Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 466: Phá trận (2)

Đã quyết định động thủ là Vương Lâm Xuyên cũng không chần chừ. Độn quang chưa dứt hắn đã bấm tay, cuồng phong gào thét quanh người, kim đao bay đầy trời.
Cấm pháp Kim Phong Mê Thiên trảm!
Phong khởi tối tăm mờ mịt, hàm chứa Kim đao lăng lệ bổ nhào về phía trước, quét sạch một vùng rộng gần một dặm. Những nơi nó đó qua chân trời mờ mịt như bị cạo đi một tầng sinh cơ. Uy năng cường đại cũng khiến hắn giật mình.
Trước khi thi triển cấm pháp này kim phong tuy mạnh nhưng tác dụng chỉ trong phạm vi một phần mười thế này mà thôi, chưa từng khủng bố như vừa rồi.
Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần. Hiện giờ pháp lực của hắn đã đạt tới Đạo cơ hậu kỳ, thần niệm cường đại, thực lực không còn như xưa nữa. Uy năng cấm pháp xuất ra theo đó tăng lên mấy lần.
“Mạc Cầu, Vương mỗ đã là Đạo cơ hậu kỳ, dù ngươi có Kiếm Khí Lôi Âm cũng phải chết mà thôi.”
Cùng lúc đó thần hồn Vương Thủ nhờ lực lượng của Vạn Quỷ Phiên thả ra một cái trường tiên dài gần một trượng đánh về phía Mạc Cầu.
“Bạch!”
Lưu quang loé lên cực nhanh.
Trước thế công dồn dập, thân thể Mạc Cầu hoá thành một đạo hư ảnh đột nhiên lao vào bên trong khu vực kim phong bao phủ, mượn cơ hội tránh đi một kích của trường tiên.
U Minh Pháp thể!
Kim phong điên cuồng càn quét nhưng đối mặt với U Minh Pháp thể lại không có tác dụng gì.
“Tứ đệ cẩn thận.” Vương Thủ đã có thể mở miệng liền vội vã truyền niệm. “Tên họ Mạc có một môn bí pháp có thể thân hoá hư vô, pháp thuật phổ thông không có tác dụng gì với hắn.”
Vừa nói chuyện, trường tiên phân liệt giữa trời hoá thành ba mươi cây trúc tiết bích ngọc có chiều dài không giống nhau, trên thân trúc tiết đều có rất nhiều phù văn.
Đám phù văn này lấp loé giữa trời rồi lao xuống bao vây Mạc Cầu lại. Vương gia truyền ba trăm năm, pháp khí trên người gia chủ như Vương Thủ không thể tầm thường.
Bảo vật này tên là Thiên Cương Pháp Hoa trượng, giống như trường tiên nhưng kỳ thực là tập hợp của ba mươi sau cây trúc trượng. Mỗi cây trượng đều có linh quang lấp lánh đan vào với nhau không khác gì tấm lưới vây lấy Mạc Cầu.
Vầng sáng chưa tới, một vệt kiếm quang đã lan ra. Thanh kiếm hồng như lửa nhưng lại loé lên màn sang ám trầm như đèn treo chiếu rọi một phương. Quang mang chiếu tới đấu, dương gian như hoá thành một phương Minh thổ.
Đây chính là Vọng Xuyên Minh Đăng trong Linh Cữu Bát Cảnh.
“Đôm đốp…”
Sau mấy tiếng nổ giòn tan, Vương Thủ không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, linh quang trên Thiên Cương pháp trượng cũng trở nên ảm đạm.
“Hảo kiếm quyết!”
“Phi kiếm không tầm thường.”
Người của Vương gia trông thấy thì đều cau mày lại. Kiếm pháp của Mạc Cầu tất nhiên không cần nhiều lời bàn tán, có thể thi triển Kiếm Khí Lôi Âm không có ai không phải là cao thủ kiếm đạo. Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm trải qua mấy trăm năm được tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ nuôi dưỡng, phẩm chất của nó đặt trong Thái Ất Tông cũng đứng ở hàng đầu, đặt ở ngoại giới càng là bảo vật đỉnh tiêm cực phẩm. Thiên Cương Pháp Hoa trượng mà Vương gia tích lũy mấy trăm năm mới có cũng không thể đánh đồng với nó được.
Đây chính là chỗ tốt khi gia nhập đại tông môn. Có nhiều thứ tu sĩ ở ngoại giới dùng trăm phương ngàn kế cũng không có được, đệ tử trong tông môn lại có nhiều cách để lấy.
Chém bay pháp khí của đối phương rồi, xông qua kim phong, Mạc Cầu đang muốn biến hoá pháp quyết thì trước mặt bỗng hiện ra một thân ảnh cao chừng gần một trượng.
Hư ảnh chính là vị Hạ đạo hữu kia.
Mặt mũi người này chứa đầy phù văn quỷ dị, khuôn mặt ngốc trệ hét lớn lên một tiếng, nắm tay đấm tới thẳng tắp. U Minh Pháp Thể hoá thực thành hư, đối với pháp thuật ngũ hành thông thường đều có thể xem nhẹ, công kích của nhục thân càng không cần phải để ý tới, thế mà không ngờ quyền phong cực đại lấp loé linh quang đã bức Mạc Cầu từ hư không phải xuất hiện.
Quyền chưa đến nơi, phương viên hơn mười trượng quanh đó linh khí đều bị bài xích.
“Tốt lắm.”
Vương Thủ và Vương Lâm Xuyên ở phía sau vui mừng, đồng thời vội vã bấn niệm pháp quyết. Bọn họ rất rõ thực lực của vị Hạ đạo hữu kia như thế nào. Trong tình huống cận thân, một quyền của người này có thể diệt sát một tu sĩ Đạo cơ trung kỳ, nhưng khả năng đánh chết Mạc Cầu không lớn.
“Bành!”
Mạc Cầu bị bức phải xuất hiện cũng biến sắc, trên thân hiện ra một tầng liệt diễm hư ảo. Liệt diễm xuất phát từ trong lòng, cuối cùng đốt cháy ra nhục thân, tâm hoả cũng theo đó tăng lên, cơ bắp trở nên căng cứng.
Hắn ra quyền. Là Băng Sơn Quyền!
Ở cảnh giới luyện thể thân thể hắn đã có thể so với tu sĩ Đạo cơ, hiện giờ càng bất phàm, so với quyền pháp võ kỹ chưởng khống, so với ngự kiếm chém giết chỉ có hơn chứ không có kém. Một quyền đánh ra cả tinh, khí, thần hoà làm một thể, quyền phong bốc hoả hung hãn va chạm với đối phương. Từ xa nhìn lại hắn như trở thành một hoả nhân đột ngột gia tốc đánh về phía cự nhân ở đối diện.
“Hắn muốn chết sao.”
Vương Lâm Xuyên nở nụ cười coi thường. Vị Hà đạo hữu kia không mạnh về các phương diện khác nhưng nhục thân lại cường hãn đáng sợ. Phù văn không rõ lai lịch làm cho nhục thể của hắn có thể ngạnh kháng uy năng của pháp khí đỉnh tiêm. Lúc trước Vương gia nhờ đặt cạm bẫy rồi từ từ thu phục mới bắt được đối phương. Thế mà tên họ Mạc này…
Đối phương hiển nhiên là không biết những điều ấy.
“Bành!”
Không khí chấn động.
“oanh…”
Dùng mắt thường cũng thấy được sóng xung kích từ vị trí hai người va chạm tràn ra bốn phía, quét sạch tám phương. Hai thân ảnh cùng lùi lại rất nhanh.
“Làm sao có thể?” Vương Thủ ở trong Vạn Quỷ Phiên run rẩy, lần đầu tiên hắn gặp được một người có thể cương ngạnh đấu quyền với người họ Hạ kia mà không rơi vào thế hạ phong.
“Mau động thủ.”
Vương Lâm Xuyên ở bên cạnh không suy nghĩ nhiều, hai mắt co rút, nhanh chóng tế ra phi đao súc thế đã lâu.
Vô Ảnh Đao!
Đao này lấy tinh anh nhật nguyệt luyện chế mà thành, xuất ra thì vô thanh vô tức, vô ảnh vô hình, âm hiểm độc ác vô cùng. Tốc độ xuất đao lại kinh người, dù có vẻ có chút thua kém nếu so với Kiếm Khí Lôi Âm nhưng nó lại có uy năng bí ẩn, dùng để tập kích vẫn thường hay tạo nên kỳ tích.
Vương Thủ trong trường phiên cũng điều khiển Thiên Cương Pháp Hoa Trượng thả ra linh quang sáng rực phóng tới Mạc Cầu. Hai người là thân huynh đệ đã từng liên thủ không biết bao nhiêu lần, động tác phối hợp đã ăn ý như một. Lần này cũng không phải ngoại lệ.
“Bạch!”
“Oanh…”
Lưu quang bạo trảm, thế công lăng lệ xé nát thân ảnh kia nhưng hai người bỗng thấy lòng trầm xuống.
Huyễn thuật!
Vương Lâm Xuyên hốt hoảng, không kịp nghĩ nhiều, thân hình bỗng hoá thành ba đạo lưu quang tản ra bốn phía. Để tránh bị Kiếm Khí Lôi Âm nhằm vào, vị trí chân thân của hắn bị pháp khí Yên Vân chướng bao phủ. Lúc này chướng khí cũng hoá thành ba đám tản ra. Vương Thủ càng dứt khoát thu thần hồn vào trong Vạn Quỷ Phiên, từ mặt quỷ phiên thả ra vô tận âm hồn.
“Bành!’.
Vương Thủ chỉ cảm thấy một ít đồ vật quen thuộc lấp loé, sau đó tâm thần trở nên cuồng loạn.
Thiên Mang Hoá Huyết Thần Châm!
Châm này bị Mạc Cầu luyện hoá đang lao về phía hắn. Là chủ nhân đời trước của Thiên Mang Hoá Huyết Thần Châm, hắn tất nhiên hiểu được năng lực thứ này kinh khủng như thế nào. Mặc dù độ bền không cao nhưng cũng có thể dùng được mấy lần. Một khi bị nó đâm trúng, ngay cả tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ cũng khó thoát được một kiếp.
Thần châm như từng tia linh quang lặng yên lướt qua rất nhiều âm hồn, xuyên thủng bề mặt Vạn Quỷ Phiên.
“A!...” Tiếng kêu thê lương, thảm thiết vang lên giữa trời. Hồn phách Vương Thủ thoát ra từ mặt trường phiên, vẻ hung ác dữ tợn.
Ở bên còn lại, một vệt kiếm quang xuất hiện trước mắt Vương Lâm Xuyên. Dưới Linh Quan Pháp nhãn, Mạc cầu dù không xác định được cụ thể vị trí chân thân Vương Lâm Xuyên nhưng cũng phân biệt được thật giả.
Kiếm quang loé lên.
Minh vực hiển hiện.
Linh Cữu Bát Cảnh - U Minh Địa Phủ!
Kiếm quang như hư như ảo phác họa trên trời những họa tượng kinh khủng, từng khuôn mặt quỷ sai, lệ quỷ chịu đủ tra tấn sinh ra từ hư không. Đây chính là U Minh Địa Phủ!
Kiếm quang bao phủ một vùng, dương thế hoá thành Âm phủ, vị trí Vương Lâm Xuyên cũng bị kiếm ý vô hình xâm nhập, thần hồn câu chiến. Bên tai vang lên tiếng gào thét thê lương như hoá thành thực thể.
Mạc Cầu hơi động lòng, hắn bỗng nhiên cúi đầu nhìn lại. Trên mặt đất xương khô vương vãi khắp nơi, thi hài tản mát. Khung cảnh bi thương, hoang vu, oán niệm tích tụ vô tận, tĩnh mịch chi ý từ lòng đất sinh ra, tử ý cũng tràn ngập chỗ này.
Đây… chẳng phải là có sẵn U Minh chi địa rồi?
Mặc dù không có lệ quỷ, không có quỷ sai nhưng cảnh sắc nơi đây so với âm tào địa phủ hắn diễn hoá ra còn chân thực hơn.
Địa phủ ngay tại nhân gian.
Ý niệm vừa động, kiếm quang cũng biến hoá theo, không gian đầy hư ảnh trùng điệp, từng đạo kiếm quang lần lượt xuất hiện.
Kiếm Quang Phân hoá!
Đây là một môn ngự kiếm không thua gì Kiếm Khí Lôi Âm đỉnh phong. Dựa vào nhiều ghi chép của Thái Ất Tông thì môn kiếm pháp này người tu hành cần phải tu tập kiếm quyết tinh diệu mới có thể lĩnh ngộ được. Giống như Bắc Đấu Thất Sát Kiếm vậy. Thế mà hiện giờ nó lại được xuất ra từ chính Mạc Cầu.
“Đôm đốp…”
Kiếm Khí Lôi Âm, Kiếm Quang Phân hoá, hai đại thần thông kiếm pháp cùng nhau chém về phía Vương Lâm Xuyên.
“A!” Tiếng gầm gử vang lên trong không trung. Đôi mắt Vương Lâm Xuyên mở trừng, từ trên thân có một vật đột nhiên lao lên. Từng đoàn lôi quang chói mắt nổ khắp bầu trời, trải dài gần một dặm mặt đất, chấn động vang xa tới trăm dặm vẫn có thể nghe thấy.
Canh Giáp Thần Lôi!
Lôi quang chí cương chí dương vừa hay chế khắc kiếm quyết âm lãnh làm cho Mạc Cầu phải liên tục rút lui. Nửa đoạn thân thể của Vương Lâm Xuyên đang ôm lấy một thanh phi đao cấp tốc xuyên ra. Đối phương dù sao cũng là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ có pháp lực cường hãn nên nhất quyết chạy ra tìm đường sống.
“Động thủ.”
Vương Lâm Xuyên ngửa mặt lên trời gào to, rồi hướng về đám người Vương gia còn lại hét lớn. “Cùng động thủ giết hắn.”
Thực lực cường hãn mà Mạc Cầu bộc lộ khiến hắn không ngừng run rẩy. Ba người vây giết, bản thân hắn còn là Đạo cơ hậu kỳ mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi bên hắn không có ai nguyên vẹn. Điều này nằm ngoài tưởng tượng của hắn.
“Vâng.”
Đám người Vương gia ai nấy đã xám mặt mày, ngồi xếp bằng tụ hội lực lượng, tính toán hỗ trợ cho Vương Lâm Xuyên. Thực lực từng người bọn họ không mạnh nhưng số lượng hiện cũng có hơn mười người, nếu liên thủ thành trận thì uy năng bộc phát chắc chắn không thua kém một tu sĩ Đạo cơ.
Cùng lúc đó, người tên Hạ đạo hữu kia vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Mạc Cầu, dùng tay làm đao nghiêng nghiêng chém xuống. Một trảm này dựa theo một môn võ kỹ cực kỳ tinh diệu.
Mạc Cầu nhíu mày, thần niệm cường hãn của hắn không ngừng chuyển động. Vương Thủ bị trọng thương nhưng vẫn có thể nhờ vào Vạn Quỷ Phiên mà phát lực. Vương Lâm Xuyên mất đi nửa đoạn thân thể nhưng là một tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ cường hãn, hắn có thể kiên trì mấy ngày mà không chết. Lại thêm đám người Vương gia kia nữa…
“A!”
Mạc Cầu than khẽ, một tay hắn hư nhấc, chưởng tâm phát ra một đạo lôi đình chói mắt.
Thiên Lôi Kiếm!
Chỉ một thoáng sau lôi quang đã bao phủ đầy trời, chiếu rọi một phương. Lôi đình chiếu xuống, thân ảnh đám người kia liền ngừng lại. Lôi đình hội tụ thành kiếm quang kinh khủng uy hiếp một phương trời đất, ngay cả Thập Phương Diêm La đại trận cũng lảo đảo rung động.
“Xong rồi!’.
Đám người Vương gia nhìn thấy cảnh này thì tất cả đều lộ vẻ tuyệt vọng đến cùng cực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận