Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 808: Đe Dọa

“Ai, Cố công tử, dừng bước!”
Lúc này, Lâm Hiểu Ba vội vàng đứng lên, làm bộ muốn đuổi theo.
Nhưng mà lúc này, Hứa Trăn vẫn chưa ra khỏi cửa, ngược lại, động tác nhanh nhẹn mà đóng cửa văn phòng lại, sau đó “Cạch” một tiếng, khóa chốt lại.
Giây tiếp theo, Hứa Trăn lại quay đầu nhìn về phía Lâm Hiểu Ba, khí chất cả người bỗng nhiên thay đổi.
Sự lễ phép và nghiêm chỉnh vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ nguy hiểm, hiện tại khi đứng trước mặt Lâm Hiểu Ba, hắn đã biến thành một kẻ liều mạng không sợ trời, không sợ đất.
“Tê……”
Biến hóa kịch liệt chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, dẫn tới cả người Lâm Hiểu Ba run rẩy một cách chân thật, theo bản năng đóng băng tại chỗ.
“Đát, đát, đát……”
Trong căn phòng tĩnh mịch, tiếng giày da nện trên sàn nhà gỗ, phát ra âm thanh nặng nề.
Lâm Hiểu Ba hoảng hốt, nhớ tới mình còn một câu thoại nhưng lại không nhớ rõ nó là gì. Gã chỉ tuân theo bản năng của cơ thể mà lui về phía sau, nhưng bước chân của gã lại bị vướng chiếc ghế văn phòng bằng gỗ cứng, thân thể hơi lảo đảo rồi chật vật mà ngã trên bàn.
“Khách lạp……”
Lúc này, Hứa Trăn đâu quan tâm đến việc gã có đọc lời thoại hay không, hắn rút khẩu súng bên hông ra, kèo cò, rồi cười lạnh, nói: “Trương trưởng khoa.”
Hắn hất cằm lên, khôi phục bộ dáng cao ngạo khi ở Hồ gia, nói: “Đã cho đồng hồ nhưng ngươi lại không cần mặt mũi, vậy cho khẩu Browning này thì ngươi có nể mặt hay không?”
Trải qua một hồi hoảng hốt, Lâm Hiểu Ba mới miễn cưỡng khôi phục lại chút bình tĩnh, nhưng trên tràn vẫn chảy ra tầng mồ hôi mỏng.
Vị quay phim ở cơ vị số 2 làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này, lập tức cắt cho gã một màn ảnh đặc tả.
Lâm Hiểu Ba nhìn khẩu Browning trên tay Hứa Trăn, khóe miệng giật giật, nói: “Ngươi, ngươi, đây là muốn làm gì?”
“Nơi này là vùng cấm quân sự, ngươi lại dám nổ súng…”
“A! !!”
Một câu chưa nói xong, Hứa Trăn bỗng nhiên ra tay mà không hề báo trước một tiếng.
Hắn đột nhiên ấn đầu Lâm Hiểu Ba xuống bàn, vặn trái tay, khống chế cánh tay của gã, họng súng lạnh như băng trực tiếp đặt trên huyệt thái dương.
Nói là “Không hề dấu hiệu”, nhưng trên kịch bản đương nhiên đã sớm viết tốt.
Chẳng qua, Lâm Hiểu Ba không dự đoán được cảnh quay này sẽ được thực hiện trơn tru trong một lần, cho nên mới có vẻ hoảng hốt như vậy.
“Ta hỏi lại một lần nữa,” Hứa Trăn cúi người xuống, ngữ khí lạnh lẽo: “Rốt cuộc có đưa kháng sinh hay không?”
Lâm Hiểu Ba trợn to mắt, khó có thể tin mà cắn răng nói: “Cố Thanh Minh! Ngươi là tên điên!”
“Ngươi, không sợ tìm phiền phức cho cha ngươi sao….”
“A……”
Hứa Trăn cười lạnh, nhưng lực tay lại không hề thả lỏng: “Ngươi cũng biết, ta bắn một phát súng này thì cũng chỉ tạo chút phiền toái cho cha ta mà thôi?”
“Vậy ngươi muốn thử xem, rốt cuộc ta có phải là kẻ điên hay không?”
Giờ khắc này, thân thể Lâm Hiểu Ba run rẩy càng ngày càng lợi hại, giọng nói cũng đã mang theo chút nức nở: “Cấp! ta cấp!”
“Ta phê duyệt thuốc kháng sinh cho ngươi!”
“Ngươi, ngươi mau bỏ súng xuống! !”
Nghe được những lời này, Hứa Trăn mới buống Lâm Hiểu Ba ra, sau đó lại làm như không có việc gì mà thu hồi lại khẩu Browning của mình.
“Ca!”
Lúc này, đạo diễn Sở Kiêu Hùng cũng hô ngừng quay, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc mà vỗ tay đốp đốp, nói: “Ai u, vừa rồi Hiểu Ba diễn rất tốt!”
“Khí chất đắn đo gần như không có khuyết điểm, mấy điểm cuối cùng cũng rất chính xác!"
Sở Kiêu Hùng vẻ mặt tán thưởng nói: “Lợi hại lợi hại! !”
Hứa Trăn cũng gật gật đầu ra vẻ đồng tình, nói: “Vừa ra Lâm ca thể hiện rất xuất sắc, lát nữa xem lại cảnh, nếu như không có vấn đề gì thì chúng ta có thể trực tiếp thông qua!”
Lâm Hiểu Ba nghe những người xung quanh không ngừng khen ngợi mình thì chỉ cảm thấy đầu óc “Ong ong” khó hiểu.
Người trong công ty của Hứa Trăn đều diễn kịch như vậy sao…Diễn xuất nhập tâm? Ngay cả đe dọa cũng chân thật như thế? ?
Ta không biết vừa rồi là diễn thật hay diễn giả, ta chỉ biết thiếu chút nữa là bị hắn dọa đến ngất xỉu! !
Lâm Hiểu Ba không phải là người đầu tiên bị Hứa Trăn kích thích sinh ra phản ứng bản năng, mà gã chắc chắn cũng không phải là người cuối cùng.
Đương nhiên Hứa Trăn cũng không phải toàn tâm toàn ý nhập tâm trong mỗi cảnh quay, chẳng qua trận diễn vừa rồi còn được tính là những cảnh đầu, thuộc về giả thiết của nhân vật, vì vậy hắn mới cố diễn diễn một cách cực đoan, nhằm để lại khán giả một ấn tượng sâu sắc.
Đúng vậy, tuyệt đối không phải ra oai phủ đầu với Lâm Hiểu Ba.
Không hề có ý từ này.
Mà Lâm Hiểu Ba sau khi hoàn thành xong cảnh này thì lại cảm chút choáng váng.
Gã nhớ mang máng, bản thân muốn làm khách mời là để học hỏi Hứa Trăn và tiếp thu được chút chỉ đạo của thị đế, thế nhưng mới vừa rồi…
Bị “Đe dọa” hẳn là không xem như chỉ đạo đúng không? ?
“Thật ra, vừa rồi tôi không có chút chuẩn bị nào cả…”
Lâm Hiểu Ba vội vàng giải thích: “Động tác, lời kịch, rất nhiều nơi bị mất khống chế, hay là cứ để tôi quay lại lần nữa đi?”
Nghe được yêu cầu này, Hứa Trăn cùng Sở Kiêu Hùng cũng không có trực tiếp cự tuyệt, dù sao chỉ là thêm vài phút diễn, cứ đơn giận thuận theo gã hai lần.
Nhưng qua vài lần, Lâm Hiểu Ba liền chủ động từ bỏ.
Một mặt, đó là bởi vì, nếu không có sự kích thích đột ngột, hiệu ứng biểu diễn tiếp theo sẽ không tự nhiên và trơn tru như lần đầu tiên;
Mặt khác, còn là vì: Hứa Trăn, người bạn diễn phối hợp với gã lại không tạo ra bất kỳ sự khác biệt nào trong mỗi màn trình diễn.
Vô luận là thần thái, động tác, biểu tình, tiết tấu, đều tinh vi như lần đầu, thường hoàn toàn nhìn không ra điểm khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận