Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 576: Kết Đan

Quách gia đã từng hưng thịnh, nhưng đó là chuyện của trăm năm trước rồi. Từ lúc lão tổ Quách gia thám hiểm Hỗn Loạn Vực bị thương, vài vị nhân tài mới nổi mất mạng tại chỗ, tình thế Quách gia như từ trên cao rớt xuống ngàn trượng. Những năm gần đây không xuất ra nổi một vị Đạo cơ nào.
Lúc Giả Phược Sơn hạ xuống, Quách phủ chỗ nào cũng bừa bộn, may là ở hậu viện còn có người thủ hộ, trông coi.
“Quách Tú Tài không có thiên phú tu hành, cưỡng ép sửa lại thể chất cũng chỉ tu đến Luyện khí tầng bảy đã là cực hạn, khó mà tiến thêm nữa.” Hà thúc cười nói. “Ngược lại là thê tử của hắn, người này có thiên phú không tồi, được linh vật của Quách gia trợ giúp hiện đã đạt tới Luyện khí hậu kỳ, có hy vọng thành tựu Đạo cơ.”
“Nghe nói, vị thiếu phu nhân này gia cảnh rất kém?” Giả Phược Sơn bước lên trước, mở miệng hỏi. “Nếu đúng là thế thì gia nhập Quách phủ là một may mắn rồi.”
Quách gia có tài nguyên nhưng không có hậu nhân, thiếu phu nhân có thiên phú mà lại không có tài nguyên, hai bên ăn nhập với nhau, huống hồ nghe nói tình cảm vợ chồng người này cũng rất tốt.
“Không sai.” Hà thúc kia gật đầu. “Nàng ấy họ Miêu, xuất thân từ gia tộc phàm nhân, không ngờ lại là người có thiên phú tu hành, còn thuộc về tầng lớp có thiên phú nổi bật. Nàng ấy quả thực rất hợp với con mắt của công tử.”
“Thật sao?” Giả Phược Sơn liếm khóe miệng, ánh mắt đầy hưng phấn. “Vậy là tốt rồi.”
Hắn thích rượu ngon, lại thích sắc đẹp nhưng không phải hàng người tham luyến, nếu không thì ở độ tuổi còn trẻ thế này đã không thể có được tu vi như thế. Sở dĩ hắn có những yêu cầu nhất định đối với nữ nhân vì ngoài sự yêu thích ra còn có nguyên cớ ở pháp môn tu hành.
Giả Phược Sơn có một pháp môn có thể trong lúc hưởng cực lạc đoạt lấy nguyên khí của nữ tử, người có thiên phú tu hành càng cao thì hiệu quả càng tốt với hắn.
“Các ngươi là ai?” Cửa hậu viện mở ra, có bốn đại hán vừa tiến đến vừa hét lên. “Đây là hậu trạch của Quách phủ, cấm người ngoài đi vào, xin hai vị đi về cho.”
Bốn người này đều là cao thủ Tiên thiên, ở thế tục đã là những nhân vật khó lường nhưng ở Tiên đảo này thì chỉ xứng đứng canh cổng mà thôi, dù có ra đuổi người cũng không dám thể hiện thái độ hay ngữ khí quá quyết tuyệt.
“Giả mỗ nghe danh thiếu phu nhân mỹ hạnh, có lòng hướng về nên hôm nay đến để được gặp mặt.” Giả Phược Sơn cười nhạt một tiếng, bước chân không dừng lại. “Các vị, chớ có cản sự hứng khởi của Giả mỗ.”
“Lớn mật.” Bốn người kia biến sắc, mặc dù biết người tới không phải dạng tầm thường nhưng vẫn không e dè lao tới.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, kình khí nổi dậy đánh bốn người kia bay ngược trở lại, tiện đà phá tan cả cánh cửa ở phía sau.
“Không biết điều.”
Giả Phược Sơn phẩy tay áo, giậm chân chuyển mình qua thạch bích, đập vào mắt hắn là một đôi nam nữ đang đứng sóng vai. Hai người kia vội tay nắm pháp quyết, khuôn mặt căng thẳng gắt gao nhìn Giả Phược Sơn. Ánh mắt Giả Phược Sơn nhìn nữ tử thì sáng lên, nhiệt huyết dâng trào trong lòng.
“Vô sỉ.” Nữ tử có gương mặt xinh đẹp phẫn nộ, nàng cắn răng.
“Giả Phược Sơn, ngươi muốn làm gì?” Quách Tú Tài cũng chau mày, cả giận nói. “Đừng tưởng đảo chủ không có mặt thì không có người đứng ra làm chủ sự rồi ngươi muốn làm gì thì làm. Quách gia chúng ta không dễ để cho người khác xoay vần.”
“Thật vậy sao?” Giả Phược Sơn cười nhạt. “Quách Tú Tài, tình hình hiện giờ thế nào ngươi cũng biết, lão gia tử Quách gia ốc còn không mang nổi mình ốc, Quách gia các ngươi có qua được kiếp nạn này hay không còn chưa biết. Ta muốn đưa ra một đề nghị, không biết ngươi có muốn nghe không?”
“Câm miệng.” Không đời Quách Tú Tài đáp trả, nữ tử kia đã quát lên. “Họ Giả, nếu ngươi dám bước lên một bước thì đừng trách chúng ta không khách khí.”
“Tính khí mạnh mẽ đấy, đúng là kiểu ta thích.” Giả Phược Sơn mỉm cười, hai tay vỗ nhẹ, nghênh ngang bước tới trước. “Tiểu nương tử, ta đã bước tới rồi đây, ngươi...”
“Đinh...”
Hắn còn chưa nói hết câu thì chợt biến sắc, thân hình nhanh chóng lùi lại, Hà thúc ở phía sau vội ngự kiếm ngăn lại một thanh phi kiếm vừa đột kích, đồng thời ung dung nói. “Quách lão gia tử, ngươi thực sự muốn Quách gia tuyệt diệt? Dùng một nữ nhân đổi lấy đường sống cho tất cả mọi người trong nhà họ Quách, chuyện mua bán đó các ngươi chỉ có lời chứ không lỗ, chớ có không biết điều.”
“A...”, ở phía sau, một lão giả run rẩy bước ra, nở nụ cười khinh thường. “Nếu Quách gia chúng ta phải dựa vào việc bán nữ nhân trong nhà để kéo dài tính mạng thì chả bằng cứ thế diệt môn, sống trên đời cũng chỉ vướng mắt mà thôi. Còn các ngươi,...” lão giả ngẩng đầu, mỉm cười rồi nói tiếp. “Xem ra các ngươi còn chưa biết được tin tức.”
“Tin tức gì?” Hà thúc nhíu mày.
“Quách gia chúng ta sau này ra sao còn chưa biết, nhưng Giả gia của hắn thì đã xong rồi.” Lão giả đưa tay chỉ về phía Giả Phược Sơn.
“Ngươi có ý gì?”
“Giả Dục đã chết.”
“Hồ ngôn loạn ngữ!” Giả Phược Sơn cười lạnh, Hà thúc cũng ra vẻ không tin.
“Hắn không nói dối đâu.” Đột nhiên từ trên không xuất hiện mấy đạo độn quang, bên trong đó đều có người có thù với Giả gia.
“Vừa rồi Mạc đại sư đã xuất thủ giết chết Giả Dục, Giả Nam, Giả gia các ngươi... xong đời rồi.”
Khuôn mặt Giả Phược Sơn cứng đờ lại, hắn quét mắt nhìn quanh rồi đột nhiên xoay người bỏ chạy.
“Công tử.” Hà thúc chớp mắt rồi bỗng nhiên chộp lấy hắn cuốn lên. “Đi theo ta.”
“Hà thúc.” Giả Phược Sơn kích động, đang muốn mở miệng cảm tạ thì lại phát hiện lực đạo đối phương nắm lấy mình mạnh tới kinh người. Hắn hiểu ra, đối phương không phải muốn mang mình đi đào mệnh mà là... muốn bắt giữ mình lại mà thôi.
“Ngươi...”
“Bành!”
Phía sau đột nhiên chịu một kích, hai mắt Giả Phược Sơn tối sầm lại rồi ngất đi.
“Đuổi theo.”
Ở phía sau có mấy đạo độn quang cấp tốc lướt đến. Giả gia là một trong hai đại thế gia ở Đằng Tiên Đảo, trân bảo linh dược cất giữ không ít, nếu có thể bắt lấy Giả Phược Sơn để tìm được bảo tàng thì dù là thế lực nào cũng sẽ động tâm.
Một nhóm người kia đến đã nhanh, đi còn nhanh hơn khiến mấy người Quách gia mờ mịt mất một lục mới bình tĩnh trở lại.
“Thật không ngờ, Giả Dục là cao thủ đỉnh phong trên đảo, thế mà chết trong tay của Mạc đại sư. Người ta chẳng vẫn bảo Mạc đại sư không giỏi về đấu pháp hay sao?”
Quách lão gia tử than nhẹ. “Sự việc này dậy cho chúng ta một đạo lý, không bao giờ được coi thường bất cứ người nào, không ai có thể biết phía sau đối phương còn giữ con bài tẩy gì...”
...
Một tháng sau.
Ở nơi đầm lầy chướng khí nào đó sâu trong Hỗn Loạn Vực.
“Bành!”
Một con cua dài hơn ba trượng bị Trọng Minh Hỏa Mãng kéo ra, ném trên mặt nước rồi há miệng phun ra hỏa diễm nướng chín. Không bao lâu con cua đã đỏ au, mùi thơm bay phảng phất khiến người ta thèm nhỏ dãi.
“Không ngờ.” Mạc Cầu nhìn Trọng Minh Hỏa Mãng bằng ánh nhìn cổ quái. “Ngươi cũng ăn đồ ăn chín?”
“Đương nhiên rồi.” Trọng Minh Hỏa Mãng trợn mắt. “Cái này là ta học của chủ nhân lúc trước, chỉ tiếc, chủ thượng chỉ ăn linh dược, phục linh dịch, lại bôn ba không ngừng, nhiều năm như vậy mà chưa từng được ăn một bữa cơm ngon, tiểu yêu cũng không có cơ hội thể hiện khả năng của mình.”
Mạc Cầu đúng là một vị khổ tu, chả trách lại đạt được tu vi như thế, nhưng cũng đã bạc đãi bản thân mình không ít.
“Ta không ngại nếm thử một phen.” Mạc Cầu gật đầu, cong ngón tay búng ra, lấy một chút thịt cua để vào trong miệng rồi khẽ gật đầu. “Mùi vị không tệ.”
“Tất nhiên rồi.” Trọng Minh Hỏa Mãng tự hào. “Chủ nhân trước của ta tự xưng là một lão tham ăn, tài nghệ nấu nướng của tiểu yêu cũng là chân truyền từ đấy, nhờ đó mà cố chủ nhân mới luôn mang theo ta bên mình.”
“Những điều ngươi nói về chủ nhân của ngươi khiến ta rất hiếu kỳ.” Mạc Cầu gật đầu. “Không biết vị tiền bối kia họ tên là gì, xưng hô thế nào, dựa theo thực lực của hắn thì nắm đó hẳn cũng không phải hạng người vô danh chứ?”
“Cái này...”, Trọng Minh Hỏa Mãng hơi ngừng lại. “Đó đều đã là chuyện của trăm ngàn năm trước, lúc đó dẫu có phần thanh danh thì bây giờ chắc cũng không còn ai biết nữa, hỏi đến làm gì?”
Nói xong nó lắc đầu cảm thán rồi cuộn tròn thân thể, tiến vào bên trong xác con cua rồi bắt đầu ăn như gió cuốn. Mạc Cầu chớp mắt nhưng không tiếp tục truy vấn. Hắn lật ra vài cái túi trữ vật, bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc bên người.
Những ngày vừa qua hắn hối hả ngược xuôi, cũng giết không ít tu sĩ Thánh tông, cuối cùng là hai vị tu sĩ của Giả gia nên thu hoạch tương đối khá. Sau khi xem xét thì cảm thấy rất hài lòng. Thời gian sau này nếu hắn không ra ngoài thì linh thạch, dược liệu cũng đủ để hắn dưỡng thương, tích lũy tu vi cần thiết.
Mạc Cầu lấy ra trận kỳ, vung tay lên đánh ra xung quanh mình. Sau khi kích phát trận pháp, hắn xuất ra một bình đan dược, lấy ra một hạt rồi để vào trong miệng. Đan dược vào bụng liền hóa thành một cỗ nhiệt lưu cuồn cuộn tràn vào tứ chi bách hài, vừa chữa trị thương tích trên thân thể đồng thời nâng cao tu vi.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Hoa nở hoa tàn, nhật nguyệt đổi dời, chớp mắt đã hơn mười năm.
Những năm này Mạc Cầu hầu như không từng di chuyển, đầm lần mềm mại dưới chân đã trở nên cứng rắn, một ít cây cối dây leo đã sinh sôi xung quanh. Vì có trận pháp nên chướng khí xung quanh càng lúc càng nồng, đưa tay ra cũng khó thấy được ngón. Ngư thú vô tình nhập vào, chỉ trong thời gian một hô hấp sẽ bị chướng khí ăn mòn thành nước đặc.
“Hô...”
Thở ra một ngụm trọc khí, Mạc Cầu từ từ mở mắt. Gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc trắng trước mặt phiêu bồng, đôi mắt thâm thúy tĩnh mịch lại mệnh mông như bầu trời đêm khó nhìn thấy đáy.
“Chủ thượng.” Trọng Minh Hỏa Mãng cuộn mình cách đó không xa cũng mở mắt, nhìn Mạc Cầu vẻ phức tạp rồi lại nói giọng nịnh nọt quen thuộc. “Chúc mừng chủ thượng, công đức viên mãn, Kim Đan có hy vọng rồi.”
Hiện giờ khí tức trên thân Mạc Cầu đã là Đạo cơ đại thành, pháp lực ngưng nhiên, thần hồn siêu thoát, nhục thân cũng thông thấu xuyên suốt. Chỉ tiến thêm một bước là chứng được Kim Đan.
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, bàn tay khẽ vung lên.
“Chủ thượng.” Trọng Minh Hỏa Mãng không tự chủ được, nó bị hút bay tới gần Mạc Cầu thì sắc mặt không khỏi đại biến. “Người muốn làm gì? Nếu người muốn đột phá, tiểu yêu có thể hộ pháp cho người để người an tâm tu hành,... không muốn...”
“Ngươi không cần phải rống lên như thế.” Mạc Cầu nhíu mày rồi khẽ gõ lên trán nó. “Ta không phải muốn giết ngươi. Yên tâm, dù được hay không thì nhiều nhất cũng chỉ tầm mười năm. Coi như là ngươi có một khoảng thời gian nghỉ ngơi là được, soi với cuộc đời của ngươi thì mười năm không tính là gì.”
Nói xong, không chờ nó trả lời Mạc Cầu đã biến đổi pháp quyết, từng cây xiềng xích quấn lấy Trọng Minh Hỏa Mãng, bao bọc nó vào trong.
“Cấm!”
Mạc Cầu khẽ quát lên một tiếng, xiềng xích đột nhiên hướng vào trong mà co lại. Thân thể Trọng Minh Hỏa Mãng xiết chặt, té ngã lăn ra đất. Mạc Cầu không biến sắc, lấy từ trên người ra một cái hộp ngọc, khẽ vẫy tay đem nó ném vào bên trong. Như thể vẫn còn chưa yên tâm, hắn lại bấm ngón tay, lăng không vẽ ra ba loại linh phù huyền diệu khác nhau đánh lên hộp ngọc, móc ra một cái túi màu đen rồi ném cái hộp vào trong.
Làm đến đây Mạc Cầu mới hài lòng, mỉm cười ném nó ra ngoài hơn mười dặm.
“Phù phù!”
Trọng Minh Hỏa Mãng bị phong bế chìm vào dưới đáy nước. Con yêu này lai lịch cổ quái, một thân công pháp trên người cũng rất kỳ lạ, ở thời điểm then chốt đột phá Mạc Cầu sẽ không giữ nó bên người, để đề phòng vạn nhất thì cứ phong bế nó là tốt nhất.
Sau khi ổn định lại tinh thần, Mạc Cầu lấy từ trên người ra mấy bình đan dược.
Thiên Kê Đan.
Quy Khiếu Thần Đan.
Nguyệt Ảnh Kỳ Đan.
Ba loại linh đan này đều là hắn có được từ trên người Ngũ Độc thượng nhân, có thể dùng chúng lúc Kết Đan. Tuy Mạc Cầu biết có nhiều loại linh đan dược hiệu còn tốt hơn ba loại linh đan này, nhưng ưu điểm của ba loại linh đan này là nếu phối hợp phục dụng thì dược hiệu lại tăng lên gấp bội. Đấy là ưu điểm những loại linh đan khác không có được.
Sau một lát trầm ngâm, Mạc Cầu vung tay, ba hạt đan dược từ trong bình bay ra lơ lửng trước mặt hắn.
“Soạt...”
Hắn há miệng hút nhẹ, ba hạt đan dược đã bay vào trong bụng. Chớp mắt sau đó, hai mắt Mạc Cầu đỏ lên, da thịt toàn thân khô nóng, một tầng nhiệt lượng làm khói trắng bốc lên khắp toàn thân. Được đan dược kích thích, khí huyết, cơ bắp, ngũ tạng, cốt tủy của hắn đồng thời rung động và biến đổi nhanh chóng. Ý niệm thần hồn sôi trào như thủy triều không ngừng cuộn lên, pháp lực trong thể nội cũng di chuyển với tốc độ vượt xa lúc bình thường. Tinh khí thần như được thúc đẩy mạnh mẽ hướng lên trên, chuẩn bị cho việc Kết Đan.
Chả trách, Kết Đan lại hung hiểm như vậy. Trong tình trạng này nếu Kết Đan không thành thì tinh khí thần sẽ bị hao tổn rất lớn, mấy chục năm sau đó có khi chỉ dùng để tu dưỡng hồi phục. Mạc Cầu đã sớm đoán trước việc này, hắn lấy từ trên người ra một gốc linh vật nhìn như san hô.
Trầm Hương Tủy vạn năm!
Vật này vừa ra, một mùi hương lạ thường cũng phiêu tán. Mạc Cầu cảm thấy tinh thần ngưng tụ, ý niệm xao động vẫn phun trào không ngớt nhưng tạp niệm đã tiêu biến hết. Pháp lực, thần niệm, nhục thân vốn được phân biệt rõ ràng giờ như gặp được cầu nối để bọn chúng tương hỗ quán thông. Lực lượng toàn thân hình thành một khối. Cảm giác cân bằng huyền diệu nổi lên trong lòng.
Tâm thần Mạc Cầu trống rỗng, trong cõi u minh có một loại cảm ngộ nào đó hiện ra, Linh Cữu Bát Cảnh Công tự hành vận chuyển, pháp quyết từ hai tay biến hóa, Mạc Cầu há miệng quát khẽ.
“Sắc!”
Trầm Hương Tủy vạn năm hóa thành linh dịch chui vào bụng, tinh khí thần sôi trào tụ lại ở một nơi nào đó.
“Ông...”
Một đốm sáng chói ngời lặng lẽ hiện ra trong đan điền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận