Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 321: Người Này Là Hứa Trăn? ?

Hai người đơn giản hàn huyên vài câu, Hồ Chí Dũng đã dẫn Hứa Trăn đến sân khấu.
Hứa Trăn mở cửa liền nhìn thấy trên sân khấu, một số nam nữ thanh niên đang cầm kịch bản và mặc quần áo bình thường cho một buổi diễn tập đơn giản.
Hắn nghe xong vài câu lời kịch, liền biết bọn họ đang tập cảnh đầu tiên của màn thứ hai "Hamlet."
Để không làm phiền các diễn viên trên sân khấu, Hứa Trăn nhẹ nhàng bước vào rạp, tìm một góc ngồi xuống dưới sự dẫn dắt của Hồ Chí Dũng.
Đạo diễn Cao Vân Thâm nhìn thấy có người đi vào, trong tiềm thức liếc nhìn về phía đó, lập tức hơi sững người.
——Chậc, đây không phải là Hứa Trăn, diên viên có chút danh tiếng gần đây?
Xem tướng mạo cũng là một tiểu tử rất hiền lành.
Nhưng thật trùng hợp, vai diện của hắn lại là quốc vương Claudes…
Cao Vân Thâm khẽ nhíu mày.
Ai, hi vọng "thiếu gia" tới lần này có thể đoan trang hơn, ít nhất đừng khiến ta ngột ngạt!
Hứa Trăn ngồi ở dưới khán đài và xem màn biểu diễn được một lúc, hắn phát hiện dàn diễn viên của vở kịch đã hoàn chỉnh.
Vương tử Hamlet, quốc vương Claudius, Nữ hoàng Gertrude, Vị hôn thê Ophelia của Hamlet...
Mỗi một nhân vật đều đã có người tới diễn.
Vậy hắn tới đây để làm cái gì? Không lẽ muốn loại bỏ dàn diễn viên gốc?
Hứa Trăn có chút nghi hoặc, tranh thủ lúc trên sân khấu tạm dừng, hắn liền thấp giọng hỏi: “Dũng ca, Claudius đã được chọn rồi."
Hồ Chí Dũng nghe vậy liền cười, đáp: “Tưởng cái gì, mỗi một nhân vật đều có hai vị diễn viên trở lên.
“Kịch Xã Hải Đường của chúng ta xem như là tổ chức nửa nghiệp dư, mọi người ngày thường hoặc là đến lớp, hoặc là đi làm. Nếu lúc nào cũng phải đợi gom người đủ rồi mới có thể lên sân khấu thì đoàn kịch của chúng ta sớm đã đóng cửa rồi.
“Hơn nữa, không riêng gì Kịch Xã Hải Đường, mà ngay cả các đơn vị lớn như Nhân Nghệ, Quốc Thoại, các nhân vật qua trọng cũng đều có vai A và B, được gọi là đội hình tuyến một và đội hình thứ hai.
“Một phương diện là vì để ngừa trường hợp ngoài ý muốn, về phương diện khác cũng là vì cân bằng dự toán, rèn luyện tân nhân.”
Đến đây, hắn ta vừa chống cằm chỉ vào màn trình diễn trên sân khấu và nói tiếp: "Buổi biểu diễn mà họ đang sắp xếp bây giờ là để biểu diễn cho một trường trung học vào cuối tuần này, diễn viên đội hình A không có ở đây.”
Hứa Trăn nghe vậy thì bừng tỉnh.
Thì ra là thế, khó trách Thẩm lão sư có thể nói đổi người liền đổi người, hóa ra là do chế độ co dãn này.
Tuy nhiên, điều này cũng có nghĩa là ngay cả khi nhận được vai diễn, hắn cũng bị hạn chế tham gia tổng duyệt, và có thể không có cơ hội biểu diễn trên sân khấu?
Điều này khiến cho Hứa Trăn có chút cảm giác nguy cơ.
Hắn dán mắt vào sân khấu và thấy khoảng dừng vừa rồi đã kết thúc, buổi diễn tập lại tiếp tục.
Hứa Trăn ngồi thẳng lưng và chăm chú theo dõi màn trình diễn trên sân khấu.
Công bằng mà nói, những người này không nằm ở cấp độ bậc đại sư như Thẩm Đan Thanh, mà trình độ biểu diễn của họ cũng không đồng đều.
Điều đó không có nghĩa là diễn viên đủ tiêu chuẩn tham gia kịch nói phải nhất thiết phải giỏi hơn diễn viên điện ảnh, phim truyền hình.
Tuy nhiên, điều đáng kinh ngạc là lúc này, khi hắn ngồi dưới sân khấu, đối diện với sân khấu khổng lồ và rạp hát trống trải hàng nghìn người, nghe lời thoại của các diễn viên lượn lờ xung quanh rạp, khiến màng nhĩ của hắn rung động hết lần này đến lần khác. Trải nghiệm người lạc vào trong cảnh này, khiến hắn còn chấn động hơn cả việc xem các đại sư biểu diễn trước màn hình máy tính.
“Bốp bốp bốp…”
Một màn kết thúc, nhóm nhân viên công tác dưới đài liền vỗ tay cho màn trình diễn, Hứa Trăn cũng lập tức vỗ tay theo.
Ngay khi hắn chăm chú theo dõi màn biểu diễn trên sân khấu, thì cũng có rất nhiều khán giả đang bí mật theo dõi Hứa Trăn quan sát màn biểu diễn.
Hôm nay hắn mới từ trường học trở về, quần áo cũng vô cùng tùy ý.
Áo đen dệt kim hở cổ liền mũ, quần thể thao màu đen, sạch sẽ sảng khoái, không có trang điểm, trông giống như một giáo thảo bình thường ở các trường học.
Ở hàng ghế phía trước, cách hắn khá xa, có một cô gái bộ dáng nữ sinh cao trung cứ không ngừng quay đầu về phía sau nhìn xung quanh, trong miệng lẩm bẩm nói: “Hiểu Dương ca, em có thể chụp ảnh không?
“Không chụp trên sân khấu, mà chụp dưới khán đài chắc cũng không có vấn đề gì đúng không?”
Bên cạnh cô, một nam sinh vóc dáng hơi thấp, tức giận mà thấp giọng nói: “Không thể!
“Không được phép chụp bất cứ cái gì trong nhà hát, huống chi bây giờ là tập luyện, em có thể tôn trọng các diễn viên ở trên sân khấu một chút hay không?
“Ngồi im, đừng nhìn, một hồi cẩn thận vặn vẹo cổ!"
Cô gái lè lưỡi, quay về chỗ ngồi và nói với vẻ tiếc nuối: "Ai, nếu biết hôm nay thần tượng của mình có mặt ở đây thì chắc em đã lấy poster và bản ký tên rồi!”
“Thất sách thất sách…… Về sau những vật này, em nhất định phải mang theo làm đồ tùy thân!”
Nam sinh hơi nhỏ con không nhịn được trợn trọn mắt, nói: “Tại sao hắn lại thần tượng của em? Đều là diễn viên, em có thể có chút kiêu ngạo được hay không? Fans của hắn có khi còn không nhiều bằng em đâu!”
“Sao có thể,” Cô gái lắc đầu, đuôi ngựa ở sau đầu vung qua lại, nói, “Nhiều hơn em, anh chưa xem số liệu hôm nay sao? Hắn nằm trong top 50 trên Phong Vân bảng, ai, hình như hôm này em không có phiếu nào…”
Mắt thấy cô gái bên cạnh thành thạo mà mở ra các loại giao diện kỳ quái, thao tác dữ như hổ, khiến ánh mắt của nam sinh kia đảo qua đảo lại muốn loạn lên trời cao.
Nam sinh này tên là Đổng Hiểu Dương, năm tư Trung Hý, đồng thời là tuyển thủ dự thi “Tôi Là Phái Diễn Xuất” quý thứ 6 cùng với Hứa Trăn.
Chẳng qua, y đã ở kịch xã Hải Đường này được hai năm, chứ không phải đến vì quay phim cho chương trình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận