Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 998: Tâm Hồn Thiếu Niên

Từ Hãn hơi có vẻ nghiền ngẫm vừa nhìn người trẻ tuổi trước mặt vừa nói: "Rốt cuộc, lúc trước hắn đã chọn dùng danh tiếng của Tiểu Hứa Trăn để xuất đạo."
"Tôi lúc ấy rất xem trọng hắn."
Ở phía đối diện ông, Vương Hữu Lâm nhuộm tóc đỏ đang cười cực kỳ miễn cưỡng.
Từ Hãn nói vật thôi chứ không có ẩn ý gì khác.
Những nghệ sĩ vô danh này nọ đã ăn vạ như thế nào, lợi dụng danh tiếng quan hệ của người khác như thế nào không hề được ông ta đề cập hay khơi gợi đến, những lời nói vừa nãy của ông ta chỉ đơn thuần là vì biểu đạt lòng mến mộ của ông đối với Hứa Trăn.
Nhưng khi ông nghiêng đầu qua dùng ánh mắt mang tính thăm dò xem xét phản ứng của Hứa Trăn, lại phát hiện đối phương đang đeo tai nghe bluetooth mà hết sức chuyên chú đọc quyển sách nhỏ trong tay, không có bất luận cái phản ứng gì.
Ngược lại ông thấy được Thái Thực Tiễn ngồi ở hàng cuối cùng đang cuộn bàn tay béo ú của mình thành nắm đấm, khuôn mặt già nhăn đã đen thành đáy nồi.
Từ Hãn: "..."
Đậu!
Đúng là dùng mỹ nhân kế với người mù mà!
Ông nhịn không được duỗi tay nâng trán.
Ai, nhìn đi, đây chính là vị nghệ nhân tôi nhìn trúng đấy.
Không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng cống hiến cho công cuộc biểu diễn, cũng vì có người dạng này tôi mới có thể vẫn luôn tiến bộ đó!
Rồi nhìn lại thằng con khờ nhà mình...
Thằng con khờ...
Từ Hãn lại nhìn chăm chú đứa con của mình, rồi lại ngơ ngác phát hiện Từ Hạo Vũ lúc này đang khom người, cúi đầu chuyên chú đọc phần kịch bản bày trên đầu gối của cậu, dùng ngón tay lần theo từng câu chữ, chít chít ục ục đọc thầm lời kịch.
Nhìn thấy một màn này ông thoáng chốc cảm động, trong lòng như là trào lên một dòng nước ấm.
Chà, con trai mình có tiến bộ!
Nhìn đi, sức ảnh hưởng của tấm gương kia thật sáng làm sao!
Từ Hãn liền mang theo ý cười như gió xuân trào về, ông ngồi thẳng dậy rồi vươn tay ra, "ba" một bàn tay lên lưng đứa con trai mà hô lớn: "Ngồi thẳng lưng lên!"
Từ Hạo Vũ kêu một tiếng a như bị giật điện rồi ngồi ngay ngắn lại.
Những người còn lại trên xe khi nhìn thấy một màn này thì không khỏi hai mặt nhìn nhau.
...
Lúc này, Hứa Trăn nghe được tiếng hét thất thanh kia nên ngẩng đầu lên, khi thấy là Từ Hạo Vũ bị ba cậu ta đánh, Hứa Trăn tập mãi thành thói quen nên trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Hắn mới vừa muốn tiếp tục xem tiểu truyện nhân vật thì lại thấy chẳng biết từ lúc nào mà trên xe đã có thêm mấy người ngoài.
Hứa Trăn có hơi sửng sốt, vô ý thức liếc nhìn sơ qua mấy vị khách không mời mà đến này.
Hắn không nhận ra ai trong tuyệt đại đa số người mới đến kia, chỉ có người trẻ tuổi tóc đỏ trang điểm đậm kia hình như là khá quen.
Hứa Trăn nghiêm túc suy tư một chốc lát, bỗng dưng nghĩ tới.
A, tựa như là người kia:
Trong lần tham gia sân khấu "Tôi là diễn viên phái thực lực", người này đã đóng vai thiếu niên Hoa Vô Khuyết.
Hứa Trăn còn nhớ rõ, kỹ thuật diễn của người này kỳ thật cũng không tệ, nhưng bởi vì chưa thương lượng trước mà đã tự ý sửa đổi thiết lập nhân vật của Hoa Vô Khuyết, khiến cho nhóm giám khảo phê bình kịch liệt.
Nhìn ngũ quan thì chắc chắn chính là người này, nhưng trong ấn tượng của hắn, người này là một thiếu niên có khí chất rất tươi trẻ, mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, thuộc loại hình phong cách nghệ thuật vô cùng cổ điển.
Như thế nào mà chỉ chớp mắt...
Người này lại già hơn? Dầu mỡ hơn rồi?
Một khắc này, hai người bốn mắt gặp nhau, Vương Hữu Lâm trang điểm đậm rõ ràng thấy được vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của Hứa Trăn, xấu hổ đến khó có thể nói nên lời.
Y cũng đánh giá Hứa Trăn ở trước mắt: Tóc ngắn, không có trang điểm, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, đang mặc trên người một cái áo sơ mi trắng nào đó, cầm một quyển sổ ghi chép trên tay, nhìn qua tựa như là một học sinh đang chuẩn bị chiến đấu thi đại học.
Phong cách trẻ trung thanh thuần đập thẳng vào mặt giống y như nhân vật "Hoa Vô Khuyết" sáu năm trước.
Vương Hữu Lâm ngơ ngác nhìn xem vị "tiền bối" y phải luôn ngưỡng vọng trước mắt này, bỗng nhiên, một cảm giác thất bại nồng đậm tự nhiên được sinh ra.
"Tiểu Hứa Trăn? Vì cái gì gọi Tiểu?"
Mà lúc này, chỉ nghe Điêu Diễm Hồng hỏi câu có phần mơ hồ: "Hắn nhỏ hơn Hứa Trăn sao?"
Từ Hãn nghe được câu hỏi này, ông cũng không biết tuổi tác cụ thể của thanh niên trang điểm đậm này nên lắc đầu đáp: "Khả năng chỉ là xuất đạo muộn hơn."
"Giới văn nghệ mà, cấp bậc lớn nhỏ này kia đa số chỉ dùng cho có hình thức."
Vương Hữu Lâm nghe nói như thế thì há to miệng, cúi thấp đầu xuống chứ không dám nói cái gì.
Mà Hứa Trăn thì chần chờ một chút, cuối cùng cũng vẫn là không lên tiếng.
Hắn nhớ rõ rất rõ ràng, người trẻ tuổi đối diện hắn hẳn là nhỏ hơn so với chính mình chí ít cũng phải ba tuổi.
Nhưng là...
Hứa Trăn yên lặng quan sát vị "hậu bối" trước mắt này.
Không thể nói là y già, người ở độ tuổi của y vẫn chưa cần bận tâm mấy vấn đề liên quan đến vẻ ngoài già yếu.
Nhưng nhiều khi, cảm nhận về tuổi tác của một người sẽ thông qua nhiều phương diện khác nhau như ánh mắt, thế đứng, lời nói cử chỉ để thể hiện ra.
Mà loại phương diện khiến người khác cảm thấy dầu mỡ này, đối với một diễn viên mà nói thì thường sẽ càng trí mạng hơn so với bề ngoài già yếu.
Hắn không biết mấy năm qua đối phương đã trải qua những gì, Hứa Trăn hơi cảm thấy khổ sở thay cho y.
Chỉ có thể nói, hy vọng chính mình vĩnh viễn bảo trì một tâm hồn thiếu niên.
Dù qua nửa đời nhưng vẫn giữ được mình lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận