Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 670: Giữ Lại Cảnh Của Viên Dã

Nghe được hiệu lệnh chắc chắn, toàn bộ đoàn phim “Phong Tranh” lập tức làm việc với tốc độ cao.
Tối hôm đó, Hứa Trăn nhanh chóng thay trang phục của Cung Thứ, không nói hai lời mà bắt đầu tiến hành quay phim chính thức.
Kết quả quay xong đúng là không khiến cho mợi người thất vọng:
Mặc dù lúc đầu quay một số cảnh tương đối đơn giản, Hứa Trăn đã nhập trạng thái rất nhanh, một điểm liền thấu và hắn không bao giờ bị yêu cầu làm lại.
Loại cảm giác quay phim trôi chảy, thế như chẻ tre khiến cho mọi người vô cùng hưởng thụ.
Chỉ trong hai ngày rưỡi, 16 cảnh liên quan đến Cung Thứ đã được quay xong, còn lại chỉ 11 cảnh.
Tiến độ quay suôn sẻ như vậy đã làm tăng sự tự tin của Liễu Vĩnh Thanh lên rất nhiều.
Tuy rằng thù lao đóng phim của Hứa Trăn không thấp, nhưng thái độ làm việc và hiệu quả công việc của hắn thực sự rất đáng giá với con số bỏ ra!
Không nói đến chuyện khác, chỉ nói đến việc hắn có thể hoàn thành 27 cảnh quay của Cung Thứ trong 6 ngày còn lại mà không cần phải chuyển cảnh và dựng lại cảnh, điều này đã tiết kiệm cho đoàn phim ít nhất 300 vạn.
Chưa kể, mỗi ngày đoàn phim còn thuê địa điểm, trang thiết bị, quần áo nhân viên, thức ăn, nhà ở và các chi phí khác. Quay phim ít hơn một ngày sẽ tiết kiệm được một ngày tiền.
Mà Hứa Trăn cũng hiểu được khó khăn của đoàn phim "Phong Tranh" lúc này.
Để nâng cao hiệu quả quay, hắn đã cố tình xin các clip của Cung thứ đã quay trước đó từ đoàn phim, đồng thời “xem trước” sơ bộ các vị trí, từ vị trí máy quay, vị trí góc đứng chính… để giảm thiểu tỷ lệ sai sót trong quá trình quay phim.
Cảnh thoại của Cung Thứ tại Diên An không quá khó, nhưng cảnh võ thuật lại có độ khó cao.
Trong một đoạn, hắn chạy trốn từ Diên An đến khu vực do Quốc Thống kiểm soát để chuyển giao thông tin và liều mạng vượt qua một bãi mìn.
Đến đoạn khác, hắn lẻn trở về Diên An từ khu vực do Quốc Thống kiểm soát vào lúc nửa đêm, sau đó đánh bại một đội do Mã Tiểu Ngũ chỉ huy.
Hứa Trăn nhìn nhìn, không khỏi có chút cảm khái.
—— Viên Dã đã hoàn thành rất tốt hai cảnh này, hơn nữa còn vô cùng nổ lực.
Đặc biệt, cảnh đột nhập bãi mìn được quay hoàn toàn ngoài cảnh thật, không có hiệu ứng đặc biệt hay sử dụng thế thân.
Nói cách khác, bản thân nam diễn viên đã thực sự chạy khỏi một bãi mìn.
Chẳng qua đạo cụ pháo mìn của đoàn phim có uy lực nhỏ hơn rất nhiều so với bản thật.
Lúc này, Liễu Vĩnh Thanh vòng qua sau lưng hắn, nhìn thấy Hứa Trăn đang xem đoạn video thì nhịn không được mà cảm khái: “Cảnh này thật sự rất khó quay.”
Y chỉ vào màn hình và nói: “Phải chạy như thế nào để thể hiện rõ tình thế nghìn cân treo sợi tóc, chúng ta đã nghiên cứu rất lâu để có thể khớp hành động của diễn viên với thời gian cho mìn nổ.”
“Nói cũng thật trùng hợp, khi Viên Dã chạy đến điểm mấu chổt này thì đột nhiên bị vướng chân cho nên mới có thể nhảy một phát ăn ngay.”
“Kết quả bóng dáng còn rất tiêu sái.”
Y bất đắc dĩ mà cười lắc lắc đầu, nói: “Đáng tiếc, không thể dùng.”
“Tuy nhiên lát nữa cậu quay cảnh cảnh này, chúng ta có thể lương lượng động tác với chỉ đạo, tham khảo cảm giác của hắn.”
“Đàn ông thực sự sẽ không quay đầu nhìn mìm nổ, ha ha!”
Hứa Trăn suy nghĩ một hồi sau khi nghe những lời này, rồi quay đầu lại hỏi: "Liễu đạo, thật ra chúng ta có thể giữ lại cảnh này hay không?”
Liễu Vĩnh Thanh hỏi: “Có ý gì? Tại sao phải giữ lại?”
Hứa Trăn chỉ vào màn hình, nói: “Đúng vậy, bối cảnh thì dùng phiên bản của Viên Dã, còn tôi chỉ cần xuất hiện trong cảnh quay cận mặt.”
“Cứ như vậy, lát nữa chỉ cần dùng vị trí quay chính diện, không cần quay phía sau, góc quay cũng có thể đầy đặn hơn một ít.”
“Dù sao chúng tôi đều cao, dáng người không quá khác nhau, nhìn từ sau lưng cũng không bị lộ tẩy.”
Liễu Vĩnh Thanh nghe được đề nghị này của hắn thì hơi giật mình, cúi đầu suy tư hơn nửa ngày.
Nói thật, kiến nghị này xác thật là có chút mê người.
Bởi vì Viên Dã đã đi theo đoàn phim “Phong Tranh” hơn hai tháng, dãi nắng dầm mưa, kết quả lại kết thúc trong vô vọng, điều này thật sự khiến người ta rất khó chịu.
Nếu giữ được cảnh này thì ít nhất đó cũng là niềm an ủi nho nhỏ đối với hắn trong thời gian này.
Liễu Vĩnh Thanh suy nghĩ sau một lúc lâu, rốt cuộc lắc lắc đầu, nói: “Vẫn là quên đi.”
“Cảnh này không dễ quay, nếu phải giữ cảnh này, thì động tác của cậu phải hoàn toàn nhất trí với đối phương, bằng không vị trí của máy quay sẽ không khớp.”
“Chuyện này có vẻ đang tự làm khó mình.”
Hứa Trăn nghe y nói như vậy, liền lắc đầu nói: “Liễu đạo, chuyện này ngài không cần lo lắng.”
“Lặp lại động tác rất dễ dàng, mấu chốt chính là, ta không biết ngài cùng Viên Dã có đồng ý hay không.”
Liễu Vĩnh Thanh: “……”
Y ngơ ngác nhìn người trẻ tuổi trước mắt, nhịn không được đào đào lỗ tai.
Vừa rồi ta mới nghe được lời tà đạo gì vậy?
Thực dễ dàng để lặp lại như khuôn động tác tiêu sái và chạy thoát của bãi mìn mà người khác đã thực hiện? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận