Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 667: Liều Mạng Như Vậy

Phó đạo diễn dọc theo đường đi hùng hùng hổ hổ, kể khổ với Liễu Vĩnh Thanh rằng hai ngày qua, Viên Dã đã giày vò mình như thế nào, mặt dày mày dạn.
Mà Liễu Vĩnh Thanh cũng không dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra, cho nên liên tục nhíu mày suy nghĩ.
Hứa Trăn ngồi trên xe cũng nghe được cuộc trò chuyện này, đồng thời tăng lên vài phần kính ý đối với Viên Dã.
Tuy hắn biết, Viên Dã cố chấp tham gia đóng phim trong tình huống như vậy là không hợp lý, thậm chí còn ảnh hưởng đến trật tự quay phim bình thường của đoàn, nhưng sự chấp nhất này của đối phương khiến cho hắn cảm động.
—— Đây mới thật sự là một diễn viên chân chính.
Mấy năm nay, Hứa Trăn đã lăn lộn qua rất nhiều đoàn phim, gặp được đủ loại người.
Có người bị trầy xước tay liền xin nghỉ một tuần, cũng có người phát hiện bản thân bị ung thư giai đoạn cuối trong quá trình đóng phim nhưng vẫn âm thầm hoàn thành hết các cảnh quay của mình.
Nhớ năm đó, khi Hứa Trăn tham gia vở kịch nói “Hamlet”, có một lần sợi dây buộc rèm bị đứt, dưới tình thế cấp bách, tổ đạo cụ phải nhờ một người sư phụ già đứng ở đó để túm lấy dây thừng và giữ nó gần hai giờ đồng hồ.
Thẳng đến khi mọi người chào bế mạc xong và lui xuống sân khấu thì mới phát hiện ông ấy đứng bất động ở đó, chân tê đến mức không cử động được.
Không vì cái gì khác mà chỉ vì trách nhiệm với sân khấu và với hàng trăm khán giả đang xem dưới đài.
Bắt đầu từ lúc đó, Hứa Trăn liền hiểu rõ, cái gì mới gọi là “Nghệ thuật vĩ đại”.
Đối với một số người, diễn xuất có thể chỉ là một cách thức để kiếm tiền.
Nhưng đối với một vài người khác, diễn xuất là tín ngưỡng, là nguồn sống của bọn họ.
Trên đời này chưa từng có nghề nghiệp nào cao quý mà chỉ có những con người cao quý.
Cho dù là chuyện gì đi nữa, chỉ cần ngươi chân chính dùng tâm huyết và dám trả giá vì nó thì đó chính chuyện nghiêm túc, thiêng liêng nhất thiên hạ.
……
Buổi tối cùng ngày, đoàn người đã di chuyển đến gần phim trường Ngọa Long Sơn.
Sau khi hỏi ý kiến của Hứa Trăn xong, Liễu Vĩnh Thanh không đến khách sạn để nhận phòng trước mà là trực tiếp đưa hắn đến phim trường.
Hứa Trăn nhìn cảnh sắc bên ngoài thông qua cửa sổ xe, hắn thấy nơi này không hề giống với “Phim trường” mà mình tưởng tượng.
Không có hàng rào, không có cổng, không có bảo vệ, ô tô có thể tùy tiện ra vào khu vực ngôi làng mang phong cách Tây Bắc.
Những ngôi nhà gỗ chạy dọc hai bên đường đã không được tu sửa nhiều năm, cửa sổ gỗ bong tróc sơn mục, ngói chưa hoàn thiện, nhà cửa cỏ dại mọc um tùm, trông rất dột nát.
Nếu không phải cứ thỉnh thoảng lại có một vài nhóm diễn viên quần chúng mặc chế phục quân đội đi qua, cùng với nhân viên công tác mang theo đủ loại đạo cụ thì Hứa Trăn còn tưởng rằng bản thân đã đi nhầm vào quỷ môn quan nào đó.
Lúc hắn đang tò mò nhìn xung quanh thì bỗng nhiên ở phía xa xa, hắn thoáng thấy một chiếc “xe đẩy nhỏ” chất đầy hàng hóa đang phóng nhanh trên đường.
Nhưng điều quỷ dị chính là: chiếc xe đẩy này không có người nào đẩy.
Hứa Trăn sửng sốt một hồi, vội vàng nhìn chăm chú lại thì mới phát hiện đó không phải là xe đẩy mà là một chiếc xe lăn…
Ngồi trên xe lăn là một thanh niên có vóc dáng tương tự mình, khuôn mặt tuấn tú, lông mày rậm, khóe mắt cùng phần cằm hơi nhếch lên làm cho cả khuôn mặt vô cùng sắc sảo và hơi có chút cảm giác “Ranh mảnh”.
——Đó là nam diễn viên mới được nhắc đến trên đường đi, Viên Dã.
Lúc này, hắn đang nhanh chóng lắc lư xe lăn, đuổi theo phía sau đoàn phim, sốt sắng kêu lên: “Lưu đạo, Lưu đạo!”
“Ngài nghe tôi nói, chân của tôi không có việc gì cả.”
“Chỉ cần dùng khung thép cố định tốt đùi phải thì tôi có thể đứng lên!”
Người đàn ông trung niên đứng trước mặt hắn tỏ ra vô cùng bắt đắc dĩ, nói: “Chỉ đứng thôi là chưa đủ, vẫn còn đi đường, chạy bộ thì làm sao diễn đây?”
Viên Dã vẻ mặt nghiêm túc mà lắc lư cánh tay, đáp: “Ngài chỉ cần đặt tôi lên một chiếc xe ba gác, nhờ người nào kéo đi thì tôi có thể thông qua sức lực của phần trên, thể hiện ra tư thế bước đi…”
“Phốc……”
Rõ ràng là hắn liều mạng như vậy nhưng những người xung quanh lại nhịn không được mà cười thành tiếng.
Trên xe Liễu Vĩnh Thanh thật sự nghe không nổi nữa, y hạ cửa sổ xe, đem đầu dò xét bên ngoài, hô: “Viên Dã! Cậu không nằm trên giường dưỡng thương mà ở chỗ này nhảy nhót cái gì?
“Hồ nháo!”
Viên Dã nghe thấy âm thanh ở cách đó không xa thì chợt rùng mình một cái, sau đó quay đầu nhìn lại, ánh mắt không khỏi đỏ lên.
“Lục ca!”
Viên Dã thay đổi phương hướng xe lăn, bay nhanh đến chỗ Liễu Vĩnh Thanh, sau đí ngừng ở trước cửa sổ xe.
“Lục ca, chân em có thể, em…”
Một câu này còn chưa nói xong thì Liễu Vĩnh Thanh đã vươn tay ngắt lời hắn, chán nản nói: “Cái gì mà có thể, yêu cầu hiện tại là cậu phải tĩnh dưỡng!”
“Thương gân động cốt một trăm ngày, đừng nói diễn kịch, hiện tại cậu cũng chưa được phép xuống giường đâu!”
“Lỡ như xương cốt không lành lặn tốt thì sao? Lỡ như sau này để lại tật thì sao đây? Chuyện này cũng không phải nói giỡn!”
Viên Dã vừa nghe lời này thì lập tức dựng thẳng ngực tới, kêu lên: “Em không sợ!”
Hắn nhìn Liễu Vĩnh Thanh qua khung cửa sổ với vẻ mặt khẩn cầu, nói: “Lục ca, em cầu anh, anh để em diễn đi!”
“Em đã chuẩn bị suốt một năm cho nhân vật Cung Thứ này!”
“Một năm này em cái gì cũng không làm, một hai chỉ chờ Cung Thứ, em biết cả đời này sẽ không nhận được vai diễn nào như vậy…”
Viên Dã nói nói, nước mắt liền chảy xuống, giọng nói mang theo chút nức nở: “Dù phải tàn tật, từ bỏ đôi chân, cả đời làm người què thì em vẫn muốn diễn bộ phim này!”
“Hiện tại anh không cho em diễn thì không khác gì đang muốn mạng của em!”
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi lại đứng trước công chúng, túm lấy cánh tay đạo diễn, vừa than thở vừa khóc lóc.
Liễu Vĩnh Thanh nhìn hắn khóc thành như vậy thì cũng không đành lòng, cho nên chỉ đành vỗ tay an ủi: “Được rồi, tôi biết, Lục ca biết.”
Y thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Nhưng đây là chuyện không có cách nào khác, hiện tại thân thể của cậu mới quan trọng nhất.”
“Cậu cứ dưỡng thương thật tốt, ca đáp ứng cậu, nếu bộ phim kế tiếp có nhân vật thích hợp, ca sẽ tìm cậu tới diễn, được không?”
Viên Dã bắt lấy tay của Liễu Vĩnh Thanh, liều mạng lắc đầu, nghẹn ngào khó có thể thành ngôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận