Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 114: Anh tài

“Lại có việc đó sao?” Tên trẻ tuổi là người đầu tiên sững sờ, nhưng hắn cũng rất nhanh nở nụ cười. “Nhưng chuyện đó cũng không liên quan tới chúng ta. Lão kể thêm những việc khác trong phủ đi.”
“Được.” Tạ lão híp mắt cười nói. “Các ngươi trẻ tuổi, chắc sẽ hứng thú với Tiềm Long Sồ Phượng bảng mà mỗi năm Phủ nha ban bố một lần.”
“Tiềm Long Sồ Phượng bảng?” Quả nhiên, cái tên này khiến hắn sáng mắt. “Đó là cái gì?”
“Từ đời Lục phủ đầu tiên, phủ Đông An hàng năm đều tuyển ra các cao thủ võ đạo trẻ tuổi rồi viết lên bảng đó.” Tạ lão với lấy sợi thuốc, vừa lấy vừa nói. “Những người này đều phải dưới ba mươi tuổi. Trong đó, ba mươi sáu vị trí đầu chưa từng thay đổi. Nói cách khác...”
Lão lắc nhẹ cái tẩu rồi tiếp.
“Ba mươi sáu người này chính là anh tài tuấn kiệt của phủ Đông An, không phân biệt nam nữ.”
“Thanh niên tài tuấn.” Tên trẻ tuổi kích động, hoa chân múa tay sốt ruột không chờ được. “Bọn họ rất lợi hại có phải không?”
“Lợi hại?” Tạ lão bật cười. “Tên tiểu gia hỏa nhà ngươi không biết chứ, mỗi người bọn họ không chỉ lợi hại mà còn là những nhân vật không tầm thường. Nghe nói, phải tu thành Chân khí Hậu thiên, cảnh giới phải cực cao mới được xuất hiện trong danh sách đó.”
“Hậu thiên chân khí?
Cảnh giới cực cao?
Nghe mấy lời này, Mạc Cầu đang vui mừng vì vừa bước vào cảnh giới Luyện Tạng cũng cảm thấy có chút hụt hẫng. Hắn hiện đã tròn mười tám tuổi. Với tu vi Luyện Tạng của mình, ở mấy địa phương nhỏ tuyệt đối có thể gọi là thiên tài, nhưng đặt ở phủ Đông An này thì còn chưa là cái gì cả.
Mà con đường tu luyện càng về sau càng khó khăn, có rất nhiều người, mất cả đời cũng không thể đạt tới cảnh giới Luyện Tạng viên mãn. Còn tu thành Chân khí Hậu thiên ư, cái này phải xem cả cơ duyên và vận khí nữa.
Đệ nhất cao thủ Phi Hổ Chung Vân Triệu ở Giác Tinh Thành gần ba mươi tuổi mới bước vào Hậu thiên, ngay cả đáy bảng xếp hạng này cũng không lọt vào được.
“Tạ lão.” Tần Thanh Dung ra chiều suy tư hỏi. “Vì sao cái bảng Tiềm Long Sồ Phượng kia lại hạn chế tuổi dưới ba mươi? Chẳng lẽ việc này có liên quan đến điều gì đó? Mặt khác, ngoài cái bảng này ra thì còn cái bảng danh sách cao thủ nào khác nữa không?”
Hai mắt Mạc Cầu chớp động, hắn cũng nghiêng tai lắng nghe.
“Hỏi hay lắm.” Tạ lão cười cười rồi lắc đầu ra vẻ tiếc nuối. “Tiếc là ta cũng không vì sao lại quy định như thế. Còn về những bảng danh sách khác, ta có nghe người trên phố đồn thổi nhưng thật giả thế nào còn không rõ.”
“Võ công cao thấp không chỉ dựa vào tu vi, còn phải xem công pháp truyền thừa thế nào, thậm chí là cả năng lực ứng biến khi có việc xảy ra.” Không biết Tiêu đầu đã xuất hiện từ lúc nào. Hắn đứng gần đó tiếp lời. “Sở dĩ có cái bảng đó là vì phủ nha muốn chọn ra những người trẻ tuổi tài giỏi.”
“Tiêu hộ vệ nói đúng lắm.” Tạ lão gật đầu. “Ta nghe nói dù là ai, chỉ cần có tên trong bảng này thì đều sẽ được các thế lực lớn thay nhau tranh giành.”
Mấy người nghe xong thì ồ lên vẻ hâm mộ. Chỉ có Mạc Cầu là nhíu mày.
Đạo lý này có điều gì đó chưa rõ. Những người có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng thì được các thế lực lớn để mắt tranh giành, vậy còn những người trên ba mươi tuổi thì sao, chẳng lẽ bọn họ lại không đáng giá nữa?
Bình thường, cao thủ Hậu thiên thân thể khỏe mạnh, thọ nguyên kéo dài, thời đỉnh cao có thể đạt tới năm mươi tuổi. Mà khi đó tuổi càng cao thì thực lực càng mạnh mới đúng.
“Được rồi.” Tiêu đầu vỗ tay, cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạc Cầu. “Trời đã tối, các ngươi tranh thủ ăn uống rồi nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, hắn liếc nhìn Tạ lão, ánh mắt ẩn hàm như muốn cảnh cáo đối phương.
“Phải rồi, phải rồi.” Tạ lão vội vàng nói. “Chúng ta mới tới gần phủ Đông An thôi, còn chưa qua biên giới. Thời gian này cần phải nghỉ ngơi dưỡng thần mới đúng.”
Sau đó, đám người chia nhau tản đi, chuẩn bị bữa tối. Mỗi người đều mang theo đồ ăn hoặc nhiều hoặc ít, để đề phòng người khác nên không ai tụ tập một chỗ.
Hai người Mạc Cầu ngồi sau cái xe lừa, bỏ lương khô rồi từ từ nhấm nháp. Chỗ đồ ăn này hai người đổi được từ tay một ít sơn dân. Phía sau bọn họ là cỗ quan tài, bình thường người khác nhìn thấy đã muốn tránh xa không ai tới gần.
Mạc Cầu liếm môi, quan sát một vòng rồi mới đem mọi chuyện liên quan tới Hầu gia lúc nãy kể cho Tần Thanh Dung nghe.
“Phải đóng lộ phí?”
Tần Thanh Dung nghe xong thì thân thể hơi run lên, nàng chậm rãi ngẩng đầu. Qua mấy tháng bôn ba, đa phần là đi qua những nơi sơn dã, đối mặt với không ít khó khăn đã rèn luyện nàng trở nên cứng cỏi hơn nhiều.
“Đúng vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Hai người chúng ta cùng với một cái thi thể, tất cả hết năm mươi lượng bạc.”
“Thi thể cũng phải nộp tiền?” Tần Thanh Dung hừ lạnh. “Tiền không phải vấn đề lớn nhất. Quan trọng là hắn thực sự có thể mang chúng ta đi vào chứ? Hay bọn chúng chỉ là một đám lừa đảo mà thôi.”
Những chuyện thế này bọn họ không phải chưa từng gặp.
“Ta cũng lo lắng đến điều này.” Mạc Cầu chớp mắt. “Xe ra mấy người Tạ lão cũng đi cùng đường với Hầu gia, trong đám người đi theo không chỉ có chúng ta là muốn xuất tiền. Trước mắt cứ hỏi thăm bọn họ một chút xem thế nào.”
“Phải rồi.” Tần Thanh Dung gật đầu, rồi chợt sa sầm nét mặt. “Vậy còn đám người Tiểu Chu thì ...”
Nói đến đây, nàng chợt im bặt.
Tiểu Chu chính là tên trẻ tuổi náo nhiệt lúc trước, ngoài ra hắn còn mang theo một tiểu muội bị câm nữa. Nhà hai người gặp phải nạn đói, lại thêm có phản quân nhũng nhiễu nên mới tìm cách đến phủ Đông An để kiếm ăn.
Mặc dù đường đi gian khó, tinh thần hắn lúc nào cũng vui vẻ phấn chấn khiến cho nàng cảm thấy thương tiếc.
“Chúng ta không lo được nhiều việc như vậy.” Mạc Cầu cương quyết. “Nhiều nhất chỉ có thể nhắc nhở bọn họ cẩn thận. Nếu không đi theo đội ngũ thì còn có thể may mắn thoát khỏi phủ binh ở biên giới.”
“Liệu có được không?” Thanh Dung nghi hoặc.
“Khụ khụ...”, Mạc Cầu đột nhiên che ngực ho lên mấy tiếng.
“Sư đệ!”
“Ta không sao.”
Hắn hít vào một hơi thật sâu, lấy từ trong người ra một bình đan dược, ăn một hạt vào miệng rồi lắc lắc cái bình. Đan dược trong này đã không còn nhiều.
“Ta không sao.” Thấy vẻ lo lắng của Tần Thanh Dung, hắn nói thêm. “Tạng phủ bên trong có hơi khó chịu một chút, nhưng không đáng ngại. Năm ba ngày nữa là sẽ ổn thôi.”
Đến lúc đó, hắn mới thực sự là cao thủ Luyện Tạng!
Long Xà Kình cũng hoàn toàn viên mãn.
Mạc Cầu hiểu rõ về Long Xà Kình, chỉ là trước kia chưa thành Luyện Tạng, vận chuyển kình lực không được thoải mái trơn tru. Lại nhắc đến Long Xà Kình, ở Giác Tinh Thành nó đúng là pháp môn luyện thể vận kình không tệ, nhưng ra bên ngoài mới thấy nó không tính là gì.
Ngay cả việc làm thế nào để có thể tu ra Chân khí cũng không biết, đủ thấy việc này không hề đơn giản.
Hai người chuyện trò thêm một lúc rồi chia nhau ra canh gác và nghỉ ngơi. Nửa đêm đầu, Mạc Cầu là người phụ trách, sau đó đến lượt Thanh Dung. Dù gia nhập đội ngũ được một thời gian, thói quen cảnh giác vẫn được hai người duy trì như một thói quen.
Sau nửa đêm.
“Cộc cộc... cộc...”
Âm thanh nhỏ xíu vang lên làm Mạc Cầu mở mắt, Tần Thanh Dung cũng ngước nhìn lại.
“Thế nào?” Nàng hơi sững người nhìn về xa xa. “Có chuyện gì đó xảy ra.”
Đội ngũ hộ vệ vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường.
“Không.” Sắc mặt Mạc Cầu trở nên ngưng trọng. “Có tiếng vó ngựa.”
Dứt lời, từ xa xuất hiện một tên hộ vệ đang ôm lấy cuống họng rống lên. “Cẩn thận, có địch...”
“Phạch!”
Trong bóng tối, một mũi tên lao vút đến, xuyên phá màn đêm rồi đâm xuyên qua ngực tên hộ vệ vừa nãy.
“Ầm ầm...”
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận