Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 515: Bất đồng

Tu sĩ ở giới này chia làm Thuật sĩ, Pháp sư, Chân nhân và Thiên sư, trong đó Thiên sư đứng thứ nhất. Võ giả chỉ chia làm Đoán thể và Chân khí. Đoán thể không chia ra luyện da, đoán cốt, luyện tạng, Chân khí cũng không chia thành Tiên thiên và Hậu thiên.
Thuật sĩ sử dụng thuật pháp nhưng không có pháp lực, muốn thi pháp cần mượn nhờ tinh huyết, thọ nguyên. Về bản chất thì Thuật sĩ vẫn là người bình thường. Pháp sư thì luyện ra pháp lực, có thể dựa vào lực lượng bản thân để thi triển pháp thuật, thậm chí tự tế luyện quỷ khí.
Theo Mạc Cầu thì Pháp sư tương đương với tu sĩ sơ nhập Luyện khí, cùng lắm là Luyện khí tầng ba, tầng bốn. Trong nội viện Hàn Nha chính là một vị Pháp sư, nhưng hắn buông bỏ nhục thân, chỉ giữ lại hồn phách, tu hành cũng là Quỷ tu của giới này. Còn Minh hộ vệ là một võ giả mang chân khí.
Bình thường pháp, võ không giống nhau nhưng chân khí có thể kháng pháp lực, ít nhất là trong tình huống cụ thể này.
“Oa!”
“Oa!”
Trong nội viện, Hàn Nha kêu lên những tiếng quái khiếu quỷ dị. Chủng phi cầm này là một chủng âm thú, phần lớn sinh sống ở nơi có các mộ phần với nhiều dị năng. Ví như có thể tán làm hư vô như âm hồn. Song cũng có thực thể với lợi trảo cứng cỏi, có thể liệt thạch, dễ dàng xuyên qua người sống. Tu sĩ đem âm hồn biến vào bên trong Hàn Nha, thao túng hơn trăm con Hàn Nha điên cuồng tấn công.
Uy thế của nó mạnh mẽ như muốn che đậy ánh trăng nơi đình viện càng khiến cho tỷ đệ Điền thị cảm thấy lạnh lẽo. Là một trong tứ đại quỷ sai của Âm Sơn quân, thủ đoạn Hàn Nha tất nhiên không thể kém cỏi, nhưng giao thủ cho đến lúc này vẫn không thể bắt giữ đối thủ.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Hàn Nha miệng phun quỷ hỏa, âm thanh sắc nhọn. “Chân khí cô động, võ kỹ siêu phàm, nơi đây từ khi nào lại có cao thủ võ đạo như các hạ.”
Quỷ hỏa âm hàn có thể ăn mòn dương khí của người sống, khắc chế chân khí võ giả, thế mà hiện giờ quỷ hỏa nó cô đọng nhiều năm vừa chạm vào chân khí như lửa của đối phương liền vỡ vụn, điều này khiến nó không khỏi kinh hãi.
“Là ngươi kiến thức quá hạn hẹp.” Minh hộ vệ quát khẽ, nhuyễn kiếm trong tay khẽ rung, giữa không trung tạo thành một tầng gợn sóng. Chỗ gợn sóng lướt qua quỷ hỏa chôn vùi, có vài đầu Hàn Nha bị xoắn cho vỡ nát.
Thấy âm hồn trong phòng đã bị mấy người áp chế, không còn lo lắng nữa, Minh hộ vệ thi triển hết kiếm pháp của mình. Kiếm quang chớp động, hàn mang bức người. Hắn cầm kiếm trong tay, cổ tay rung lên hóa thành hỏa tinh bay đầy trời, cả người gần như dung nhập vào cùng với kiếm pháp nhưng trong kiếm ảnh nhấp nháy lại chỉ thấy hỏa tinh rực rỡ mà không thấy bóng người.
Đối thủ của hắn còn chưa hoàn hồn, kiếm quang của Minh thúc đã đâm vào một đầu Hàn Nha, nhẹ lắc một cái xoắn nhát nhục thân. Từng đầu Hàn Nha liên tiếp ngã xuống đất.
Huyết vụ tràn ngập. Hai đầu xiềng xích quỷ khí điên cuồng đuổi theo thân ảnh Minh hộ vệ, kết quả lại chỉ đâm xuyên qua hư ảnh mà thôi.
“A!” Chiến đấu một lát Hàn Nha cũng phải thốt lên. “Thật lợi hại!”
“Tiểu tử đừng vội đắc ý, chờ ta về bẩm báo lão gia để người xuất thủ tiêu diệt các ngươi.”
Hàn Nha thấy mình không địch lại thì quát khẽ, quỷ âm chấn động muốn mượn cơ hội để bỏ chạy.
“Muốn chạy trốn?”
Minh hộ vệ cười lạnh, hắn không nhìn quỷ âm, thân thể lóe lên, kiếm quang lấp lánh giữa không trung, trong nháy mắt đã nhốt chặt Hàn Nha vào trong. Kiếm ảnh vần vũ như từng đạo vòng lửa hướng về bên trong mà co rút lại.
“A! Ta liều mạng với ngươi.”
Hàn Nha rít lên, thân thể chấn động mãnh liệt.
“Oanh...”
Từng đoàn quỷ hỏa xanh biếc nổ tung giữa trời, Minh thúc kêu lên một tiếng đau đớn, kiếm quang sụp đổ trong nháy mắt. Thừa khe hở này, một đầu Hàn Nha toàn thân trụi lủi tung cánh hướng lên trời bay đi.
Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn theo ra chiều suy nghĩ. Tu sĩ thế giới này thật sự là cổ quái. Không có nhục thân nhưng lại phát triển được các loại pháp môn rất kỳ quái. Nếu tu sĩ ngoại giới cùng giai vào đây thì căn bản không thể so sánh bằng.
Mặc dù tu sĩ Thái Ất Tông vào đây đều tu pháp môn thuộc âm nhưng vị quy tắc ở giới này áp chế nên thực lực giảm sút, trong khi quỷ tu ở đây không bị hạn chế, thậm chí còn phát ra uy năng mạnh mẽ hơn. Tu vi của Pháp sư ở đây có thể so với tu sĩ luyện khí tầng hai tầng ba bên ngoài nhưng thủ đoạn hay thực lực phát ra thì mạnh mẽ hơn nhiều. Ít nhất ở trong thế giới động thiên này kết quả sẽ là như thế.
“Minh thúc.”
“Minh thúc!”
Tỷ đệ Điền thị đã lao vọt ra khỏi phòng, đỡ lấy thân thể Minh hộ vệ đang lảo đảo muốn ngã.
“Ngươi thấy thế nào?”
“Chỉ bị thương nhẹ không có gì đáng ngại.” Minh hộ vệ khoát tay, gắng chống đỡ cơ thể đừng lên đi về hướng Mạc Cầu mà chắp tay.
“Mạc đại phu, may vừa rồi có ngài ra tay cứu trợ, nếu không...”
“A!...”, nói đến đây Minh hộ vệ than khẽ.
Mạc Cầu mở miệng. “Chỉ tiện tay mà thôi không cần khách khí, ngược lại ta thấy kiếm pháp của Minh hộ vệ cao cường khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt.”
Kiếm pháp chỉ là một phần, bên trong kiếm pháp còn kèm theo thuật pháp thì đúng là ít thấy.
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này.” Đình Nhất Kính vội vàng nói. “Mạc đại phu, ngài xem xem thương thế của Minh thúc thế nào?”
“Đúng, đúng.” Điền Ỷ liên tục gật đầu. Hiện giờ Minh hộ vệ bị quỷ hỏa đốt bị thương, khí tức hiện ra hỗn loạn, thân thể lảo đảo đứng không vững.
“Cái này...”, Sắc mặt Minh hộ vệ hơi biến đổi, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi đôi bên cùng kề vai sát cánh chiến đấu mới chậm rãi vươn cánh tay ra. “Làm phiền Mạc đại phu.”
“Được.” Mạc Cầu gật đầu, chậm rãi bước tới bắt mạch. Ngón tay hắn chỉ vừa chạm vào, hơi lưu lại một lúc đã thả xuống, vẻ mặt không có thay đổi gì.
“Không có gì đáng ngại.” Mạc Cầu nói. “Chỉ bị thương ngoài da một chút, dưỡng thương là sẽ ổn. Minh hộ vệ bị chút nội thương đã thành ngoan tật, vừa rồi nó lại phát tác mà thôi.”
“Mạc đại phu, ngài xem kỹ thêm một lần xem.” Điền Nhất Kính ra vẻ bất mãn. “Vừa mới ấn nhẹ một cái thì có thể xem được gì chứ.”
“Không phải vậy.” Minh hộ vệ lộ vẻ ngạc nhiên, hắn lắc đầu. “Mạc đại phu nói không sai, hiện giờ ta chỉ bị du chứng cũ tái phát, căn bản không bị thương thế gì.”
Nội thương trong người Minh hộ vệ đã có từ lâu, không ngờ đối phương chỉ xem qua đã nắm được.
“Mạc đại phu.” Minh hộ vệ khom người, giọng nói cũng nghiêm túc hơn. “Không biết ngoan tật trên người ta có cách nào giải quyết không?”
“A...”, Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm rồi gỡ từ trên người xuống một viên ngọc bội đưa cho đối phương. “Ngoan tật sâu tận xương tủy, gần như hòa nhập cùng với thân thể ngươi rồi, cưỡng ép trừ bỏ có khi lại không tốt. Ngươi mang vật này trên người, không cần nóng lòng nhất thời.”
“Đây là...”, Minh thúc tiếp lấy ngọc bội, nhìn qua thì chỉ làm từ chất liệu phổ thông điêu khắc hình rồng rất mộc mạc. Hắn bị bệnh, đối phương lại cấp ngọc bội cho để làm gì?
Ngọc có thể dưỡng nhân nhưng cũng cần phải là ngọc tốt mới được. Nghĩ đến đối phương khả năng cũng không có cách nào khác, có lẽ đưa cho hắn ngọc bội này cũng để an ủi mà thôi. Minh hộ vệ gật đầu.
“Đa tạ Mạc đại phu, chi phí...”
“Chi phí không vội.” Mạc Cầu khoát tay. “Tiếp theo các ngươi định làm gì?” Ta nghe nói Âm Sơn quân chính là một trong thập đại tán nhân ở Tề châu.”
“Thập đại tán nhân Tề châu.” Minh thúc khẽ giật mình, sắc mặt tím tái. “Thật vậy chứ?”
“Hẳn là không giả.”
“Xong rồi.”
“Sao vậy Minh thúc.” Đôi mắt thanh tú của Điền Ỷ nhăn lại. “Thập đại tán nhân rất lợi hại phải không?”
“Lợi hại ư?” Minh thúc lắc đầu ra vẻ đắng chát. “Nào chỉ có lợi hại? Thập đại tán nhân Tề châu này mỗi người đều là truyền thuyết. Bọn hắn đều là Chân nhân.”
Hắn không biết Âm Sơn quân là ai, nhưng danh tiếng của thập đại tán nhân thì có nghe qua.
Yên tĩnh.
Điền Ỷ và Điền Nhất Kính cùng với Trương quản sự đều tỏ vẻ ngưng trọng.
Chân nhân! Trong thiên hạ, đây là tồn tại chỉ đứng sau Thiên sư mà thôi. Bọn họ có thể phi thiên độn địa, xuất nhập U Minh, một người thành một phủ hùng cứ một phương. Mặc dù chưa từng gặp trực tiếp nhưng danh hào thì đã từng được nghe. Pháp sư tuy thủ đoạn cao minh, cũng là ít thấy nhưng nếu tập võ có thành tựu thì vẫn có thể chống lại được. Còn Chân nhân thì... không phải Chân nhân là không thể địch được!
Huống chi thập đại tán nhân Tề châu, chỉ nghe danh hào thôi đã biết bọn họ không phải là những Chân nhân bình thường rồi.
“Tiểu thư, thiếu gia.” Trương quản sự biến sắc, hắn thì thào. “Tiểu nhân chợt nhớ ra trong nhà còn có việc phải xử lý, ta... ta đi trước vậy, hy vọng sau này sẽ gặp lại.”
Nói xong hắn vội vã hấp tấp hướng ngoại viện mà chạy đi.
“Làm sao bây giờ?” Điền Nhất Kính đã không cản được, hắn vội la lên. “Bây giờ phải làm sao? Chúng ta chỉ muốn tới đây làm ăn, sao lại trêu chọc vào một vị Chân nhân được. Yêu nhân kia cũng không phải do chúng ta giết mà... Hay là, chúng ta đi tìm bọn họ để nói rõ sự thật?”
“Muộn.” Điền Ỷ ngây ngốc, nàng chậm rãi lắc đầu. “Lúc này nói cái gì cũng đều muộn rồi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Đi tìm quận trưởng đại nhân.”
“Đúng.”
Điền Ỷ đột nhiên ngẩng đầu. “Đầu đuôi chuyện này là do quận trưởng đại nhân bố trí, chúng ta tìm nàng nói rõ để nàng xử lý.”
“Mạc đại phu...”, Điền Ỷ quay sang nhìn Mạc Cầu.
“Ta không sao.” Mạc Cầu cười nhạt. “Mấy ngày nay ta cũng muốn đi xa một chuyến, sau một thời gian ngắn mới trở về được, không thể đồng hành cùng các vị.”
“A!”
“Ngươi...”
Ba người còn lại biến sắc, mặc dù không nói thêm câu gì nhưng thái độ cũng đã trở nên lạnh lùng hơn. Bọn họ không ngờ Mạc Cầu cũng như Trương quản sự, thấy việc không ổn là lo thân chạy trốn. Nhưng nghĩ lại đối phương với bọn họ cũng không có giao tình sâu đậm gì, bắt đối phương mạo hiểm vì mình cũng thật vô lý.
“Được.” Điền Ỷ hít sâu một hơi rồi gật đầu. “Mạc đại phu rời đi cũng tốt, một thời gian chờ sự việc qua đi thì lại tới cũng chưa muộn.”
Nàng nói ra miệng như thế nhưng trong lòng thực tâm không cho rằng đối phương sẽ còn quay trở lại.
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, bước ra ngoại viện. “Xin cáo từ.”
“Còn các ngươi... hãy cẩn thận một chút.”
Nói xong hẳn thản nhiên bước đi. Hắn thấy bọn họ đi tìm quận trưởng cũng không phải biện pháp hay. Ngay từ ban đầu quận trưởng đã muốn bọn họ tru sát yêu nhân, sợ là đang tìm hình nhân thế mạng mà thôi. Sau khi thu được kết quả thì lại giương cờ gióng trống, bề ngoài nhìn như ca ngợi bọn họ nhưng thực chất là muốn rũ bỏ trách nhiệm trên người mình.
Tỷ đệ Điền thị dù sao cũng còn trẻ tuổi. Minh hộ vệ mặc dù tuổi tác không nhỏ nhưng chỉ là một hộ vệ trong nhà, kinh nghiệm đối xử bên ngoài chưa nhiều. Vài tiểu bối ngây thơ xâm nhập vào thế đạo phức tạp, không bị nghiền ép thì cũng là quân cờ cho người ta đưa đẩy mà thôi.
Có điều việc này không quan hệ tới hắn.
Âm Sơn quân.
Mạc Cầu ngẩng đầu, ánh mắt hiện ra linh quang. Hắn có hứng thú với thập đại tán nhân và Âm Sơn lục trong tay Âm Sơn quân. Bản thân hắn chính là người đã giết yêu nhân kia nên không muốn để đám hậu bối phải chịu trách nhiệm thay.
Ý niệm vừa động, hắn lẫn vào bóng đêm chậm rãi đi ra ngoài thành, lần theo khí tức Hàn Nha lưu lại mà bước đi.
“Bạch!”
Trên bầu rời có mấy đạo lưu quang bay lợn, dù chưa tính là ngự phong hay xuất nhập thanh minh nhưng cũng không khác đạp gió mà đi là mấy. Đám người này không phải cao thủ võ đạo mà chính là tồn tại ngang tầm Pháp sư. Mấy thân ảnh đó tuần tự đáp xuống rừng rậm. Trong đó có một nam tử áo trắng cầm la bàn trong tay, tay nắm ấn quyết, mồm niệm chú, thỉnh thoảng lại di chuyển bộ pháp.
Không bao lâu sau.
“Tìm thấy rồi.”
“Âm Sơn huyện chính là phủ đệ của Âm Sơn quân Tô Hồ, có thể tùy ý di động.”
“Tốt.” Một nữ hiệp mặc áo đỏ mang trường kiếm ở phía sau bừng bừng khí thế, ánh mắt chứa sát cơ lên tiếng. “Lần này Âm Sơn quân cấu kết La giáo họa loạn một phương, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, chúng ta phải thay trời hành đạo.”
“Không nên vội vã.” Nam tử áo trắng thu la bàn lại. “Âm Sơn quân chính là Chân nhân đắc đạo, đã tồn tại ở Âm Sơn huyện mấy chục năm, chúng ta tùy tiện xuất thủ thì không khác gì sói vào miệng cọp. Chờ Vân sơn nhị lão tới, có hai vị tiền bối tọa trấn mới có thể đề phòng bất trắc.”
“Âm Sơn huyện mặc dù có thể di động nhưng mỗi lần di chuyển cần tốn hao rất nhiều tinh lực, Âm Sơn quân cũng không thể thường xuyên làm việc đó được, chúng ta chờ đợi một chút không sao.”
Nữ tử áo đỏ nhăn mày, đang muốn mở miệng thì thấy mấy đồng đạo xung quanh đều gật đầu đồng tình, nàng đành trầm mặc.
“Vậy thì chúng ta sẽ chờ một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận