Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 734: Tằng Soái Nhận Thân

Hôm nay mười sáu tháng mười, đoàn phim "Thất Cô" đến “Nhận thân” lấy cảnh sơn thôn, này là cảnh cao trào cuối cùng trong cốt truyện.
Mà Kiều Phong cũng không ngừng đẩy nhanh tốc độ, từ kinh thành phong trần mệt mỏi mà chạy tới nơi này.
Có điều, để Hứa Trăn không nghĩ tới chính là, Kiều Phong không phải một người tới, còn có mấy “Du khách” thần bí đến từ Đài Đảo tới cùng.
Vài vị du khách vừa xuống xe, nhìn chung quanh non xanh nước biếc, tán thưởng phong cảnh một phen; khi nghe nói đoàn phim "Thất Cô" trong vòng hai tháng đã liên tục chiến đấu ở năm chiến trường tỉnh thị, khoảng cách di chuyển dài 5000 km hơn, càng là lộ ra kinh ngạc cảm thán.
—— mấy người đó tự nhiên là vài vị chủ sang của đoàn phim "Muốn gặp người", cụ thể bao gồm đạo diễn Hoàng Thiên Tứ, biên kịch Cao Kỳ Phong, cùng với hai vị đại biểu.
Nếu Hứa Trăn biểu diễn nam chính "Muốn gặp người", đối với Hứa Trăn tới nói khả năng chỉ là một lựa chọn không tồi; nhưng là đối với đoàn phim "Muốn gặp người" tới nói, này lại là một sự tình trọng đại.
Theo "Lang Nha bảng" nổi tiếng, danh tiếng và lực ảnh hưởng của Hứa Trăn ở hai bờ sông đều khá cao, nếu "Muốn gặp người" có thể được hắn diễn chính, lập tức bộ phim này liền từ Đài Đảo nổi tiếng lan sang cả giới phim truyện Hoa Ngữ, bởi vậy có thể mang đến kinh tế hiệu quả và lợi ích ở mức vô pháp đánh giá.
Cho nên, nhà đài nói nguyện ý làm công ty nhập cổ cho Hứa Trăn, là thật sự đang bày tỏ thành ý, tỏ vẻ có tiền cùng nhau kiếm, tuyệt không ăn mảnh.
Rốt cuộc, phim truyền hình Đài Đảo tốn rất ít tiền chế tác, "Muốn gặp người" dự tính kinh phí chế tác chỉ có 1000 vạn mà thôi, chút tiền ấy đối với một vị nghệ sĩ nổi tiếng tới nói, kia còn có thể kêu là tiền?
—— thật đúng được xem là tiền.
Hứa Trăn nhìn bọn họ tỏ thái độ ân cần, nghe cách phát âm cổ quái của những người này, vẻ mặt thành khẩn mà nói, hai bên cùng đổ 500 vạn, mọi người cùng nhau quay phim truyền hình, theo bản năng mà phản ứng là:
Đây là một đám lừa đảo đến từ phương xa.
Nhưng cũng may tố chất hắn tương đối cao, lại như thế nào cũng sẽ không chỉ thẳng mặt, bên ngoài còn bày vẻ khách khách khí khí.
Hai bên đơn giản hàn huyên vài câu, đoàn phim "Muốn gặp người" liền tỏ vẻ không chậm trễ Hứa Trăn đóng phim, bọn họ ở ngoài sân tùy tiện nhìn xem.
Chỉ chốc lát sau, Hứa Trăn về tới phim trường, bắt đầu thương nghị với đạo diễn "Thất Cô" cảnh sắp tới.
Một bên, Trần Chính Hào nhìn chung quanh thấy đám “Du khách”, thấp giọng hỏi Hứa Trăn: “Đám người nào đó?”
Hứa Trăn xấu hổ mà cười cười, nói: “Vài vị từ Đài Đảo, nói là có một bộ muốn tìm tôi chụp.”
Trần Chính Hào nghe vậy, hơi hơi nhíu mày nói: “Phim thần tượng sao?”
Hứa Trăn suy tư lắc lắc đầu, nói: “Giống như không phải phim thần tượng thuần túy, Kiều ca nói, đại khái là thanh xuân huyền nghi vườn trường phạm tội xuyên qua.”
Trần Chính Hào nghe một chuỗi, rõ ràng ngẩn ra, một lát sau mới nói: “Đóng phim trước đi.”
“Trong chốc lát có dịp tôi cho xem.”
“……”
Hai người đơn giản hàn huyên hai câu, liền lại thảo luận tiếp.
Cảnh diễn kế tiếp nói về khi Tằng Soái trải qua một loạt khúc chiết, rốt cuộc thành công tìm được cặp phu thê hư hư thực thực là cha mẹ đẻ của mình.
Hai bên bàn bạc xong qua điện thoại, Tằng Soái đi cùng Lôi Trạch Khoan, đi tới thôn xóm đôi vợ chồng này ở.
Hứa Trăn lúc này ăn mặc một bộ sơ mi trắng sạch sẽ thoáng mát, trông hết sức thanh niên học sinh; mà Trần Chính Hào ăn mặc một bộ tây trang vải thô màu khói, to rộng thùng thình, hoàn toàn không vừa, nhìn qua như có loại cảm giác đã trịnh trọng lại quê mùa, rất vi diệu.
Hứa Trăn trước nay đều không có nghĩ tới, Hào ca cũng có một ngày bị hóa trang bần đến như vậy.
Anh ta mà dùng hình tượng này đi ra đường, phỏng chừng đến fans của anh còn nhận không ra.
Không thể không nói, kỹ thuật diễn và kỹ xảo hoá trang thật là một kỹ năng thần kỳ.
Mà cùng lúc đó, đoàn phim "Muốn gặp người" cũng đang chú ý bọn họ.
Đạo diễn Hoàng Thiên Tứ đã từng nhiều lần đạo diễn phim hợp tác, có chút giao tình với ban truyền thông Hoa Ảnh.
Hắn đi theo Bành Tư Nguyên đứng ở phía sau máy theo dõi của đạo diễn, gần gũi vây xem tình hình phim trường, mười phần chờ mong biểu hiện của Hứa Trăn.
Buổi sáng, chín giờ hai mươi, hết thảy chuẩn bị ổn thoả, đoạn diễn chính thức bắt đầu.
Đầu tiên, muốn quay chụp suất diễn bọn họ đang chạy tới sơn thôn.
Hứa Trăn và Trần Chính Hào ngồi một chiếc Minibus, nhiếp ảnh gia thì tại ghế điều khiển khiêng máy quay phim, quay chụp màn ảnh hai người ở trong xe.
Trần Chính Hào đóng vai Lôi Trạch Khoan lưng ngồi thẳng tắp, sắc mặt cứng đờ, ngay ngay ngắn ngắn, nhìn qua so Hứa Trăn còn muốn khẩn trương;
Mà Hứa Trăn tắc duỗi tay chống cằm, thần sắc thong dong mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, một bộ dường như không có việc gì.
Nhưng cùng lúc đó, một cái tay khắc của hắn lại không ngừng sửa sang một cái nếp uốn nơi góc áo sơmi, hiển nhiên cũng bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
“Cậu có ấn tượng về nơi này không?” Một bên, Trần Chính Hào nhẹ giọng hỏi.
Hứa Trăn quay đầu, trầm mặc một lát, lắc đầu nói: “Không có, một chút cũng không có.”
“Hoàn toàn không có ấn tượng.”
Nói, hắn hơi hơi cúi đầu, tự giễu mà cười, nói: “Không ấn tượng cũng không quan trọng, tôi tới chỗ này đơn giản chính là vì muốn chứng minh thân phận thôi, lại không phải tới tìm hồi ức thơ ấu.”
“Nhiều năm như vậy chưa từng ở bên nhau, có thể có cái cảm tình gì đâu, người ta nói không chừng cũng không muốn thấy ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận