Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 640: Nghé Con Không Sợ Cọp

Đương nhiên Hàn Thanh Phong hiểu ý tứ trong lời nói của Hứa Trăn, khóe miệng gã trừu trừu, đáp: “Không có, là tự tôi muốn tới…”
Gã âm thầm thở dài, vẻ mặt đờ đẫn, nói: “Tôi vốn muốn diễn Lý Sùng Quang, kết quả thử vai không thông qua, bị Trần đạo bắt làm lính, đi làm diễn viên quần chúng.”
Hàn Thanh Phong duỗi tay chỉ chỉ chung quanh, nói: “Cậu nhìn nhóm người này xem, hơn phân nửa đều là tình huống này.”
Gã nhún nhún vui, nói tiếp: “Nếu lát nữa cậu cũng không thông qua, vậy không chừng chúng ta sẽ có chung số phận.”
Hàn Thanh Phong cười “ha ha” hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đồng minh tử nạn Lý Sùng Quang hoan nghênh cậu.”
Hứa Trăn: “……”
Hắn rất muốn hỏi, Lý Sùng Quang khó diễn như vậy sao?
Hay là do đạo diễn Trần Tử An có yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc? ?
Hắn quay đầu nhìn ánh mắt bất thiện của những người xung quanh, lần đầu tiên cảm thấy một chút áp lực.
“Hứa Trăn, chuẩn bị xong chưa?”
Đạo diễn Trần Tử An cao giọng hỏi: “Chuẩn bị tốt chúng ta liền bắt đầu!”
Nói xong, ông ta cầm bộ đàm, phân phó vài câu với đám nhân viên công tác trong sân.
Hứa Trăn sửa sang lại vạt áo của mình, làm cái thủ thế OK, cười nói: “Đã chuẩn bị tốt!”
Đến đây đi, Lương Võ Triết lão sư!
Phối hợp với ánh đế huyền thoại, để tôi làm nghé con mới sinh không sợ cọp! !
Bối cảnh trong studio trông giống như một phân xưởng theo kiểu phương Tây.
Mái vòm cao, cửa sổ kính hình vòm và chiếc đèn chùm kiểu cũ phía trên đầu tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, trông rất có cảm giác niên đại.
Hứa Trăn đang đứng dưới đèn chùm, trên đầu là mái tóc ngắn kiểu phương Tây, người khoác một chiếc áo choàng cổ chéo kiểu Trung Hoa, trông có chút kỳ quái.
Nhóm diễn viên quần chúng xung quanh cũng giống như hắn, ăn mặc pha trộn giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây, mang theo cảm giác hỗn loạn độc đáo của thời đại này.
“Bang!”
Một tiếng giòn vang, đạo diễn Trần Tử An vui tươi hớn hở mà đánh bản phân cảnh.
Mặc dù đây chỉ là một buổi thử vai, không phải là một buổi quay hình chính thức, nhưng Trần đạo đã rất nhiệt tình trong việc tạo ra cảm giác chân thực.
Theo âm thanh của bảng phân cảnh, đám đông đang sột sột soạt soạt liền lập tức im lặng.
Lương Võ Triết đi lên hành lang tầng hai thông qua cầu thang sắt và nhìn xuống nhóm thanh niên bên dưới.
Lúc này, y đã không còn bộ dáng lười biếng giống như trong phòng nghỉ trước đó, y dựa vào lan can sắt, dáng người thẳng đứng, khuôn mặt nho nhã nhìn qua vô cùng bình tĩnh, mang đến cho người khác một loại cảm giác yên ổn khó miêu tả,
“Người rút được thăm thì ngày mai phải làm thế thân cho Tôn tiên sinh, theo ta đi đoạn đường cuối cùng này.”
Lương Võ Triết nói: “Dù có bao nhiêu người hy sinh trên hành trình này, thì chúng ta vẫn phải kiên trì vì một giờ. "
“Chúng ta kiên trì càng lâu, Tôn tiên sinh càng có nhiều thời gian để lập kế hoạch khởi nghĩa vũ trang với đại diện của mười ba tỉnh. Một giờ này là niềm hy vọng của bốn trăm triệu bào chúng ta... "
Giọng nói trấn định giống như biểu hiện của y, không có cố ý lừa tình, cũng không có nhấn nhá nhịp điệu, giống như một giáo viên phổ thông trung học đang dạy cho học sinh của mình.
Nhưng loại ngữ khí thong thả mà kiên định này lại khiến cho lòng người phấn chấn.
Hứa Trăn đứng ở dưới đài, ngửa đầu nghe Lương Võ Triết diễn thuyết, chỉ cảm thấy ngộ ra điều gì đó.
—— âm điệu không hề phập phồng, chỉ dùng hơi thở để điều chỉnh âm sắc?
Phương pháp này vô cùng cao cấp!
Đặc biệt là đối mặt với chủ đề chính và cốt chuyện rơi đầu chảy máu, cách xử lý này có thể hóa giải sự lúng túng trong lời thoại, khiến nhân vật chân thật và cảm động hơn...
Hứa Trăn còn chưa kịp cẩn thận cân nhắc thì lời thoại của đối phương đã kết thúc.
“Là ai bốc được?”
Lương Võ Triết quay đầu nhìn mọi người chung quanh, nói: “Vừa rồi bốc thăm, là ai bốc được số?”
Dưới đài tức khắc vang lên một trận âm thanh bàn tán.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mở ra tờ giấy trong tay, dò hỏi người chung quanh có rút được thăm hay không; trong đó cũng có người hoặc cố ý, hoặc vô tình mà liếc hướng về phía Hứa Trăn đang đứng trong đám đông, chờ xem hắn sẽ xử lý tình tiết này như thế nào.
Nhưng mà Hứa Trăn lại giống như không nhìn thấy ai cả.
Hắn côi cút đứng thẳng ở trong đám người, cúi đầu, nhìn tờ giấy trong tay, bình tĩnh trấn định giống với Lương Võ Triết mới vừa rồi.
Tuy nhiên, dưới vẻ mặt bình tĩnh này, hơi thở của hắn gấp gáp và hỗn loạn, đôi má vốn dĩ trắng nõn của hắn bắt đầu hơi đỏ lên.
Một lúc lâu sau, Hứa Trăn mới bình tĩnh nâng cánh tay lên, nhìn về phía Lương Võ Triết trên hành lang lầu hai.
Trên khuôn mặt hắn không thể nhìn thấy bất kỳ biểu hiện rõ ràng nào, nhưng sâu trong ánh mắt lại giống như bùng lên một ngọn lửa.
Bên sân, đạo diễn Trần Tử An nhìn trạng thái này của Hứa Trăn thì không khỏi giật mình.
Phong cách biểu diễn này…. Không giống với Hứa Trăn ở trong tưởng tượng của mình?
Hắn không phải là diễn viên cổ trang sao, không phải lấy sức dãn của diễn xuất để thành danh sao?
Nhưng tại sao hôm nay…
“Sùng Quang?”
Tuy nhiên vào lúc này, Lương Võ Triết đang đứng trên lầu hai nhìn thấy Hứa Trăn giơ tay lên, nhưng y đã không còn bình tĩnh như mới vừa rồi nữa.
Y vội vàng chạy xuống hành lang, chen vào trong đám người và nắm lấy tay của Hứa Trăn, vừa tức giận lại vừa lo lắng mà gầm lên: “Ngươi ở chỗ này làm cái gì? !”
Nói xong, Lương Võ Triết túm lấy cánh tay của Hứa Trăn, dắt hắn đi ra ngoài, rồi nói tiếp: “Lần này không tính, các ngươi bốc thăm thêm lần nữa!”
“Bang!”
Nhưng không đi được hai bước, Hứa Trăn liền dùng sức tránh thoát tay của y, bướng bỉnh đứng tại chỗ, kêu lên: “Tại sao lại muốn bốc thăm thêm lần nữa?”
Giọng điệu của hắn không hề bị mất kiểm soát, nhưng hô hấp lại càng thêm dồn dập, bướng bỉnh nói: “Bởi vì ta là con trai của Lý Ngọc Đường sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận