Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1040: Bước Đầu Hợp Tác

Buổi tối hôm đó, sau khi bữa tiệc kết thúc, Hứa Trăn trở về khách sạn của đoàn phim, Tôn Đức Chí thì liên lạc với Thái Thực Tiễn, bước đầu trao đổi ý định muốn hợp tác.
Bây giờ Thái Thực Tiễn đang rất đau đầu, nguyên nhân chính là bởi vì vấn đề tiền bạc, bỗng nhiên nhận được một vụ làm ăn lớn như thế thì không khỏi mở cờ trong bụng, cảm thấy kính trọng và khâm phục năng lực “nói phét” của Hứa tổng nhà mình.
Có người chi tiền ăn uống, có người chi tiền hát hò, có người chi tiền mua mỹ phẩm, có người chi tiền đi xoa bóp…
Khụ, cái này mà gọi là chuyện làm ăn sao?
Mẹ nó đây chính là có người đưa tiền cho bọn họ đóng phim mới đúng!
Kịch bản để cho bọn họ chấp bút, quay phim để cho bọn họ đạo diễn, máy quay để bọn họ nắm giữ, nhân viên công tác cơ bản tất cả đều dùng người của bọn họ…
Gặp được dự án này rất tốt, cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy!
Thái Thực Tiễn nhận vụ làm ăn này mà hưng phấn đến nỗi liên tục xoa tay.
Vừa khéo, mấy lão già ở Sở Kiêu Hùng trong khoảng thời gian này cả ngày chỉ biết kêu ca rằng rảnh rỗi đến mức đau “dái”, mỗi ngày không phải chơi mạt chược thì cũng chơi bóng bàn mà công ty vẫn phải trả lương cho bọn họ. Tất cả đều đi làm việc cho ông!
Có việc để làm rồi, tất cả đều theo ông kiếm tiền!
Ông ấy còn đang hưng phấn thì đã nghe từ đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của Tôn Đức Chí có hơi chột dạ, thận trọng nói: “Thái tổng, vừa nãy tôi cùng Hứa tổng nói chuyện phiếm, anh ấy nói ông là một nhà sản xuất vô cùng giỏi, phim Lang Gia Các sản xuất hàng năm cơ bản đều do ông đích thân đảm nhiệm vai trò sản xuất.”
“Ông xem, tôi mới ra đời nên không hiểu rất nhiều chuyện, lúc trước quay phim “Nhật ký mối tình đầu của tôi” cũng gây ra không ít chuyện ồn ào…”
Tôn Đức Chí thành khẩn nói: “Tôi có thể mời ông xuống núi, giám chế cho bộ phim mới của chúng tôi được không?”
“Tôi còn muốn theo ông học tập cho tốt.”
Thái Thực Tiễn: “…”
Ông ấy yên lặng một lúc lâu, ngoài miệng miễn cưỡng đáp ứng, trong đầu lại vang ong ong.
Hứa Trăn, cậu được lắm…
Bán công ty từ trên xuống dưới không nói, thậm chí ngay cả ông lão này mà cậu cũng bán đi!
Ngay cả chủ tịch hội đồng quản trị nhà cậu cũng bị cậu sai đi kiếm tiền!

Một lát sau, hai người kết thúc cuộc nói chuyện, Thái Thực Tiễn bởi vì bản thân bị trở thành người làm công mà cảm thấy hơi chết lặng, Tôn Đức Chí ở bên này lại phấn khởi như đường làm quan rộng mở, cảm giác giống như nhìn thấy ánh sáng của thành công ở ngay phía trước.
Mời một đám thần tiên đến làm phim cho, gã còn có thể không nổi tiếng sao?
Ông đây lập tức muốn chiến đấu một trận… Không đúng, là tái chiến trận hai mới đúng!
Tôn Đức Chí chậc chậc nói: “Ôi chao, thực sự là không đánh nhau thì không quen biết.”
“Tuổi trẻ ngông cuồng không cẩn thận mắng Hứa Trăn một trận, không nghĩ tới còn nhờ họa được phúc.”
Gã ngồi trong chiếc xe công tác của mình mà gác chân, ngửa đầu, mừng rỡ không ngậm được mồm, nói: “Dù sao trong tay tôi cũng không có người, thay vì chắp vá lung tung chi bằng trực tiếp thuê một đoàn đội chuyên nghiệp?”
“Đoàn đội của “Lang Gia Bảng” không tốt sao?”
Hiện tại người ở trên xe không nhiều, ngoại trừ Tôn Đức Chí và tài xế, cũng chỉ có diễn viên vai nam chính phim “Nhật ký mối tình đầu của tôi”, Lý Mộc Thanh.
Quan hệ cá nhân của anh ta với gã rất tốt, lúc này trên xe không có người ngoài, Lý Mộc Thanh do dự một lát rốt cuộc vẫn nói: “Anh Chí, anh thuê đội sản xuất này, so với đoàn đội của “Lang Gia Bảng”, anh không cảm thấy thiếu cái gì à?”
Tôn Đức Chí sửng sốt, hỏi: “Thiếu cái gì?”
Lý Mộc Thanh nói: “Vẫn còn thiếu rất nhiều… Ví dụ như, Hứa Trăn?”
Tôn Đức Chí: “…”
Lúc này, một luồng gió điều hòa thổi qua, gã chỉ cảm thấy đột nhiên tỉnh rượu hơn phân nửa.
Lý Mộc Thanh thở dài, nói: “Mặc dù tôi không muốn nói câu này, thế nhưng tôi cảm thấy nếu để cho tôi diễn Mai Trường Tô, “Lang Gia Bảng” có thể sẽ không bùng nổ như vậy.”
Tôn Đức Chí nghe anh ta nói như thế mà quan sát từ trên xuống dưới cái người có mày rậm mắt to, tính cách hơi du côn lỗ mãng Lý Mộc Thanh bên cạnh này, sau khi suy nghĩ điều đó thì không nhịn được thấy rùng mình.
Gã im lặng một lát rồi dùng vẻ mặt mờ mịt nói: “Vậy, tôi phải đi mời thêm Hứa Trăn?”
Lý Mộc Thanh vươn tay, nói: “Không ngại thì thử xem?”
Tôn Đức Chí: “…”
Con mẹ nó vòng lặp vô hạn!
Lúc trước quay phim “Nhật ký mối tình đầu của tôi” đã từng mời qua, nhưng là mời không nổi!
Người không phải là loại dùng tiền là có thể mời được!
Gã duỗi tay vuốt cái đầu đã sớm hói của mình, chỉ cảm thấy hưng phấn lúc nãy rất nhanh đã giảm xuống.
Lại một luồng gió nhỏ thổi qua, Tôn Đức Chí rụt cổ nhỏ giọng nói: “Ôi, máy lạnh để thấp quá, có hơi lạnh đó.”
Nói xong, gã thuận tay điều chỉnh nhiệt độ bên trong xe cho cao thêm một chút.
Lý Mộc Thanh ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt cười cười giống như thấy được một con dê béo bị cạo hết lông.
Trụi lủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận