòng.
“Coong!”
Trường kiếm bay múa, Thuần Dương Kiếm chí cương chí dương đặt trong lòng bàn tay Trần Minh Hà không ngờ là dương cực sinh âm, kình khí tự nhiên mà sinh ra giống như thái cực xoay quanh khu vực rộng mấy trượng, đem tất cả vụn sắt đều quét bay.
Khu vực mấy trượng đó như thể bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, tự hình thành một vùng trời đất riêng. Võ đạo đạt đến mức này đã là xuất thần nhập hóa, tiến thêm một bước chính là dùng võ chứng đạo trú thế chân nhân.
Mấy ngày trước, hắn còn lâu mới có thể làm được đến mức độ này, thế mà hiện giờ lại có thể thi triển kiếm pháp xuất thần như thế, mọi thứ đều nhờ vào công pháp mà Mạc Cầu truyền cho. Huyễn Thần Bảo Điển có thuật truyền đạo trong mộng, danh xưng nhất mộng ngàn năm, dùng để chỉ điểm kiếm pháp dễ như trở bàn tay mà thôi.
“Minh thúc, có chuyện gì thế này?”
Điền Nhất Kính phát hoảng, hắn còn ôm chăn mền mơ màng chưa kịp hoàn hồn.
“Đi.”
Điền Ỷ phản ứng không chậm, giật chăn màn của đệ đệ mình xuống. “Minh thúc, chúng ta lao ra.”
“Ừm.” Trần Minh Hà gật đầu, chỉ mấy ngày tu hành đã đạt được thành tựu như thế làm cho hào khí của hắn tăng lên đáng kể, lại thêm tiền bối ban cho pháp khí, dù đối mặt với chân nhân, trong thời gian ngắn hắn cũng không sợ.
Hắn hét lên một tiếng, giơ kiếm ra phía trước để che chở cho hai người ở phía sau hướng ra ngoài nha môn phóng đi. Ở những nơi khác, những người đã lấy lại tinh thần cũng đang cố gắng bảo vệ bản thân, phi nước đại ra ngoài.
Ở một góc hậu viện.
Phòng ốc nơi Mạc Cầu ở trở thành địa điểm trọng yếu công kích sớm đã tan tàng, riêng vị trí hắn ngồi xếp bằng thì lại bình yên vô sự như có một lực lượng vô hình ngăn lại thế công đột kích.
“Ông...”
Không khí rung động, dưới màn đêm lại lóe lên hơn trăm đạo hàn mang, lần này tất cả hàn mang đều tập trung vào nơi đây. Hai mắt Mạc Cầu hiện ra hỏa diễm, trong con ngươi lóe lên tràng cảnh phía trước. Lần này những mũi tên phóng đi dài đến gần một trượng, to như cánh tay trẻ con. Đầu mũi tên đều có hàn mang lấp lóe, bên trên có lưu quang du tẩu dựa như độc xà.
“Soạt...”
Một tầng hỏa diễm hư ảo sinh ra từ hư không bao phủ quanh người Mạc Cầu.
“Bành!”
Mũi tên va vào hỏa diễm, u quang trên thân tên lấp lóe như gặp phải biến hóa, trong nháy mắt đã biến thành tro tàn. Những mũi tên khác đều chệch hướng rơi trên mặt đất. Mạc Cầu đảo mắt qua, hắn dễ dàng phát hiện trên những mũi tên đều có khí cơ quỷ dị ba động.
“Oanh...”
Một mũi tên bên cạnh đó đột nhiên nổ tung, thứ tỏa ra không phải là liệt diễm mà chính là khói đen xen với các mảnh sắt vỡ.
“Oanh...”
“Oanh...”
Tiếng nổ liên tiếp vang lên bao trùm đến hơn mười trượng, vô số khói đen và mảnh sắt bay loạn, nơi này trở thành một cái cối xay người, diệt sát tất cả vật sống. Khói đen cuồn cuộn cuốn lên như tạo thành vòng xoáy, thời điểm tiếp xúc với mặt đất làm hiện ra một tầng sương lạnh. Hàn ý cực hạn bao trùm mặt đất, ngưng kết tạo thành hoa văn lan ra bốn phía.
“Ba ba...”
Đá núi cứng rắn bị hàn khí này xâm nhập cũng tự nhiên vỡ ra. Mạc Cầu nheo mắt, sóng oanh tạc và vụn sắt cuồng loạn làm liệt diễm quanh người hắn run lên nhưng hàn khí cực độ lan tràn mới là thứ nguy hiểm trí mạng. Để chống cự hàn ý ở ngoài, Cửu Hỏa Thần Long Tráo đang tiêu hao rất nhiều pháp lực.
“Rầm rầm...”
Phía sau hắn có một vật thoát ra, chính là Diêm La Phiên. Mặt là cờ đón gió bay phấp phới nhanh chóng làm hàn khí xung quanh dừng lại.
“Lên.”
Trong bóng tối có hai nhóm đội ngũ gào thét xông ra. Trong đó một đội tất cả đều khoác chiến giáp, mũ giáp che đầu chỉ để lộ đôi mắt. Đội ngũ này đao thương đủ cả, khí thế ngưng nhiên và công kích theo nhịp, nhìn qua đã biến là tinh binh thân kinh bách chiến. Một nhóm khác thì tương đối hỗn loạn, binh khí trong tay đa dạng đủ loại nhưng uy thế không cái nào yếu. Mỗi người bọn họ đều có oan hồn quấn thân, đôi mắt nộ trừng, sát khí và oán khí bên ngoài cơ thể ngưng tụ. Mỗi người này đều có thể so với một cao thủ võ đạo.
“Định.”
Trong không trung chợt có một âm thanh du dương vang lên. Âm thanh này cấu kết khí cơ thiên địa lặng yên phủ xuống trên người Mạc Cầu, công kích trực tiếp vào thần hồn thức hải, muốn phong tỏa thần niệm.
Có điều, người thi pháp pháp lực có hạn, xiềng xích rơi xuống gần như không có tác động gì đến Mạc Cầu, có bản không khác nào con kiến muốn đẩy đại thụ.
“A...”, Ở phía xa, Tuệ Nguyên sư thái sa sầm nét mặt, nàng lần nữa bấm niệm pháp quyết niệm chú rồi chỉ về xa xa.
“Định!”
Phật môn Chân Ngôn Chú. Đây chính là pháp môn nam tông đích truyền, uy năng vô hạn. Thời điểm thấy không vây khốn được thần hồn của Mạc Cầu thì pháp lực quay ra cấu kết thiên địa làm khí cơ thiên địa không vận chuyển được.
“A?” Chân mày Mạc Cầu chau lại. Hắn cảm giác được thiên địa nguyên khí vốn đang tuôn trào như nước thủy triều đột nhiên biến thành một khối bàn thạch. Mặc dù hắn còn có thể nượn nhờ một chút lực lượng trong đó nhưng lực lượng trước có mười phần bây giờ đã chỉ lại một mà thôi.
“Thú vị.”
Ở ngoài giới, muốn áp chế người thi pháp thì phải có cảnh giới cao hơn đối phương, trong động thiên này lại có chuyện ngược đời như thế.
“Thật không tầm thường.”
Khẽ cảm thán một câu xong, Diêm La Phiên sau lưng Mạc Cầu chấn động, vô số âm phong đao bọc lấy liệt diễm đã bao phủ bốn phương. Mượn nhờ thiên địa nguyên khí để thi pháp đúng là có nhiều tiện nghi, uy năng pháp thuật cũng tăng lên gấp bội nhưng Mạc Cầu cũng hiểu hạn chế của nó, trước giờ hắn không ỷ lại mà phần lớn dựa vào thần thông tự thân của mình.
“Cẩn thận.”
“Mau tránh đi.”
Đối mặt với đao diễm đột kích, đám người kia vội vã hét lên, nhưng thực sự tránh được lại không có mấy người.
“Phốc!
“Xoẹt...”
Chỉ một thoáng, từng cây cột lửa cao ngất trời xuất hiện tại khu phế tích, chiếu rọi một phương.
“A di đà Phật!”
Tuệ Nguyên sư thái nhìn cảnh tượng trước mặt mà đau xót, chân trần nàng đạp nhẹ, cả người lướt qua khoảng cách trăm trượng trong nháy mắt.
“Tà ma, nhận lấy cái chết đi.”
“Hừm.” Thanh Tùng đạo trưởng ở bên cạnh nàng cũng thở dài, hắn khẽ vuốt phất trần lắc thân nhằm hướng Mạc Cầu phóng tới.
“Thái Ất Tông vốn không nên xuất hiện trên thế gian này. Hôm nay ta sẽ tiễn các hạ lên đường.”
“Quá vọng động rồi, lẽ ra chỉ nên dò xét thôi mới phải.” Trên nóc nhà xa xa, Kháng Kim Long nhăn mày lại. “Hai lão gia hỏa đều có tâm cảnh tâm cảnh tu vi cao thâm, sao lại dễ xúc động như thế được? Như vậy chứng tỏ việc năm xưa đã tạo thành đả kích rất lớn với bọn hắn.”
Kháng Kim Long lắc đầu, cầm song giản từ trên cao nhảy xuống. Dù thế nào đây cũng là một cơ hội hiếm có, hắn cũng muốn so đo với đối phương một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận