Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 905: Tự Cổ Anh Hùng Đã Có Quyết Tâm...

Sau một cảnh quay, mọi người trong đoàn phim vốn muốn thưởng thức màn biểu diễn tuyệt vời của Hạ ảnh đế, nhưng không ngờ, họ lại bị nam chính của mình làm cho giật mình mà trầm mặc.
Ngay cả bản thân Hạ Tiểu Quân cũng cảm thấy có chút áp lực.
Nhưng Hứa Trăn trước nay chưa từng diễn với ảnh đế, nhờ cái này chứng mình được ý nghĩa của mình
Ngược lại, hắn cực kỳ may mắn vì người đấu với hắn vừa rồi là Hạ Tiểu Quân.
Chính vì Hạ ảnh đế đã diễn sống dậy 'Lưu Đại Ma Tử' hung ác tàn nhẫn lại vô nhân tính kia, nên hắn có thể đắm mình vào tâm trạng của Dương Tử Dung một cách suôn sẻ hơn.
Hứa Trăn lúc này đang ngồi trên chiếc ghế xếp cạnh studio để trang điểm, chuyên viên trang điểm nhìn cơ thể vẫn còn đang run rẩy của anh, cảm thấy có chút khó xử, nhỏ giọng hỏi: “Xin lỗi, tôi muốn trang điểm mắt thêm cho cậu được không ạ?"
Hứa Trăn ngẩng đầu lên, mỉm cười xin lỗi với chuyên viên trang điểm, cố gắng hết sức để kiểm soát sự run rẩy của mình.
Cảnh tiếp theo sắp bắt đầu quay, hắn không chọn thoát vai mà còn đắm chìm trong tâm trạng của Dương Tử Dung, tiếp tục tích lũy cảm xúc.
Cao Ba đã chết.
Vừa nhắm mắt lại, hắn dường như có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt trẻ con đeo kính hiền lành, còn nhớ rõ cậu bé đã giấu trong ngực một que ngô nướng, kích động nũng nịu nghe đàn.
Lại nhớ đến lúc bản thân đang hát Nhị Nhân Chuyển trên sân khấu, Cao Ba đứng gác ở cửa, tấm lưng cao gầy của cậu ấy run nhịp nhàng theo tiếng hát.
Cũng nhớ đến lúc, Thiếu Kiếm Ba nhìn cảnh vệ viên của mình suốt ngày vây quanh người khác, bị tức đến trợn trắng mắt, hùng hùng hổ hổ.
"Tí tách, tí tách..."
Nước mắt chảy dài trên khóe mắt Hứa Trăn một cách không kiểm soát.
Thợ trang điểm đang định trang điểm lại trên mặt hắn, nhưng khi nhìn thấy nước mắt trên mặt hắn, cũng đành phải dừng lại.
"Bỏ đi, đừng trang điểm nữa." Lúc này, đạo diễn Từ Văn Quang đi đến bên cạnh, vẫy tay với chuyên viên trang điểm, nói: "Bây giờ nhìn như thế này cũng tốt, chân thật hơn, không giả tạo, có chút cảm giác hoang dã."
Từ đạo diễn không muốn lãng phí cảm xúc hiện tại của Hứa Trăn, tuyên bố cảnh tiếp theo sẽ bắt đầu quay ngay lập tức.
Các nhân viên nhanh chóng vào trạng thái quay, các diễn viên nhanh chóng vào vị trí và chuẩn bị tương ứng.
"Ba hai một!"
"Cạch!"
Tiếng đập bảng lanh lảnh vang lên, báo hiệu chính thức bắt đầu lượt quay tiếp theo.
Cảnh này tiếp nối tình tiết vừa rồi, tất cả bọn cướp đã uống một chầu lớn trong phòng khách, sau khi nghe Lưu Đại Ma Tử kể về những cuộc phiêu lưu của mình đêm qua, sau khi uống rượu và ăn uống no say đều tự giải tán.
Dương Tử Dung, do Hứa Trăn thủ vai, cũng rời khỏi phòng cùng họ, từ chối lời mời đánh bạc của những người khác, tỏ vẻ mình là người tổ chức tiệc, muốn đi một vòng để xem công tác chuẩn bị cho thọ yến.
Lúc này, nhiếp ảnh gia đã chụp được một cảnh dài hơn mười giây: Dương Tử Dung say khướt bước ra khỏi nhà, cúi đầu, giẫm lên lớp tuyết dày trên núi, một chân sâu một chân cạn, bước đi xiêu vẹo, thất tha thất thiểu.
Trong một lần sơ ý, hắn bị trượt chân, 'Phốc' té lăn quay trên mặt tuyết.
Tuy nhiên, Dương Tử Dung không vội đứng dậy mà vùng vẫy lăn trên tuyết.
Hắn thò tay vào trong tuyết, bốc một nắm tuyết, bừa bãi lau lên mặt, bộ dạng có chút điên cuồng.
Cách đó không xa, Lưu Đại Ma Tử nhìn thấy một màn này, cười vỗ đùi một cái, kêu to: "Chô cha Mẹ kiếp, ha ha ha..."
Hắn vừa cười vừa đi về phía Dương Tử Dung, cúi xuống dùng sức kéo hắn từ trong tuyết lên, cười lớn nói: "Lão Cửu, ngươi làm sao còn có gan uống nhiều như vậy?"
"Ngươi định rửa mặt rồi đi ngủ ở đây?"
"Mẹ nhà ngươi, ngươi định giết ta à hahahaha!"
Dương Tử Dung bị hắn ta kéo nửa thân trên, ném Lưu Đại Ma Tử ra xa, quỳ xuống trên tuyết, hét lên một cách kiêu ngạo: "Ngươi đang nói cái gì vậy, nói cái gì vậy hả?"
"Ai khoe khoang? Ta không có uống nhiều!"
Hắn chống trên mặt đất, miễn cưỡng từ dưới đất đứng lên, rũ tuyết trên người, khàn giọng hô: "Giẫm lên chỗ băng trượt quỷ nào, mẹ nó!"
Còn Lưu Ma Đại Tử chỉ cho rằng hắn đang che đậy sự hớ hênh của mình, ngược lại còn cười vui vẻ hơn.
Dương Tử Dung cúi đầu, hai gò má đỏ bừng vì lạnh, trên lông mi đọng lại tinh thể băng.
Run rẩy hít sâu mấy hơi, khí thở ra trong không khí ngưng tụ thành từng đợt sương trắng, lúc này cuộn tròn che kín mặt của hắn.
Khi năm mới đến gần, những tên cướp trên khắp ngọn núi đang chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của Tọa Sơn Điêu, nhìn đâu cũng thấy một khung cảnh náo nhiệt.
Sau khi chia tay Lưu Đại Ma Tử, Dương Tử Dung đang đi dạo ở làng Uy Hổ, những tên cướp liên tục chào đón hắn ta một cách ân cần.
"Cửu gia!"
"Cửa gia vất vả rồi!"
"..."
Nghe thấy tiếng chào từ những tên cướp xung quanh, hắn cười toe toét mà chào mọi người.
Ống kính máy quay lúc này đang nhắm vào lưng hắn:
Cúi đầu xuống, Dương Tử Dung loạng choạng đi về phía trước trên tuyết.
Mặc dù có rất nhiều tên cướp xung quanh, nhưng không ai tiếp cận hắn ta.
Hắn đi một mình trong đám đông, lưng hơi khom, bước đi xiêu vẹo, hơi thở nặng nề khiến bóng dáng này trông vô cùng cô đơn.
“Tự cổ anh hùng đã có huyết tâm…”
Dương Tử Dung thấp giọng ngâm nga một tiếng: "Há có thể sợ chết tham sống?"
Giai điệu hắn hát chính là bài hát "Trường Phản Pha" mà hắn đã hát khi đang lăn mì cùng đồng đội khi mới gia nhập tiểu đội 203.
"Đi khắp thiên hạ tìm không ra dấu vết cũng vô ích!"
Cứ hát lại hát, lưng hắn lại lần nữa thẳng lên, cơ thể cũng không còn đung đưa như trước.
"Tự cổ anh hùng đã có huyết tâm, há có thể sợ chết tham sống!"
Góc máy chỉ quay theo bóng lưng hắn, dần trôi đi trên nền tuyết trắng.
"Đi khắp thiên hạ tìm không ra dấu vết cũng vô ích..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận