Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 170: Địa đồ

“Sao... sao có thể?”
Điền Phương Hành lẩm bẩm, vẻ mặt không thể tin nổi. Nàng đảo mắt qua nhìn thi thể rồi lại nhìn sang phía Mạc Cầu.
Với thực lực mới vào Hậu thiên chưa lâu của hắn đã có thể ngạnh kháng cự viên mà không bị thương tổn, sao một người như Ngôn Kỳ lại không tiếp nổi một quyền của nó?
Mà hắn chết thế thảm như thế không thể không khiến nàng ngỡ ngàng.
“Đi mau.”
Ngoài Mạc Cầu, Tạ Diệu Vũ là người tỉnh táo trở lại sớm nhất, nàng quát khẽ. Lúc này không phải lúc cân nhắc những việc thế này. Trước có hung vượn, sau còn cự mãng, mấy người không cẩn thận là lúc nào cũng có thể mất mạng. Cũng may, xung quanh là rừng rộng, bốn phương tám hướng không có gì ngăn trở bọn họ chạy trốn.
Tiếng nàng quát làm những người khác cũng bừng tỉnh theo. Thân thể La Chấn Xuyên run lên, nhanh chóng chạy vọt theo nàng. Mạc Cầu đã sớm có hành động nhưng hắn vừa mới trúng một chưởng của cự viên, khí huyết trong thể nội vẫn còn đang sôi trào, tốc độ không tăng nhanh được.
Điền Phương Hành không giấu được vẻ hoang mang cũng đang chạy hết tốc lực.
“Tê... tê...”
Ở phía sau, cự mãng uốn lượn, thân thể đột nhiên bổ nhào về phía trước với tốc độ tăng vọt.
“Oanh!”
Những nơi nó đi qua, cây cối đổ sụp, bụi mù nổi lên bốn phía bao trùm lấy thân thể dài hơn mười mét của nó. Từ trong đám hỗn loạn, Tạ Diệu Vũ và La Chấn Xuyên cùng nhau xông ra.
Loại dị thú này da dày thịt khô, độ cứng không kém gì sắt thép. Với thực lực hiện giờ của bọn họ thì không phải là đối thủ của nó, thậm chí chưa chắc làm nó bị thương nổi. Thứ bọn họ có thể làm là dựa vào thể hình nhỏ bé, tận dụng sự linh hoạt để trốn tránh.
“Xì...”
Tiếng rít của quái thú vang lên sau lưng, hai người đang chạy cũng biến sắc, tốc độ đột nhiên chậm dần lại.
Phía sau, cái miệng rộng của cự mãng mở ra, thân thể nó rung động theo một quỹ tích quỷ dị, một cỗ hấp lực kinh khủng từ trong miệng nó sinh ra. Gỗ vụn, lá cây, thậm chí đến cả bùn đất đá núi cũng theo nhau bay lên lao về phía miệng nó. Lực hút mạnh mẽ khiến tốc độ di chuyển của Tạ Diệu Vũ và La Chấn Xuyên ngày một chậm lại, sau đó là dừng hẳn lại.
“Ừm...”
Tạ Diệu Vũ nghiến chặt hàm răng, kình khí trên người bộc phát mới thoát ra khỏi phạm vi hấp lực kia được một chút. Nhưng La Chấn Xuyên ở phía sau thì không có vận khí tốt như vậy. Hắn không những không tiến lên được mà còn bắt đầu lùi ngược về sau, vết chân cày xuống mặt đất để lại một vệt dài thật sâu.
Sắc mặt hắn đã trắng bệch, hắn liều mạng thi triển Thiên Cân Trụy để ổn định thân thể, ánh mắt hoang mang nhìn Tạ Diệu Vũ.
“Cứu... Cứu ta! Ta không muốn chết!”
Cái miệng cự mãng đã ở gần ngay sau lưng. Đối mặt với sinh tử, biểu hiện ổn trọng đã không còn nữa, hai mắt hắn đỏ sọc như muốn khóc.
“Ngươi...”, Tạ Diệu Vũ quan sát thấy con hung vượn đã quay ra truy đuổi hai người khác, xung quanh nàng không có ngoại vật gì có thể níu kéo được. Nàng đành hạ tay áo rồi quát lên.
“Mau nắm chặt!”
Phi Vân Tụ của Tỏa Nguyệt Quan cũng là công pháp nhất tuyệt. Tạ Diệu Vũ tuy không tinh thông bằng sư tỷ nàng nhưng cũng không tệ. Tay áo nhìn như mềm mại song lại cực kỳ cứng cỏi, đao kiếm bình thường chém vào không thể thương tổn đến nó. Cái tay áo này nhanh chóng quấn lấy cổ tay đối phương.
“Phạch!”
Thân thể La Chấn Xuyên đang sắp sửa không chịu nổi nữa, được tay áo giữ lại thì vô cùng vui mừng.
“Đa tạ!”
“Tiên tử mau phát lực!”
“Ta biết.” Tạ Diệu Vũ khẽ quát lên một tiếng, hai chân đạp mạnh xuống đất, kình lực toàn thân bộc phát kéo hai người hướng ra ngoài. Sau một khắc, sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi.
“Không ổn!
“Bành!”
“Ầm ầm...”
So với những người khác thì Mạc Cầu dễ chịu hơn nhiều. Dù con hung vượn vẫn đuổi theo hắn không rời nhưng hắn có thể dựa vào khinh công thượng thừa để đào thoát. Hoàn cảnh của hắn nhìn thì hung hiểm nhưng thực tế thân thể hắn chưa bị thương tổn gì.
“Răng rắc...”
Lại một gốc cây nữa bị nhổ bật lên, Điền Phương Hành chạy bên cạnh chật vật nhảy ra. Ở phía sau, hai mắt con hung vượn đã đỏ bừng. Nó ngửa đầu lên trời gào thét, hai tay nắm chặt lại rồi liên tục vỗ vỗ lên ngực.
So với cự mãng, con hung vượn này linh hoạt và nhanh nhẹn hơn nhiều. Nếu chỉ chạy theo đường thẳng, tốc độ của nó còn nhanh hơn Mạc Cầu một chút.
“Đông!”
Thêm một lần vồ hụt, nó gầm lên, biểu hiện có chút bất lực, sau đó ánh mắt nhanh chóng biến đổi nhìn về mục tiêu khác.
Thân thể Điền Phương Hành run lên, nàng cũng phát hiện ra sự thay đổi này, thân hình nhanh chóng di động, đồng thời hướng về phía Mạc Cầu kêu lớn.
“Mạc đại phu, chờ ta với!”
Mạc Cầu hơi giảm tốc độ quay đầu nhìn lại. Hắn chỉ thấy con hung vượn vươn cánh tay to như cánh cửa đập xuống người nàng. Điền Phương Hành chật vật né tránh, tình huống nguy hiểm của nàng không có dấu hiệu sẽ cái biến. Hắn nhíu mày, vô thức sờ lên đao kiếm trên người nhưng nhanh chóng lắc đầu.
Loại hung thú này da dày thịt khô, hắn có chém vào người nó cũng chưa chắc đã có tác dụng gì, vừa không cứu được người mà có khi còn làm bản thân rơi vào hiểm cảnh.
“Bạch!”
Bóng người chớp động, Điền Phương Hành ra vẻ cảm kích, giậm chân đạp lên một thân cây rồi nhanh chóng vọt tới trước. Hai người sóng vai cùng chạy, đôi mắt nàng chớp động rồi đột nhiên ống tay áo vung mạnh.
Phi Vân Tụ - Xuyên Vân Thức!
Ống tay áo như mũi tên đột nhiên vung ra cuốn về phía hông Mạc Cầu rồi mượn phản lực để ấn thân lao vọt lên trước.
“Cái gì?” Mạc Cầu nhíu mày, hắn lắc đầu. “Ngu xuẩn!”
Đối phương muốn dùng hắn làm mồi nhử để thu hút sự chú ý của con hung thú, nhờ đó kéo dài thời gian cho bản thân chạy trốn. Với thân pháp của nàng, dưới sự truy sát của hung vượn thì khả năng chạy thoát thực sự không lớn. Tiếc là nàng chọn cách này, đã sai lại càng sai.
Đối mặt với sự đột kích của ống tay áo, Mạc Cầu không né tránh, chờ cho nó quấn lấy thân mình rồi hắn mới đột nhiên lấy tay chụp lại. Lực lượng bất ngờ bộc phát kéo về phía sau. Thân hình đối phương đao xông lên trước bị kéo khựng lại, sau đó bay ngược trở về sau.
“A!”
Điền Phương Hành biến sắc, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Thời điểm thân thể Điền Phương Hành bay ngược qua người hắn, Mạc Cầu nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, bàn tay vung ra bắn thêm một vật vào trong quần áo đối phương.
“Đi thong thả, không tiễn!”
“Rống!”
Ở phía sau, con hung vượn cũng đỏ mắt đuổi theo, bàn tay to lớn nắm lại, bóp chặt lấy thân thể của Điền Phương Hành. Nhưng nó chưa kịp phát lực thì một đoàn hỏa diễm đã từ trên người nàng bạo phát.
“Oanh...”
Bốn phía xung quanh chấn động, thân thể mềm mại bị xé thành mấy mảnh, sau đó trở thành nguyên liệu cho đoàn hỏa diễm đốt cháy thành tro, thi cốt cũng không còn. Lực lượng chấn động từ vụ nổ tiếp tục lan ra bốn phía.
Phích Lịch Tử.
Mạc Cầu nheo mắt nhìn. Con hung vượn kêu thảm vì đau đớn nhưng lực lượng bạo tạc mạnh như vậy vẫn không phế được cánh tay nó. Liệt diễm bùng lên, ngoài trừ lúc đầu đã hủy được một mắt của con vượn thì chỉ đốt cháy chút da lông trên người nó mà thôi.
Mạc Cầu lắc đầu định quay người trốn thật nhanh.
“Bành!”
Ở phía xa, có một bóng trắng đang lượn vòng quanh đầu con cự mãng, miệng nàng không ngừng la hét, bộ dáng vô cùng hoảng sợ.
Nàng chính là Tạ Diệu Vũ. Cả người nàng nhuốm máu, chật vật vô cùng. Tốc độ của cự mãng kém hơn hung vượn một chút nhưng thân thể khổng lồ của nó di chuyển rất linh hoạt, trên đường nó di chuyển không một vật gì có thể còn nguyên vẹn. Tạ Diệu Vũ đã thi triển khinh công hết mức có thể mà vẫn không dứt ra được. Thương thế trên người làm tốc độ của nàng mỗi ngày một giảm.
Không bao lâu sau, nàng đã cảm thấy tuyệt vọng.
“Tê... tê...”
Con cự mãng thở phì, há miệng chụp tới.
“Bành!”
Một đám bột phấn bỗng nổ tung giữa trời, bột phấn tung tóe bắn lên người cự mãng khiến nó điên cuồng gào rú, nhờ đó mà tạm quên đi con mồi của mình.
Chờ lúc dược hiệu qua đi, con mồi của nó cũng biến mất không còn tăm hơi, nó đành hí lên mấy tiếng dài không cam lòng.
“Hô...”
Một lát sau, gió nổi lá bay, một người mặc áo đen hạ xuống mặt đất, liếc mắt nhìn toàn trường. “Mấy tiểu tử mà thôi, sao lại chật vật như vậy?”
Hắn lắc đầu, rồi tiện tay ném ra hai cái đầu lâu cùng một thanh đoản mâu. Con cự mãng nhìn thấy thì rít lên hưng phấn.
“Dám phản bội Hắc Sát Giáo, tất cả đều phải chết!”
“Đi, đến chỗ tiếp theo!”
Dưới tán cây. Tạ Diệu Vũ khoanh chân ngồi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nàng chậm rãi mở mắt, gương mặt tái nhợt đã có chút ửng hồng.
“Thuốc trị thương của Mạc đại phu quả nhiên bất phàm, vết thương nặng như thế cũng có thể ổn định được. Diệu Vũ chân thành cám ơn!”
“Tiên tử khách khí rồi.” Mạc Cầu lạnh nhạt đáp. “Tiếp đây tiên tử định làm gì?”
Tạ Diệu Vũ cúi mặt. “Ơn cứu mạng chưa thể báo đáp, ta định gặp các trưởng bối trong tông môn trước rồi sẽ hỏi cho rõ ràng.” Những lời cuối, âm điệu của nàng mang theo một tia sát ý.
“A...”
Nói đến đây, nàng khẽ lắc đầu ra vẻ xấu hổ.
“Thật không ngờ, Mạc đại phu không chỉ có y thuật cao siêu mà ngay cả võ nghệ cũng cao thâm mạc trắc như thế. Diệu Vũ nhìn sai rồi.”
Lần này nếu không nhờ có đối phương trợ giúp, nàng khó mà thoát nạn. Thực lực Mạc Cầu biểu lộ ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng. Cao thủ nhị lưu bình thường cũng chỉ mạnh đến thế mà thôi.
Mạc Cầu bình thản đáp. “Mạc mỗ tập võ chỉ để giữ thân, không vì hiếu thắng.”
“Hay lắm.” Tạ Diệu Vũ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp chớp chớp. “Thuở nhỏ Diệu Vũ vẫn tranh cường háo thắng, muốn lấy thân nữ nhi để thắng đám nam nhi, bây giờ đã hiểu ra, có một số việc không thể cưỡng cầu được.”
Nàng trầm ngâm, lấy từ trên người ra một mảnh địa đồ.
“Với thực lực của Mạc đại phu, trên người Diệu Vũ không có vật gì có thể giúp được, có khi còn làm ngươi thêm vướng víu. Ở đây ta có một tấm bản đồ địa hình Phượng Đầu Sơn mà các thế lực lớn vẫn luôn muốn có. Mạc đại phu nếu không muốn cùng người khác chém giết thì có thể tìm một chỗ hẻo lánh để chờ sự việc này qua đi.”
“Tạ tiên tử muốn rời đi?” Mạc Cầu nhíu mày. “Thương thế trên người ngươi thì sao?”
“Không sao.” Tạ Diệu Vũ khoát tay. “Ta nghĩ rồi, hai đầu dị thú vừa rồi chắc là do tán nhân ngự thú của Hắc Sát Giáo điều khiển. Người này vốn là một cao thủ nhị lưu, giỏi về điều khiển các loài thú, cao thủ nhất lưu cũng chưa chắc đã phải là địch thủ của người đó. Ta cần phải mang chuyện này nói cho các tiền bối trong tông môn biết để đề phòng, đối phó.”
Nói xong, nàng gắng gượng đứng dậy.
Mạc Cầu thấy nàng đã quyết ý nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dõi mắt nhìn đối phương rời đi. Đến lúc nàng khuất bóng hắn mới mở tấm bản đồ ra.
Hắn vừa nhìn tấm bản đồ, hai mắt liền mở lớn.
Tấm địa đồ này... nhìn có chút quen mắt!
Trong lòng khẽ động, Mạc Cầu lấy tấm da trong người ra rồi so sánh với tấm địa đồ. Quả nhiên, nội dung của hai tấm phải giống nhau đến bảy tám phần. Chỉ là so với tấm địa đồ của Tạ Diệu Vũ thì tấm da có khắc Tu La Thân của hắn có vẻ chi tiết hơn.
Còn có mấy địa điểm bí ẩn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận